Liễu Minh Lượng nhìn hình ảnh Ngô Hoài luống cuống tay chân giúp Bách Cảnh Hoán vặn nắp bình, im lặng một chút, trực tiếp quay đầu hỏi Khương Mịch Tuyết: "Trạng thái của Tiểu Bách không đúng lắm."
"Tuần trước từ khi cậu ta từ tỉnh S trở về đã không ổn rồi," ông đi thẳng vào vấn đề, "Cô biết chuyện gì xảy ra không?"
Tuần trước ông không nói ra là vì trạng thái Bách Cảnh Hoán còn miễn cưỡng chấp nhận được. Làm diễn viên quay phim cường độ cao trong thời gian dài, ai cũng sẽ có lúc phong độ không tốt, nên Liễu Minh Lượng cũng không muốn xen vào chuyện riêng tư, nghĩ rằng qua thời gian sẽ từ từ hồi phục.
Nhưng gần một tuần trôi qua rồi, sao trạng thái tên này còn tệ đi thế hả trời!
Khương Mịch Tuyết, người tối qua vừa gặp Ngô Hoài bên ngoài khách sạn: "... Coi như là biết một chút chút đi."
"Nhưng tình huống cụ thể, tôi không tiện nói lắm," cô xin lỗi, "Ngài hỏi trực tiếp anh ấy hoặc quản lý của anh ấy có lẽ thích hợp hơn."
Liễu Minh Lượng bực bội gãi đầu. Vậy thì hơn phân nửa là chuyện riêng tư rồi.
Vốn dĩ trong tình huống này, cho diễn viên nghỉ một thời gian để xử lý việc riêng, thả lỏng tâm trạng là tốt nhất. Nhưng ngặt nỗi thời gian không đợi người, Bách Cảnh Hoán lại là nam chính tuyệt đối của "Tập Hung", cho cậu ta nghỉ dài hạn thì cả đoàn phim dứt khoát đóng máy luôn cho rồi.
Nghỉ ngơi một tiếng sau, Liễu Minh Lượng lại cho Bách Cảnh Hoán vào diễn.
Lần này trạng thái của anh tốt hơn trước một chút, nhưng còn lâu mới đạt đến mức Liễu Minh Lượng hài lòng.
Liễu Minh Lượng lại tìm riêng Bách Cảnh Hoán và Ngô Hoài nói chuyện, nhưng cũng chẳng cạy được gì từ miệng đối phương. Bách Cảnh Hoán vẫn cứ thất thần như vậy, còn Ngô Hoài cũng chỉ vẻ mặt bất đắc dĩ cam đoan sẽ mau chóng đốc thúc nghệ sĩ khôi phục trạng thái.
Không còn cách nào khác, Liễu Minh Lượng đành cho các diễn viên khác cùng tổ quay trước.
Trong lúc chờ người phụ trách thông báo cho diễn viên, quay phim, ánh sáng, đạo cụ điều chỉnh lại vị trí và bối cảnh, Liễu Minh Lượng lại móc điện thoại ra, gọi một cuộc.
Khoảng một giờ sau, một bóng người đeo khẩu trang đội mũ xuất hiện tại đoàn phim.
Liễu Minh Lượng đang giơ loa tiếp tục "xả" vào các diễn viên trong sân. Thấy ông đang nói hăng say, bóng người kia không quấy rầy mà đưa tay vỗ vỗ vai Khương Mịch Tuyết đang ngồi bên cạnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Lại gặp nhau rồi." Người đàn ông kéo khẩu trang xuống, cười nói với Khương Mịch Tuyết. "Cô Khương."
Khương Mịch Tuyết quay đầu lại, có chút kinh ngạc nhìn Mạnh Tế Chu.
Liễu Minh Lượng cũng nghe thấy giọng Mạnh Tế Chu, ông xoay người bật dậy, vứt luôn cái loa trong tay xuống, kích động nắm lấy hai tay Mạnh Tế Chu lắc lấy lắc để: "Tế Chu cậu rốt cuộc cũng tới rồi!!"
Ông chỉ tay về một góc: "Người đang ở bên kia! Haizz cảnh chính chỗ tôi quay chưa tốt lắm không dứt ra được... Thế này đi, Mịch Tuyết, vất vả cho cô một chút, dẫn Ảnh đế Mạnh đi tìm Tiểu Bách nhé!"
Phớt lờ vẻ mặt kích động của trợ lý bên cạnh như hận không thể lập tức tự ứng cử đi dẫn đường, Liễu Minh Lượng còn thuận tiện làm mặt quỷ với Khương Mịch Tuyết: "Có vấn đề gì về diễn xuất, cô cũng có thể tiện thể hỏi cậu ấy luôn ha!"
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Khương Mịch Tuyết: "?"
Mạnh Tế Chu đã cười nói với Khương Mịch Tuyết: "Đi thôi, cô Khương."
Bách Cảnh Hoán trạng thái không tốt bị tống cổ ra chỗ mái che nắng bên ngoài tòa nhà nhỏ để nghỉ ngơi —— nghe nói ngắm cảnh thiên nhiên giúp hồi phục tâm trạng —— chỗ đó ngược hướng với phim trường bên này, nên đi bộ cũng mất một đoạn ngắn.
Trên đường đi, Khương Mịch Tuyết hỏi: "Ảnh đế Mạnh đến đoàn phim có việc gì không?"
"Tôi tưởng qua hai lần gặp mặt trước, chúng ta đã coi như là quen biết rồi chứ."
Mạnh Tế Chu nói, giọng anh như trời sinh đã ngậm ý cười, ôn nhuận như dòng nước chảy.
"Gọi Ảnh đế nghe xa lạ quá, cứ gọi tên tôi là được."
Anh trả lời câu hỏi của Khương Mịch Tuyết: "Đạo diễn Liễu gọi điện nói nam chính đoàn phim tâm lý có chút vấn đề, vừa khéo thời gian này tôi đang nghỉ phép ở thành phố H nên hỏi tôi có rảnh không, qua đây hỗ trợ khai thông tâm lý một chút."
Khương Mịch Tuyết: "Anh còn hiểu biết cả cái này nữa à?"
"Không hiểu," Mạnh Tế Chu trả lời trôi chảy, "Nhưng tôi có thể diễn."