Cô xin Liễu Minh Lượng nghỉ gần một tuần, hiện tại mới qua hai ngày, mấy ngày còn lại cô không định về thẳng thành phố H mà đặt vé máy bay từ tỉnh S về thành phố A.
Trở lại căn hộ ở thành phố A, Khương Mịch Tuyết dọn dẹp nhà cửa một chút, rồi cất những tài liệu mang từ quê về vào thư phòng.
Sáng hôm sau thức dậy, sau khi chạy bộ buổi sáng theo thói quen, Khương Mịch Tuyết trộn cho mình một bát salad yến mạch, tìm iPad, dựa theo danh sách phim Mạnh Tế Chu gửi đề xuất lần trước, tìm bộ đầu tiên, vừa ăn vừa xem.
Cô là người có tinh thần học hỏi rất cao, vừa xem vừa lấy sổ tay ghi chép lại những chi tiết diễn xuất mà mình chú ý.
Xem xong một bộ phim, Khương Mịch Tuyết chải chuốt lại ghi chép của mình, chỉnh sửa thành định dạng văn bản rồi gửi cho Mạnh Tế Chu.
Khương: [Cảm nghĩ sau khi xem phim.]
Đối phương gửi lại một biểu tượng cảm xúc dở khóc dở cười.
Một lúc lâu sau, có vẻ như đã thực sự mở tài liệu của Khương Mịch Tuyết ra xem kỹ, Mạnh Tế Chu mới gửi lại một tin nhắn thoại.
Giọng anh vừa như cười vừa như than: "Cô Khương, cô thực sự là một diễn viên có thiên khiếu đấy."
Khương Mịch Tuyết gõ một biểu tượng cảm xúc gửi qua, còn định nói thêm gì đó thì điện thoại rung lên, là Hạng Phỉ gọi tới: "A lô?"
"Mịch Tuyết, em về thành phố A rồi đúng không?"
"Thời gian qua chị nhận được mấy lời mời từ chương trình tạp kỹ và phim truyền hình, vừa khéo bộ 'Truy Hung' của em sắp đóng máy phải không? Em xem muốn nhận cái nào, chúng ta tranh thủ không để trống lịch trình."
"Thông tin chi tiết chị đã tổng hợp và gửi vào email của em rồi. Mấy ngày nay em xem đi, trả lời chị trên WeChat hoặc đến công ty nói chuyện trực tiếp đều được."
Từ sau khi hai bên "ngả bài", Hạng Phỉ rốt cuộc cũng thể hiện thái độ chuyên nghiệp mà một người quản lý nên có đối với Khương Mịch Tuyết.
Khương Mịch Tuyết mở email ra xem, Hạng Phỉ gửi một lúc mấy kịch bản và thư mời show, dung lượng file cũng không nhỏ, muốn xem hết đúng là cần một khoảng thời gian.
Cô lướt qua tên các dự án, trả lời Hạng Phỉ: "Chờ ngày mai em đến công ty, chúng ta nói chuyện trực tiếp nhé."
Hạng Phỉ bên kia đồng ý, hai người hẹn giờ gặp mặt vào hôm sau rồi cúp điện thoại.
Khương Mịch Tuyết tiện tay mang bát đi rửa, lại cầm điện thoại lên, bên Mạnh Tế Chu đã gửi lại một tài liệu. Cô mở ra thì phát hiện đó là những nhận xét về ghi chép cô gửi lúc trước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Ngoài những động tác, biểu cảm mà Khương Mịch Tuyết tự ghi lại, đối phương còn giúp cô đ.á.n.h dấu trọng điểm, bổ sung vài chỗ còn thiếu sót – thậm chí đối với những phần trọng điểm này, Mạnh Tế Chu còn tỉ mỉ đưa ra thêm ví dụ từ các bộ phim điện ảnh, truyền hình khác.
Lần này đến lượt Khương Mịch Tuyết ngạc nhiên.
Nói thật, cô gửi ghi chép của mình qua, thực ra cũng không trông mong Mạnh Tế Chu sẽ đọc kỹ, chỉ là muốn thể hiện rằng cô có để tâm đến lời đề cử của đối phương mà thôi.
Nhưng anh không chỉ xem nghiêm túc mà còn nhận xét, đưa ra không ít lời khuyên.
Khương Mịch Tuyết chăm chú xem tài liệu được gửi lại một lúc, sau đó nghiêm túc trả lời một câu "Cảm ơn".
.: [Khách sáo gì chứ, tôi chẳng phải đã nói muốn làm bạn với cô Khương sao?]
.: [Hơn nữa mấy bài tập này tôi cũng từng làm qua rồi, không tốn thời gian gì đâu.]
Đối phương vẫn giữ thái độ ôn hòa khiến người ta khó nắm bắt như vậy.
Khương Mịch Tuyết hơi cong mắt.
Khương: [Vậy đối với tôi, ngài đã là bạn bè rồi.]
...
Ngày hôm sau, Khương Mịch Tuyết bắt taxi đến công ty.
Hạng Phỉ đã đợi sẵn trong văn phòng, thấy Khương Mịch Tuyết đến, cô ta rót hai cốc nước đặt trước mặt mình và Khương Mịch Tuyết: "Ngồi đi."
Những tài liệu cô ta gửi qua email hôm qua đều đã được in ra, đặt trên bàn trà tiếp khách.
"Mấy tài liệu đó em xem hết rồi chứ?" Hạng Phỉ mở lời trước.
Khương Mịch Tuyết gật đầu.
"Vậy chị nói trước đề xuất của chị nhé."
Hạng Phỉ rút ra mấy tập tài liệu trên bàn trà: "Về mảng phim truyền hình, chị thấy 'Em Cũng Rất Nhớ Anh' rất ổn, nguyên tác có độ hot cao trên mạng, vai diễn cũng là nữ chính phiên 1, đây là tài nguyên rất tốt rồi."
"Còn về show tạp kỹ," cô ta nhìn Khương Mịch Tuyết, "Chị thấy có hai lời mời đều được."