Sau Khi Chuyên Gia Tội Phạm Trở Thành Sao Nữ Nhiều Tai Tiếng

Chương 323



 

 

 

Mặc dù ngay khoảnh khắc Bạch Lộ Hàn đóng cửa lại, khuôn mặt cô ấy liền trở về vẻ vô cảm.

 

Lúc xuống lầu gặp Khương Mịch Tuyết, cô ấy không nhịn được nói: "Có một nói một, tôi thấy công lực chọn đầu t.h.a.i vào nhà người thân của cô, cũng ngang ngửa với cái mắt nhìn đàn ông của tôi đấy."

 

"Đã lâu lắm rồi tôi không gặp gã đàn ông nào cho tôi cảm giác ghê tởm gần bằng Ngô Hạo Nguyên như thế."

 

Khương Mịch Tuyết: "......"

 

"Vất vả cho cô rồi."

 

......

 

Còn ở trên lầu, ba người Chu Trường Lệ vốn không có khái niệm tôn trọng sự riêng tư của người khác, sau khi Bạch Lộ Hàn đi liền lôi túi giấy tài liệu ra.

 

Vừa bóc, bọn họ còn vừa c.h.ử.i rủa: "Con ranh này thế mà dám lừa chúng ta là nó không có tiền!"

 

"Chẳng lẽ nó đã nghi ngờ chúng ta từ sớm rồi?"

 

Nhiễm Tinh Hán đột nhiên nghĩ đến cái gì, hỏi: "Đúng rồi, bố mẹ, lúc nãy bố mẹ nói Khương Mịch Tuyết còn đang điều tra t.a.i n.ạ.n xe cộ, là ý gì?"

 

"Tai nạn xe cộ của dì dượng năm đó không phải là ngoài ý muốn sao?"

 

Chu Trường Lệ và Nhiễm Hồng nhìn nhau, sau đó Chu Trường Lệ nhanh chóng nói: "Chuyện không nên hỏi thì đừng có hỏi lung tung."

 

Nhưng Nhiễm Tinh Hán còn lạ gì đức hạnh bố mẹ mình?

 

Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.

Vừa nghe Chu Trường Lệ trả lời như vậy, gã lập tức xù lông: "Bố mẹ thật sự đã làm gì trong vụ đó hả?"

 

"Đó là g.i.ế.c người đấy!!!"

 

"Bố mẹ có từng nghĩ đến con sẽ ra sao không?!"

 

Chu Trường Lệ la lên: "Chúng ta g.i.ế.c người thế nào?! Chúng ta lái xe đ.â.m dì dượng mày hay là đẩy bọn nó ra đường cái??"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Những gì bọn họ làm, nhiều nhất cũng chỉ là nghe nói đoạn đường đó có rất nhiều xe tải đi qua, sau đó lại nhân lúc buổi tối, lấy cớ nhìn thấy một đứa trẻ lạc đường ở quanh đó, lừa Khương An và Chu Trường Ngọc đến gần đó mà thôi.

 

Việc này chỉ cần bọn họ tự chôn chặt trong bụng, ai có thể biết?

 

Đương nhiên, biết Khương Mịch Tuyết còn đang điều tra, hơn nữa rõ ràng đã ly tâm với cả nhà bọn họ, trong lòng Chu Trường Lệ vẫn có chút hoảng sợ.

 

Nhiễm Hồng thì trách cứ Nhiễm Tinh Hán: "Cái gì gọi là chúng ta có nghĩ đến mày không?"

 

"Nếu không phải năm đó hai đứa nó c.h.ế.t, làm gì có chuyện nhà ba người chúng ta, có mày được sống những ngày lành như bây giờ?!"

 

"Biểu muội mày kiếm nhiều tiền như vậy, đến lúc đó là cho dì dượng mày dùng, hay là cho chúng ta dùng?"

 

Nhiễm Tinh Hán cứng họng: "... Thế số tiền này hiện tại nó có cho chúng ta dùng đâu!"

 

Công nghệ Ám Quang, đó là công ty lợi hại thế nào! Khương Mịch Tuyết có thể là cổ đông bên trong, thì phải có bao nhiêu tiền?

 

Còn nói cái gì căn nhà này là công ty thuê, cô không có chỗ ở! Cô sợ là cố ý lừa bọn họ!

 

Trong lúc ba người tranh cãi, Nhiễm Tinh Hán cũng đã lấy tập tài liệu trong túi giấy ra.

 

Đập vào mắt là một bản tổng hợp các điều khoản pháp luật liên quan đến gây t.a.i n.ạ.n xe cộ, cố ý g.i.ế.c người.

 

Thấy nội dung bên trong, sắc mặt Chu Trường Lệ bá một cái trắng bệch: "Khương Mịch Tuyết nó đúng là vẫn đang tra chuyện này! Nó nghi ngờ chúng ta!!"

 

Mấy thứ này, không chừng chính là sự cảnh cáo của nó!

 

Thời khắc mấu chốt, vẫn là Nhiễm Hồng cảm xúc ổn định hơn một chút: "Bà bình tĩnh lại đi."

 

Ông ta lại xem xét những tài liệu này, phát hiện giấy tờ chủ yếu chia thành hai xấp. Xấp thứ nhất chính là cái bọn họ vừa thấy, tài liệu liên quan đến gây t.a.i n.ạ.n xe cộ. Xấp thứ hai trông bình thường hơn nhiều, hẳn là tài liệu về phương diện pháp luật thông thường.

 

Và vừa mở ra, liền phát hiện trang đầu tiên của xấp tài liệu thứ hai, viết nội dung về điều khoản thừa kế di sản.

 

—— Pháp luật Hoa Quốc quy định, trong trường hợp người c.h.ế.t khi còn sống chưa lập di chúc, di sản sẽ được phân chia theo người thừa kế thuộc hàng thứ nhất, hàng thứ hai theo pháp định.

 

Mặc dù dì cả cũng không nằm trong hàng thừa kế thứ nhất hay thứ hai, nhưng dù sao, Khương Mịch Tuyết ngoài bọn họ ra, cũng không có người thân nào khác.