Sau Khi Chuyên Gia Tội Phạm Trở Thành Sao Nữ Nhiều Tai Tiếng

Chương 294



 

 

 

 

Khương Mịch Tuyết một mình đi dạo đông dạo tây trong cổ thành, khóe mắt nhạy bén nhận thấy thợ quay phim của mình dường như thỉnh thoảng lại xem điện thoại. Tuy nhiên ngoài mặt cô vẫn giả vờ như không phát hiện, chỉ thỉnh thoảng cũng nghịch điện thoại của mình.

 

[Khương]: [Chị Hách Chi có đó không?]

 

[Khương]: [Giúp em tra Thi Hân Nhã.]

 

[Khương]: [Cô ta mua chuộc thợ quay phim của em.]

 

Tự giải quyết cho tốt: [Cô ta muốn làm gì???]

 

Tự giải quyết cho tốt: [Chị đi tra cô ta ngay đây.]

 

Tự giải quyết cho tốt: [Em chú ý an toàn, có gì không ổn thì trực tiếp yêu cầu dừng quay!!]

 

Khương Mịch Tuyết cất điện thoại.

 

Lại dạo trong cổ thành một lúc, Khương Mịch Tuyết đụng phải Phương Minh Tuấn: "Chị Khương!!"

 

Gặp lại Khương Mịch Tuyết, Phương Minh Tuấn có vẻ rất phấn khích: "Ây da, thấy chị cứ như tìm được tổ chức ấy... Chị tìm manh mối thế nào rồi?"

 

Khương Mịch Tuyết nói: "Cũng tàm tạm."

 

Từ khi phát hiện Thi Hân Nhã dường như đang theo dõi mình thông qua thợ quay phim, mục đích hoạt động chính của cô không phải là tìm manh mối, mà là đi lòng vòng trên phố, dắt mũi người ta.

 

Phương Minh Tuấn: "Buổi chiều này còn dài, hay quá, chúng ta đi cùng nhau đi!"

 

Khương Mịch Tuyết đang định trả lời cậu ta, đằng xa đột nhiên lại truyền đến một tiếng gọi: "Mịch Tuyết!"

 

Thi Hân Nhã đã chạy đến mức hơi thở dốc, sau khi cuối cùng cũng thấy bóng dáng Khương Mịch Tuyết, vội vàng gọi to.

 

Cái cô Khương Mịch Tuyết này sao mà đi khỏe thế không biết!!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Cũng may cô ta xuất thân từ nhóm nhạc nữ, có chút cơ bản về hát nhảy luyện vũ đạo, chứ cái sự rèn luyện này mà lơ là một chút, chỉ việc đuổi theo Khương Mịch Tuyết chạy loạn khắp cổ thành cũng đủ làm người ta mệt bở hơi tai.

 

Khương Mịch Tuyết xoay người thấy Thi Hân Nhã, nhướng mày.

 

Gần như nói ra câu đó cùng lúc với Thi Hân Nhã: "Trùng hợp ghê."

 

Thi Hân Nhã sợ Khương Mịch Tuyết lại chuồn mất, vội vàng chạy lon ton về phía Khương Mịch Tuyết, ngoài mặt làm ra vẻ tùy tiện nói: "Các người tìm manh mối thế nào rồi?"

 

"Cho tôi hóng hớt tình hình chút đi."

 

Khương Mịch Tuyết cũng ung dung cười: "Nếu cô đã nói là hóng hớt, thì tôi chắc chắn không thể để cô biết được rồi."

 

Thi Hân Nhã âm thầm nghiến răng — nhưng đây vốn dĩ cũng không phải mục đích chính của cô ta — cho nên cô ta rất nhanh khôi phục vẻ mặt tương đối tự nhiên: "Vừa nãy tôi thấy phía trước có một điểm manh mối, nhưng phải có vài người cùng làm nhiệm vụ mới được — hay là chúng ta đi cùng nhau đi?"

 

Ngón tay cô ta chỉ về một hướng, bên đó có một con hẻm rất ít người qua lại.

 

Khương Mịch Tuyết đại khái suy nghĩ một chút liền đoán được "chiêu sau" mà Thi Hân Nhã chuẩn bị có lẽ nằm ở bên đó. Nếu chỉ có một mình cô đi cùng Thi Hân Nhã, cô có thể không chút sợ hãi mà đi theo, nhưng hiện tại bên cạnh còn có một Phương Minh Tuấn...

 

Khương Mịch Tuyết theo bản năng không muốn kéo người khác vào, ngặt nỗi thái độ của Phương Minh Tuấn cực kỳ tích cực: "Thiếu người làm nhiệm vụ à? Thế thì chúng ta đi cùng nhau đi!! Đi đi đi!!"

 

Thi Hân Nhã cũng không ngại khán giả "xem trực tiếp" đông thêm chút, lập tức hào phóng đồng ý: "Được thôi!"

 

Khương Mịch Tuyết: "... Vậy đi thôi."

 

Vẫn đang trong quá trình ghi hình, Khương Mịch Tuyết cũng không muốn biểu hiện quá rõ ràng, chỉ lặng lẽ ấn điện thoại đến phím gọi tắt 110, sẵn sàng ứng phó với tình huống bất ngờ bất cứ lúc nào.

 

Trong khi dẫn hai người Khương Mịch Tuyết đi về phía vị trí dự định, Thi Hân Nhã câu được câu chăng trò chuyện với hai người. Trong lúc nói chuyện, mọi người đã đến gần con hẻm thưa người đó.

 

Từ góc độ của Thi Hân Nhã, đã có thể nhìn thấy rất rõ ràng vài "diễn viên" cô ta sắp xếp: Một người giả làm người qua đường bình thường đứng bên đường, ngoài ra còn một chiếc xe buýt nhỏ đậu cách đó không xa, chỉ đợi lát nữa nhóm Khương Mịch Tuyết vào vị trí là sẽ lao vút qua, trình diễn một màn "bắt cóc" đặc sắc tuyệt luân.

Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.

 

Những người Thi Hân Nhã tìm đến đều là dân anh chị, trên người không ít kẻ có tiền án tiền sự, cũng chẳng ngại thêm một vụ "hiểu lầm", dù sao tiền thù lao thỏa đáng là được — huống chi dù có làm ầm ĩ đến đồn cảnh sát thật, đến lúc đó tìm người quen hòa giải giải thích một phen, biết đâu còn có thể coi như một phen hú vía rồi thả ra.

 

Còn cô ta chỉ cần marketing phần nhạy bén hơn người của mình ra ngoài là được.