Câu nói nửa đùa nửa thật này của cô khiến gương mặt già nua của Ngô Hoài đỏ bừng. Hóa ra người ta đã sớm nhìn thấu mục đích ban đầu khi hắn muốn lôi kéo cô vào cuộc.
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Ngô Hoài còn định vớt vát vài câu, nhưng bên kia Khương Mịch Tuyết đã nói: "Được rồi, tôi còn chút việc, cúp máy đây, hẹn gặp lại sau."
Sau khi buông điện thoại xuống, Khương Mịch Tuyết quay đầu nhìn về hướng mình vừa đi qua.
Trên tàu, hành khách đi lại tìm chỗ ngồi, cất hành lý rất đông, nhưng xuyên qua đám đông ấy, Khương Mịch Tuyết vẫn chuẩn xác bắt được bóng dáng kia.
Đối phương dường như cũng cảm nhận được, đưa tay kéo thấp vành mũ xuống. Tuy nhiên, loại ngụy trang này đối với Khương Mịch Tuyết hoàn toàn vô tác dụng.
Cô cúi đầu mở điện thoại, trước tiên tìm kiếm một vòng trên mạng, sau khi không tra được thông tin liên quan, cô mở nhóm chat [Chúc "Rung Động Vì Em" đại bạo!!], tìm WeChat của đạo diễn Vương, nhấn vào và hỏi.
Khương: [Khách mời người thường có ai xin nghỉ không?]
[Xin hãy ủng hộ tổ chương trình Rung Động]: [? Sao cô biết hay vậy?]
[Xin hãy ủng hộ tổ chương trình Rung Động]: [Trần Vũ nói muốn cùng giáo sư hướng dẫn đi tham gia một hội nghị học thuật, phải rời khỏi nhà chung hai ngày.]
[Xin hãy ủng hộ tổ chương trình Rung Động]: [Chị Khương, cái này mà chị cũng biết, chẳng lẽ chị là "thầy bói" trong truyền thuyết thật hả?]
Ông ấy thậm chí còn gửi một tin nhắn thoại: "Là kiểu bấm độn ngón tay tính toán, đối phương hôm nay mặc quần lót màu gì cũng biết ấy hả?? Vừa khéo chị Khương ơi, tôi đang định làm một chương trình tạp kỹ về huyền học sau khi 'Rung Động' kết thúc, chị xem..."
Khương: [Đạo diễn Vương, làm người đôi khi vẫn phải tin vào khoa học chứ.]
Đạo diễn Vương truy hỏi: [Vậy sao cô biết Trần Vũ xin nghỉ?]
Khương: [Đụng mặt.]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
[Xin hãy ủng hộ tổ chương trình Rung Động]: [Xin lỗi đã làm phiền.]
Sau đó ảnh đại diện WeChat của đạo diễn Vương im ắng như gà rù, cứ như thể chưa từng nhắn tin với Khương Mịch Tuyết bao giờ.
Khương Mịch Tuyết lên mạng tra cứu thông tin về các hội nghị học thuật trong nước gần đây, đúng như cô dự đoán, không có thông tin nào về hội nghị tổ chức tại tỉnh S.
Tất nhiên, không tra được thông tin cũng chưa chắc đã nói lên điều gì. Dù sao cũng có những hội nghị mang tính chất bảo mật, chưa chắc đã công bố trên mạng. Hơn nữa, cho dù chuyến đi này của Trần Vũ không phải là tham gia hội nghị học thuật gì đó, cũng không có nghĩa là anh ta ra ngoài để làm chuyện xấu.
Trên thế giới này không có ai cả đời chưa từng nói dối. Khương Mịch Tuyết rất rõ điều này, vì vậy, dù đôi khi nhìn thấu một số việc, cô cũng không chọn vạch trần tất cả.
Chỉ là, nhìn dáng vẻ lén lút của đối phương...
Khương Mịch Tuyết cân nhắc một giây, có nên kiến nghị đạo diễn Vương đi xem phong thủy không nhỉ?
Nhưng tính cách cô vốn không phải kiểu người thích hóng hớt, cho dù đã nhận ra đối phương có điểm bất thường, Khương Mịch Tuyết cũng không nảy sinh ý định nhất quyết phải đi tìm hiểu ngọn ngành – hơn nữa điều kiện hiện tại cũng không cho phép.
Tàu cao tốc từ từ chuyển bánh, cô tắt màn hình điện thoại, lấy từ trong túi xách ra cuốn "40 nghiên cứu tâm lý học quan trọng", bắt đầu lật xem.
Tàu chạy trên đường ray hai tiếng đồng hồ thì đến trạm tiếp theo, ga Đông thành phố L thuộc tỉnh S.
Khương Mịch Tuyết cất sách, đứng dậy xách hành lý đi lên phía trước xếp hàng chờ cửa xe mở, lại bất ngờ nhìn thấy người xếp ngay phía trước chính là Trần Vũ.
Anh ta đội mũ lưỡi trai, vành mũ ép xuống rất thấp, dáng vẻ vô cùng kín tiếng, hoàn toàn khác hẳn vẻ ngoài bảnh bao, tỏa nắng khi lên sóng truyền hình. Lúc này anh ta cũng chẳng rảnh bận tâm người xếp hàng phía sau mình là Khương Mịch Tuyết, tay cầm chặt điện thoại, biểu cảm âm trầm đến lạ.
Sau khi cửa tàu mở, dòng người ùa ra ngoài sân ga. Khương Mịch Tuyết hòa vào đám đông đi về phía trước.
Đây là một trạm trung chuyển lớn, người lên xuống rất đông. Khương Mịch Tuyết và Trần Vũ kẻ trước người sau bước ra khỏi cửa xe, khoảng cách từ sân ga đến cổng ra cũng không xa nhau lắm.
Sau khi quẹt vé ra khỏi trạm, Khương Mịch Tuyết lại tình cờ nhìn thấy hai người quen.