Biểu cảm của Bách Cảnh Hoán trở nên mê mang. Biểu cảm của Bách Cảnh Hoán trở nên chấn động.
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
"Anh Hoài, anh," lưỡi Bách Cảnh Hoán bắt đầu líu lại, "Anh không đùa đấy chứ? Khương Mịch Tuyết," anh ta chỉ vào cô, rồi chỉ vào mình, "Đi cùng chúng ta đi gặp bố mẹ em?"
Thế này có thích hợp không???
"Khụ khụ."
Sau khi đồng ý với Khương Mịch Tuyết xong, Ngô Hoài cũng bắt đầu cảm thấy quả thật không thích hợp lắm. Nhưng lời đã nói ra rồi. Hiện tại Khương Mịch Tuyết và Ngô Hoài đều đã lên xe, chỉ còn Bách Cảnh Hoán đứng ngoài xe chưa động đậy.
Ngô Hoài thúc giục: "Cái đó, hay là cậu lên xe trước đi?"
Bách Cảnh Hoán: "Đến lúc đó em giải thích về cô ấy thế nào đây!!"
Khương Mịch Tuyết đeo khẩu trang lên, lại không biết từ đâu lôi ra một cái mái giả kẹp lên đầu, ngắn gọn súc tích: "Nhân viên công tác."
Bách Cảnh Hoán: "......"
Đừng nói nha, giả dạng như vậy, lại cố tình cúi đầu, quả thật khó mà nhận ra cô là ai.
Thấy Bách Cảnh Hoán vẫn đứng đó hỗn loạn trong gió, Khương Mịch Tuyết lại khuyên nhủ: "Đừng lo lắng, tôi chỉ đi xem náo nhiệt thôi."
Bách Cảnh Hoán: "......"
Thật sự cảm ơn cô quá cơ!!
Mắt thấy cứ lằng nhằng mãi sẽ có người qua đường tới vây xem, Ngô Hoài cũng bất chấp đôi co với Bách Cảnh Hoán, tháo dây an toàn chồm ra lôi xềnh xệch nhét anh ta vào xe, sau đó đóng sầm cửa lại: "Bác tài chạy đi!"
Nơi Ngô Hoài đặt là một quán ăn gia đình ở địa phương, phòng bao riêng, tính bảo mật khá đảm bảo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hiển nhiên vì bị vợ chồng Bách Quốc Hùng làm loạn trước đó, hắn cũng rất bất mãn. Bước vào phòng bao, Khương Mịch Tuyết thấy đôi vợ chồng này ngồi bên trong, trước mặt có hai chén trà đã nguội lạnh từ lâu. Ngoài ra trên bàn trống trơn, đến đĩa lạc rang ăn vặt cũng không có.
Tính thời gian từ lúc bị Ngô Hoài đuổi đi, họ đã ngồi chực ở đây bảy, tám tiếng đồng hồ.
Thấy Bách Cảnh Hoán và Ngô Hoài đi vào, Bách Quốc Hùng và Tiết Tiệp bật dậy: "A Hoán con đến rồi!"
Sắc mặt Bách Cảnh Hoán khó coi, anh ta cứng nhắc ừ một tiếng, kéo ghế ngồi xuống.
Ngô Hoài và Khương Mịch Tuyết đi theo sau. Ngô Hoài cười ha hả bước lên trước, ấn Bách Quốc Hùng và Tiết Tiệp ngồi lại vị trí: "Cô chú ngồi đi ạ. Nhìn cái quán này thật là," hắn giả vờ trách móc, "Hai bác ngồi đây lâu như vậy mà họ chẳng mang đĩa hoa quả nào lên."
Đương nhiên, nói thì nói vậy, nhưng chính hắn cũng chẳng có ý định gọi phục vụ mang lên.
Bách Quốc Hùng và Tiết Tiệp ậm ừ gật đầu, cũng chẳng còn tâm trí đâu để ý cái này —— họ thậm chí còn chẳng hỏi han gì về người đi theo là Khương Mịch Tuyết, chỉ vội vã chồm người về phía trước, muốn nắm lấy tay Bách Cảnh Hoán: "A Hoán, con giúp em trai con đi! Máu mủ tình thâm mà! Nó còn trẻ như vậy, sao có thể đi tù được?"
Bách Cảnh Hoán lạnh lùng nói: "Con đã nói rồi, chuyện này con không giúp được."
"Sao lại không được chứ?" Tiết Tiệp sốt ruột nói, "A Hoán, con bây giờ thành đạt như vậy, nếu muốn giúp Nhất Bân thì chắc chắn sẽ có cách."
"Đúng đúng," Bách Quốc Hùng cũng liên tục gật đầu, "Bố mới quen một người bạn, ông ấy nói có cửa chạy chọt, chỉ cần chúng ta giao 3 triệu tệ (khoảng 10 tỷ VNĐ), ông ấy có thể đưa Nhất Bân ra ngoài! Chỉ là 3 triệu thôi, với số tiền con kiếm được trong giới giải trí mấy năm nay, chắc bỏ ra cũng nhẹ nhàng thôi đúng không?"
Vợ chồng Bách Quốc Hùng nhìn Bách Cảnh Hoán với ánh mắt đầy mong đợi.
Bách Cảnh Hoán nghiến răng, không thể tin nổi: "3 triệu tệ để đưa Bách Nhất Bân ra ngoài? Hai người có biết mình đang nói gì không? Đây là hối lộ! Là phạm pháp!!"
"Phạm pháp thì thế nào!" Tiết Tiệp bất chấp tất cả, "Máu mủ tình thâm! Em trai con là mạng sống của bố mẹ! Nếu nó phải ngồi tù, mẹ cũng không muốn sống nữa!"
Bách Cảnh Hoán nhịn rồi lại nhịn mới nuốt được câu "Vậy bà đi c.h.ế.t đi" xuống bụng.
"Vậy còn con thì sao?" Anh ta hỏi. "Hai người đã biết con là nghệ sĩ, ở trong cái giới này, có bao giờ nghĩ tới với độ chú ý của công chúng dành cho con, nếu con giúp hai người mà chuyện này bị đào ra, con sẽ ra sao không?"