Ông ta bật dậy: "Còn mày nữa, Bách Cảnh Hoán! Đừng tưởng tao không nhìn ra, mày để thằng quản lý này ngồi đây nói hươu nói vượn nửa ngày, nói trắng ra là mày không muốn cứu em trai mày chứ gì?!"
"Đồ súc sinh không màng đến tình m.á.u mủ ruột thịt!!"
Cả khuôn mặt Bách Cảnh Hoán căng cứng, cơ hàm nghiến chặt, hiển nhiên cảm xúc của cả người cũng đã căng đến cực điểm. Chỉ là anh vẫn cứ nhẫn nhịn, không phản kích lại.
Tiết Tiệp cũng đứng dậy theo: "Phi, đúng là uổng công nuôi mày lớn từng này! Đồ lòng lang dạ sói!"
"Tao nói cho mày biết, Bách Cảnh Hoán, mày không muốn bỏ số tiền này thì thôi!"
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Bách Quốc Hùng lớn tiếng chỉ trích: "3 triệu tệ, tao với mẹ mày cùng lắm thì đập nồi bán sắt cũng gom cho đủ để cứu Nhất Bân ra, cả nhà chúng tao vẫn có thể đoàn tụ bên nhau!"
"Nhưng còn mày! Bách Cảnh Hoán! Mày chính là thằng khốn nạn trong mắt không có người thân! Là tội nhân!"
Ông ta gào thét: "Mày vĩnh viễn đừng hòng ngẩng đầu lên được trong cái nhà này!!"
Bách Cảnh Hoán rốt cuộc cũng ngước mắt nhìn về phía đôi vợ chồng đối diện: "Nói xong chưa?"
"Nói xong rồi thì hai người có thể đi được rồi."
Anh gằn từng chữ: "Trước đây hai người tìm con đòi tiền cũng được, muốn con đưa Bách Nhất Bân vào giới giải trí cũng được, con đều làm theo. Nó không nắm bắt được cơ hội, con cũng đã cố gắng hết sức, nhưng chuyện lần này, không có thương lượng gì hết."
Bách Cảnh Hoán vừa dứt lời, Bách Quốc Hùng trực tiếp hất cả ly nước trà vào người anh: "Đồ súc sinh!"
Sau đó ông ta dằn mạnh chén trà xuống bàn, xoay người đùng đùng bỏ chạy ra khỏi phòng bao.
Tiết Tiệp cũng mắng một câu: "Đồ ăn cháo đá bát!"
Ngay sau đó bà ta chẳng thèm liếc nhìn Bách Cảnh Hoán đang bị ướt sũng lấy một cái, vội vàng đuổi theo Bách Quốc Hùng rời đi.
Lúc Bách Quốc Hùng tạt nước, Ngô Hoài đã định đứng lên chắn, ngặt nỗi phản ứng thật sự không đủ nhanh, chỉ che được một phần rất nhỏ.
Hắn vội vàng vớ lấy khăn giấy lau nước trên mặt Bách Cảnh Hoán: "Haizz, cũng may đây là nước trà bình thường, cậu mau lau đi."
Bách Cảnh Hoán cử động chậm chạp giơ tay lên, không nhận lấy khăn giấy của Ngô Hoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Anh bỗng nhiên úp mặt vào lòng bàn tay, sống lưng cũng hơi cong xuống: "Không sao đâu."
"Em nghĩ kỹ rồi," Bách Cảnh Hoán nói, "Cuộc đời Bách Nhất Bân đã bị hủy quá nửa, em không thể để cuộc đời mình cũng bị hủy hoại theo nó."
"Chỉ là em nghĩ mãi không ra, tại sao bố mẹ họ lại..."
Động tác của Ngô Hoài cũng không khỏi khựng lại, hắn chỉ có thể an ủi một cách khô khan: "Cái này, tục ngữ nói hay lắm, cha mẹ thương con út mà..."
Thiên vị đứa nhỏ hơn, trong gia đình cũng là chuyện thường thấy. Có điều cái mức độ thiên vị của bố mẹ Bách, quả thực có chút quá đáng.
"Nhưng mà hôm nay làm ầm ĩ đến mức này, chắc trong thời gian ngắn họ sẽ không tìm tới cửa nữa đâu nhỉ?" Ngô Hoài nói thêm.
Hắn không tin với năng lực của bố mẹ Bách mà có thể vớt được Bách Nhất Bân đã nằm trong diện bị điều tra ra ngoài.
Chỉ là dù cho cuối cùng mọi chuyện ngã ngũ, với địa vị của Bách Cảnh Hoán trong giới, rất có khả năng sẽ có kẻ có tâm đào bới chuyện của Bách Nhất Bân lên, coi như vũ khí công kích anh —— còn chưa nói đến lúc đó bố mẹ Bách sẽ làm ra chuyện gì nữa cũng không chừng.
Nghĩ như vậy, những việc hắn cần chuẩn bị đúng là không ít.
Ngô Hoài đau đầu xoa trán, đột nhiên liếc thấy Khương Mịch Tuyết đang ngồi bên cạnh, đeo khẩu trang, từ đầu đến cuối sắm vai nhân viên công tác hoàn hảo không nói một lời.
"Từ từ," Ngô Hoài sực tỉnh, "Khương Mịch Tuyết, không phải cô nói mình là chuyên gia đàm phán sao?"
Nói đâu? Phán đâu? Cô đúng là tới xem náo nhiệt thật à?
Khương Mịch Tuyết nhún vai: "Không phải các anh đã khuyên lui người ta rồi sao?"
Ngô Hoài: "......"
Hắn chợt có cảm giác đau lòng như vừa bỏ ra 5 vạn tệ mua một món đồ chơi vô dụng về nhà.
Xong rồi, lần này cái gì cũng bị Khương Mịch Tuyết biết hết rồi...
"Tuy nhiên," Khương Mịch Tuyết kéo khẩu trang xuống, "Đối với cuộc tranh cãi vừa rồi của các anh, tôi thật ra có một chút quan điểm cá nhân nông cạn."
Ngô Hoài: "? Cô nói xem?"