Sau Khi Chuyên Gia Tội Phạm Trở Thành Sao Nữ Nhiều Tai Tiếng

Chương 299



 

 

Còn về động cơ của hắn?

 

Ánh mắt Khương Mịch Tuyết dừng lại trên tư liệu của Liêu Chướng ——

 

Nói ra cũng thật trùng hợp, thời gian trước cô vừa khéo giúp cảnh sát triệt phá một đường dây ma túy.

 

……

 

Trong xưởng d.ư.ợ.c cũ.

 

Khu vực này đều là khu công nghiệp bỏ hoang trước đây, trong đó rất nhiều nhà xưởng đã chuyển đi nơi khác, cũng có một số do kinh doanh không tốt nên đóng cửa trực tiếp. Theo quy hoạch của chính phủ, những nhà xưởng bỏ hoang này một phần sẽ bị dỡ bỏ, một phần có thể được xây dựng thành khu công nghiệp du lịch đặc sắc.

 

Mặc dù kế hoạch bên trên tạm thời dừng ở giai đoạn sơ bộ, đội thi công còn chưa vào, nhưng khu công nghiệp cũ này ngày thường đã chẳng có bóng người.

 

Vừa khéo, rất thích hợp để giấu người.

 

Thi Hân Nhã bị người ta ném thẳng từ trên xe xuống.

 

Trên người cô ta thì không có thương tích gì đáng kể, nhưng hai tay đã bị trói lại, cả người đã sớm sợ đến c.h.ế.t khiếp từ lúc Liêu Chướng rút d.a.o găm ra, ngay cả việc mất một chiếc giày cũng không cảm nhận được.

 

Đợi đến khi lòng bàn chân ma sát với mặt đất, sinh ra cơn đau thấu tim, Thi Hân Nhã mới hậu tri hậu giác phản ứng lại: Hình như lúc nãy bị lôi lên xe đã bị Khương Mịch Tuyết túm rớt mất một chiếc giày.

 

Trong đám đàn em của Liêu Chướng có kẻ nói: “Hầy, con nhỏ này xinh thật đấy, minh tinh đúng là khác bọt, chúng ta có nên……”

 

Lâm Chính Trực nhắc nhở: “Lát nữa đại ca Liêu còn muốn dùng cô ta để đổi lấy Khương Mịch Tuyết, nếu bây giờ làm nhục người ta, sợ là không dễ ăn nói.”

 

Cũng tại con nhỏ Khương Mịch Tuyết kia đứng xa lề đường, thần sắc động tác lại cực kỳ cảnh giác, nếu không bọn họ đã bắt trực tiếp cô ta rồi, đâu cần tốn công tốn sức đi đường vòng thế này.

 

Nếu là bình thường, lòng ghen ghét của Thi Hân Nhã đối với Khương Mịch Tuyết chắc chắn sẽ càng sâu: Nếu không phải vì Khương Mịch Tuyết, cô ta đâu cần chịu khổ thế này!

 

Nhưng mà, con người khi sợ hãi đến tột cùng, thì không thể nảy sinh những tâm tư đó được.

 

Thi Hân Nhã run như cầy sấy, trong đầu chỉ toàn ý nghĩ “Mình có sống nổi không”.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Khương Mịch Tuyết có đến không? Hai người trước đây thực ra chẳng có giao tình gì, chưa kể hôm nay cô ta còn tính kế người ta, nếu đổi lại vị trí, cô ta chắc chắn mặc kệ Khương Mịch Tuyết đi c.h.ế.t.

 

Không, Khương Mịch Tuyết nhất định phải đến…… Cô ta còn trẻ, cô ta không muốn c.h.ế.t!!

 

Liêu Chướng sau khi xem xét chỗ ẩn nấp xong, quay lại định bảo đàn em lôi Thi Hân Nhã vào trong, liền thấy Thi Hân Nhã run rẩy như bị Parkinson.

 

Trong mắt hắn lóe lên một tia khinh thường, chỉ nói đơn giản: “Lôi nó vào.”

 

Đám đàn em làm theo, Liêu Chướng cầm chiếc điện thoại lục được từ người Thi Hân Nhã, nghịch một lúc.

 

Khoảng hơn ba mươi phút sau, tên tài xế canh gác bên ngoài hoảng hốt chạy vào: “Bên ngoài có xe cảnh sát, là cớm tới!!”

 

Thần sắc Liêu Chướng vẫn bình tĩnh: “Khương Mịch Tuyết có đến không?”

 

Tài xế lắc đầu: “Không nhìn rõ.”

 

Liêu Chướng nói: “Ra ngoài nhìn kỹ lại xem.”

 

Lâm Chính Trực và những kẻ khác nghe thấy xe cảnh sát đến thì đều có chút căng thẳng, nhưng thấy Liêu Chướng trấn định như vậy, cõi lòng cũng hấy yên tâm một cách khó hiểu, tiếp tục làm việc của mình.

 

Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.

Bọn họ đến sớm, chiếm cứ vị trí khá cao trong xưởng d.ư.ợ.c cũ, từ trên nhìn xuống có thể thấy đại khái cảnh sát từ trên xe bước xuống, chia thành từng tiểu đội, nối đuôi nhau tiến vào xưởng d.ư.ợ.c tìm kiếm.

 

Tài xế từ xa nhìn thấy một người phụ nữ không mặc cảnh phục bước xuống từ xe cảnh sát, hắn lập tức chạy về báo cho Liêu Chướng: “Đại ca, Khương Mịch Tuyết đến rồi!”

 

Liêu Chướng rút một khẩu s.ú.n.g lục từ thắt lưng ra.

 

Xưởng d.ư.ợ.c cũ nói nhỏ không nhỏ, nói lớn thì cũng chỉ bằng diện tích một nhà xưởng bình thường. Sau hơn mười phút tìm kiếm, cảnh sát đã xác định được chỗ ẩn nấp của đám người Liêu Chướng.

 

Bọn họ đang chuẩn bị đột kích từ nhiều hướng, lại thấy Liêu Chướng một tay cầm súng, một tay kẹp cổ Thi Hân Nhã đi ra.

 

Vị trí hắn chọn cực tốt, sau lưng và bên cạnh là hai bức tường dày tạo thành góc, trước mặt còn có Thi Hân Nhã làm bia đỡ đạn, khiến cho tay s.ú.n.g b.ắ.n tỉa mai phục từ xa gần như không tìm được góc bắn.

 

Liêu Chướng có súng, lại có con tin, cảnh sát không dám tấn công mạnh, chỉ có thể giơ loa hô lớn: “Liêu Chướng! Chủ động thả con tin, các người còn có thể được khoan hồng ——”

 

Bị gọi thẳng tên, biểu cảm của Liêu Chướng có chút kinh ngạc.