Phương Minh Tuấn vốn còn đang thuận miệng hỏi, Khương Mịch Tuyết nói vậy, cậu ta lập tức hăng hái: "Đó chính là người ở trong lớp chúng ta vừa rồi à, nam hay nữ?"
"Không đúng nha, vừa rồi những diễn viên kia còn có người thân thiết với tôi và cậu hơn à?"
Khương Mịch Tuyết im lặng một chút, đúng lúc này, Mạnh Tế Chu đã dựa theo số phòng học Khương Mịch Tuyết gửi, xuất hiện ở cửa.
Nghe thấy tiếng bước chân, Phương Minh Tuấn lập tức quay đầu lại xem người tới là ai.
"—— Thầy thầy thầy thầy Mạnh?!"
Sau đó cậu ta nhanh chóng quay đầu lại nhìn Khương Mịch Tuyết, dùng âm thanh tự cho là rất nhỏ thét lên: "Khương Mịch Tuyết, cậu thế mà lại lưu tên chú thích là một dấu chấm câu?!"
Mạnh Tế Chu vừa định chào hỏi: "?"
【Lời tác giả】 Xin lỗi đoạn này bí quá...
Tuy Phương Minh Tuấn nói có hơi không đầu không đuôi, nhưng kết hợp ngữ cảnh một chút, vẫn rất dễ suy ra cậu ta đang nói gì.
Trên mặt Mạnh Tế Chu đúng lúc hiện lên dấu chấm hỏi.
Trong biểu cảm của Khương Mịch Tuyết cũng hiếm khi lộ ra một tia xấu hổ —— cái dấu chấm câu này là từ lúc cô mới quen Mạnh Tế Chu, vì bị Trang Xảo nhìn thấy cô lưu ghi chú là "Khuynh hướng nhân cách nguy hiểm cao", không nghĩ ngợi nhiều nên tiện tay sửa lại.
Về sau nhìn cái ghi chú này cũng quen, biết ai là ai rồi nên cô không động vào nữa.
Đương nhiên, trốn tránh không phải phong cách của cô, cho nên dù cảm thấy có chút ngại ngùng, Khương Mịch Tuyết vẫn giơ tay chào người ta: "... Chào thầy Mạnh."
Mạnh Tế Chu cười cười: "Khách sáo như vậy làm gì, gọi tôi là dấu chấm câu là được rồi."
Khương Mịch Tuyết hơi ngượng ngùng buông tay: "Xin lỗi."
Để thể hiện thành ý nhận sai, cô còn nhanh chóng sửa lại ghi chú cho Mạnh Tế Chu: "Đã sửa lại rồi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Phương Minh Tuấn đứng bên cạnh nhìn, vẻ mặt căng thẳng, sợ Mạnh Tế Chu tức giận tìm Khương Mịch Tuyết gây phiền phức.
May thay, trên mặt Mạnh Tế Chu lộ ra vẻ buồn cười, đôi mắt phượng sắc bén cong lên thành một độ cung nhu hòa: "Được rồi, tôi không giận đâu."
Anh tùy tay đặt giáo án đã chuẩn bị lên bàn bên cạnh, hỏi Khương Mịch Tuyết: "Hôm nay nghe xong tiết này, có cảm tưởng gì không?"
Khương Mịch Tuyết nghĩ ngợi: "Không ngờ thầy Mạnh thực sự là thầy Mạnh?"
Mạnh Tế Chu nói: "Khi ở Mỹ tôi có học bằng kép về hý kịch, mấy năm nay cũng có vài tác phẩm, làm giáo sư khách mời một chút, chắc cũng coi như đủ tư cách."
"Nhưng tôi cũng không thường xuyên đến bên này, lần này cũng là do nhà trường mời tôi, nói muốn tổ chức một đợt tu nghiệp cho các diễn viên trẻ trở về trường," anh nói, "Tôi cũng không có quá nhiều thứ để dạy, cho nên coi như là đến chia sẻ chút kinh nghiệm đi."
Trong chuyện diễn xuất, Mạnh Tế Chu quả thực là một người hiếm hoi sẵn lòng nâng đỡ hậu bối —— đương nhiên, tiền đề cũng phải là đối phương có tư cách để được nâng đỡ.
Về điểm này Khương Mịch Tuyết không nghi ngờ anh, chỉ nói: "Anh nói vậy là khiêm tốn rồi."
Tuy số lượng tác phẩm không nhiều, nhưng thành tựu của Mạnh Tế Chu trên màn ảnh rộng đã vượt xa tuyệt đại đa số diễn viên.
"Nhưng tôi cho rằng khí chất của anh, trông giống người học tài chính hơn."
Mạnh Tế Chu nói: "Ban đầu lúc học đại học đúng là tôi thi vào chuyên ngành thương mại."
"Chỉ là tôi cũng rất hứng thú với diễn xuất, cho nên mới học thêm hý kịch thôi," anh cười nói, "Nếu chỉ có một thân phận, cuộc đời một con người chẳng phải sẽ có vẻ quá khô khan nhạt nhẽo sao."
"Có thể diễn giải những nhân vật khác nhau, bước vào cuộc đời của họ, rất thú vị phải không?"
Khương Mịch Tuyết và Phương Minh Tuấn đều nghe rất nghiêm túc —— người sau thuần túy là hứng thú với việc được tiếp xúc đời tư của đại lão, còn Khương Mịch Tuyết thì thiên về muốn hấp thu một số kinh nghiệm hữu ích.
Lúc ban đầu bước lên con đường diễn viên, cô chưa từng cân nhắc xem thích hay không thích, chỉ là xuất phát từ tiền đề không thể làm nghề nghiệp kiếp trước, thuận theo con đường nghề nghiệp của nguyên chủ mà làm thôi.
Nhưng hiện tại xem ra, có lẽ cô cũng nên lựa chọn thử nghiệm nhiều khả năng hơn.