Sau Khi Chuyên Gia Tội Phạm Trở Thành Sao Nữ Nhiều Tai Tiếng

Chương 483



 

 

Nhưng Khương Mịch Tuyết bị cả hai bên bỏ qua lúc này giơ tay lên, lộ ra khẩu s.ú.n.g vừa cướp được từ tay người khác.

 

Sau hai tiếng "pằng pằng", gã to con ngã gục trong vũng máu.

 

Người đàn ông nước ngoài đang chạy trốn suýt chút nữa cũng ngã lăn ra đất.

 

Khương Mịch Tuyết quay đầu nhìn về phía anh ta.

 

Súng trong tay cô còn đang bốc khói, lại một thân đầy m.á.u tươi. Ký ức về việc đột nhiên bị người cầm s.ú.n.g b.ắ.n trong trung tâm thương mại, hoảng loạn chạy trốn trong đám đông hỗn loạn ùa về trong óc, người đàn ông theo bản năng giơ cao hai tay, quỳ "bịch" xuống: "Hảo hán tha mạng!!"

 

Khương Mịch Tuyết: "......"

 

Cô đi về phía gã to con kia, định cướp vũ khí của đối phương rồi rời khỏi đây.

 

Hai lần này vận may của cô đều không tồi, gặp phải đều là những tên côn đồ đi lẻ, nhưng nếu đối phương phát hiện đã có đồng bọn c.h.ế.t, phỏng chừng rất nhanh sẽ nâng cao cảnh giác rồi tập hợp lại.

 

Kỹ năng b.ắ.n s.ú.n.g của Khương Mịch Tuyết không tồi, nhiều năm không dùng, lúc này nhặt lại thế mà cũng không lạ lẫm, nhưng rốt cuộc cô chỉ có một mình, nếu thực sự bị đối phương tập trung hỏa lực vây công, thì chắc chắn cũng không cầm cự được mấy giây là c.h.ế.t ngay tại chỗ.

 

Isabella vội vàng chạy tới giúp đỡ.

 

Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.

Mãi cho đến khi Khương Mịch Tuyết chuẩn bị rời đi, người đàn ông nước ngoài này mới rốt cuộc như hoàn hồn bò dậy từ mặt đất, hô lên: "Thưa cô, cô là người Hoa Quốc phải không?"

 

"Có thể xin cô cứu bạn học của tôi không?"

 

"Cô ấy cũng là người Hoa Quốc!!"

 

Khương Mịch Tuyết dừng bước.

 

......

 

Cả tòa trung tâm thương mại nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ.

 

Thời điểm xảy ra vụ tấn công đã là buổi tối, nhưng khách và nhân viên của nhà hát và trung tâm thương mại cộng lại, phỏng chừng vẫn có hơn một ngàn người.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Có không ít người bỏ mạng ngay tại chỗ khi vụ tấn công xảy ra, nhưng còn nhiều người hơn chạy tán loạn ra ngoài, trốn ở các ngóc ngách của trung tâm thương mại.

 

Bạn học mà người đàn ông nước ngoài này nói, đang trốn trong một cửa hàng đồ thể thao gần đây.

 

Vì bán kèm cả các loại thiết bị thể thao nên cửa hàng này chiếm diện tích đặc biệt lớn. Người đàn ông nước ngoài dẫn Khương Mịch Tuyết và Isabella đi vòng vèo bảy tám lần, cuối cùng tìm thấy cô bạn học này trên một kệ hàng tít sâu bên trong: "Nghệ! Nghệ!"

 

"Cậu ở đâu?"

 

Cát Giai Nghệ khi nghe thấy giọng Laurent, suýt chút nữa tưởng mình bị ảo giác.

 

Tuy nhiên tiếng gọi kia ngày càng gần, đồng thời vang lên còn có vài tiếng bước chân ngày càng gần.

 

Cảnh tượng trong đám đông yên bình đột nhiên có người rút s.ú.n.g lục ra bắt đầu b.ắ.n loạn xạ vẫn còn khắc sâu trong đầu Cát Giai Nghệ.

 

Hơn nữa đối phương không chỉ có một người —— Cát Giai Nghệ nhớ rõ ràng, mấy bóng người cao to cầm s.ú.n.g kia tụ tập lại với nhau, thảo luận xem tiếp theo nên b.ắ.n g.i.ế.c đám đông ở hướng nào, nụ cười nhẹ nhàng trên mặt tựa hồ như đang thảo luận tối nay ăn gì.

 

Đây là một cuộc tấn công khủng bố.

 

Cát Giai Nghệ trong khoảnh khắc đó nhận thức vô cùng rõ ràng.

 

Sau khi bị Laurent kéo chạy ra khỏi chốn địa ngục trần gian đó, Cát Giai Nghệ gần như dùng hết sức lực toàn thân.

 

Những người này có bao nhiêu? Mục đích của họ là gì? Là g.i.ế.c sạch người trong cả tòa trung tâm thương mại này sao?

 

Cảnh sát tại sao vẫn chưa tới??

 

Điện thoại báo cảnh sát được bấm gọi hết lần này đến lần khác, nhưng giọng nữ lạnh băng thông báo không liên lạc được vẫn luôn vang vọng bên tai. Não bộ Cát Giai Nghệ đã mất đi khả năng tư duy cơ bản, dù Laurent vẫn đang nói lời an ủi, điều duy nhất cô có thể nghĩ đến phải làm, chính là theo bản năng mở giao diện WeChat, soạn tin nhắn di ngôn cho người nhà.

 

Sau hai phút chờ đợi trong lo âu, Laurent nói cứ trốn ở đây mãi không phải là cách, tốt nhất là có thể chạy ra khỏi nơi này —— nếu không đám điên tấn công người kia tìm tới đây thì làm sao?

 

Cậu ta nói muốn đi tìm xem đường xuống cửa chính tầng một có đi được không, bảo Cát Giai Nghệ trốn kỹ ở đây trước, sau đó liền chui ra khỏi cửa hàng.

 

Nhưng sau khi Laurent rời đi, Cát Giai Nghệ mới phát hiện, một mình chờ đợi trong tuyệt vọng, còn dày vò hơn cả hai người cùng chạy trốn.