Hơn nữa bọn họ còn liên hệ với người quản lý của Thi Hân Nhã, nhưng đối phương không biết vì sao, tuy vừa kinh hãi vừa lo lắng, nhưng đối với việc chạy tới hỗ trợ cảnh sát điều tra lại năm lần bảy lượt tìm cớ thoái thác.
Cũng không biết có phải thật sự quan tâm đến nghệ sĩ nhà mình hay không.
Tuy nhiên trấn an quần chúng mà, đương nhiên vẫn phải lựa lời hy vọng mà nói.
Có thể thấy đạo diễn bị dọa không nhẹ, ông ta sầu lo một lát rồi lại bồn chồn, quay đầu nhìn lướt qua đám nhân viên tổ chương trình đang tập trung đông đúc ở cục cảnh sát, sau đó đột nhiên nhận ra: “Từ từ, Khương Mịch Tuyết đâu?!”
Lúc trước Khương Mịch Tuyết và mọi người không ở đây, đạo diễn tưởng bọn họ làm nhân chứng nên đi lấy lời khai riêng, nhưng hiện tại nhìn lại —— nhóm Phương Minh Tuấn đi lấy lời khai đều đã quay lại, hiện giờ đang đứng đó hưng phấn miêu tả lại giây phút kinh tâm động phách vừa rồi cho mọi người nghe.
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Ba người quay phim cũng đều đã về, PD quay Phương Minh Tuấn thì còn đỡ, xem chừng chỉ hơi bị dọa chút thôi, hai người kia thì mặt mày ủ rũ, trông có vẻ cực kỳ bất an và sợ hãi…… Có lẽ do lúc xảy ra sự việc hai người họ đứng gần Thi Hân Nhã hơn, nên bị dọa nặng hơn chăng?
Nhưng phản ứng của những người này thế nào không quan trọng, quan trọng là —— Khương Mịch Tuyết đáng lẽ phải về cùng bọn họ đâu rồi???
Không lẽ cũng……
Đạo diễn suýt chút nữa ngất xỉu tại chỗ.
May mà Phương Minh Tuấn nghe thấy đạo diễn hỏi, kịp thời giải cứu ông ta: “À, chị Khương nói chị ấy có ‘sương sương’ manh mối, muốn nói riêng với cảnh sát, nên bảo bọn tôi về trước.”
Đạo diễn: “?”
“Manh mối gì?”
Phương Minh Tuấn cũng rất thành thật mà bày tỏ: “Không rõ nữa.”
Dù sao chỉ cần Khương Mịch Tuyết ở đó, vấn đề chắc chắn không lớn đâu.
—— Manh mối của Khương Mịch Tuyết chính là gã “người qua đường” vừa rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Khi Thi Hân Nhã dẫn cô đi một mạch về hướng này, Khương Mịch Tuyết đã chú ý tới người qua đường này —— đối phương nhìn có vẻ như chỉ đang đứng nghỉ bên đường, nhưng ánh mắt cứ theo bản năng liếc về phía cô.
Và khi chiếc xe kia lao tới, người không biết chuyện, ví dụ như Phương Minh Tuấn, sự chú ý hoàn toàn bị chiếc xe thu hút, chỉ có Thi Hân Nhã và gã người qua đường này là sự chú ý lại theo bản năng rời đi, chứng tỏ bọn họ đã sớm đoán trước được tình huống này.
Do đó, sau khi Thi Hân Nhã bị bắt đi, phán đoán đầu tiên của Khương Mịch Tuyết chính là gã “người qua đường” này là tòng phạm.
Và khi bị hỏi đến, thần sắc gã này lập tức trở nên căng thẳng: “Cô đang nói cái gì? Tôi không biết!”
Hắn vừa nói vừa muốn nhanh chóng lùi lại: “Tôi còn có việc gấp……”
Khương Mịch Tuyết: “Nếu không biết, cũng làm phiền anh ở lại một lát, chờ cảnh sát tới hiện trường nhé?” Nghe thấy hai chữ cảnh sát, biểu cảm của gã người qua đường lập tức như bị chọc trúng chỗ đau.
Hắn cũng chẳng phải diễn viên đại tài gì, vừa căng thẳng thì ngay cả biểu cảm kinh hãi giả tạo cũng không duy trì được, khuôn mặt liền trở nên hung tợn: “Tôi đã nói là tôi còn việc gấp!”
Trong lúc cấp bách, đối phương thế mà vung nắm đ.ấ.m định đ.á.n.h về phía Khương Mịch Tuyết. Lúc ấy Phương Minh Tuấn và các nhiếp ảnh gia ở đó kinh hô một tiếng định lao ra cản, nhưng Khương Mịch Tuyết đã chuẩn xác đưa tay ra, khóa chặt cổ tay đối phương, kéo mạnh một cái, người nọ liền hét t.h.ả.m một tiếng “A”.
Sau đó Phương Minh Tuấn bọn họ cũng không nhìn rõ chuyện gì xảy ra, dù sao thì gã người qua đường kia đã nằm đo ván trên mặt đất.
Khương Mịch Tuyết ôn tồn hỏi lại: “Bây giờ anh có thể đợi chưa?”
Người qua đường nằm trên đất, suýt chút nữa khóc ròng: Cô có cho tôi lựa chọn không đợi đâu!!
Sau đó cảnh sát rất nhanh đã tới, vị “thuần người qua đường” này muốn đi cũng không kịp nữa.
Hắn vốn là diễn viên được thuê để diễn cảnh bị bắt cóc theo kế hoạch ban đầu, ngoại hình và vóc dáng đương nhiên chẳng phải tráng hán gì, vốn dĩ đã chột dạ, giờ thấy cảnh sát tới, phòng tuyến tâm lý sụp đổ rất nhanh: “Anh Chướng muốn làm gì tôi cũng không rõ, tôi chỉ biết bọn họ ban đầu định đi đến nhà máy bia bỏ hoang ở ngoại ô!”
Cảnh sát lập tức vừa truy tìm theo camera giám sát, vừa chia quân đi kiểm tra nhà máy bia bỏ hoang.
Chỉ tiếc, tay không trở về.
Lúc này Khương Mịch Tuyết đứng ra nói: “Có lẽ tôi có chút cách?”