Sau Khi Chuyên Gia Tội Phạm Trở Thành Sao Nữ Nhiều Tai Tiếng

Chương 94



 

 

Năm người cứ thế ríu rít nói cười dạo hết cả căn nhà, thời gian trôi qua đến hơn 10 giờ, Phương Minh Tuấn nhìn đồng hồ treo trên tường phòng khách, bảo đã đến lúc đi mua thức ăn.

 

Trần Thanh Hà chủ động nói: "Vậy hôm nay để tôi xuống bếp."

 

Dư Đào lập tức hoan hô: "Được thôi!"

 

Cô quay sang nói với Khương Mịch Tuyết: "Mịch Tuyết, cậu không biết đâu, tay nghề chị Thanh Hà đỉnh lắm! Tôi mới được ăn một lần thôi mà thèm c.h.ế.t đi được!"

 

Sau đó Dư Đào kéo Phương Minh Tuấn: "Hôm nay tôi đi chợ với cậu nhé!"

 

Mắt Tề Dương đảo một vòng, sau đó giơ tay: "Vậy lát nữa chị Thanh Hà nấu cơm, tôi sẽ làm trợ lý!"

 

Khương Mịch Tuyết nói: "Tôi cũng phụ một tay nhé."

 

Dư Đào lập tức đẩy cô một cái: "Nghĩ gì thế! Cậu là khách đấy! Đâu có đạo lý để khách xuống bếp!"

 

Cô nàng quay đầu đi lấy giỏ đi chợ, lại gọi với Tề Dương và Trần Thanh Hà: "Tôi và Phương Minh Tuấn đi trước đây, hai người ở lại tiếp đãi khách cho tốt nhé!"

 

"Trong phòng khách tôi nhớ còn một bộ bài tây đấy!"

 

Tề Dương đáp một tiếng, Trần Thanh Hà cũng gật đầu. Sau đó Dư Đào và Phương Minh Tuấn đi chợ, Tề Dương tìm thấy bộ bài, rủ Khương Mịch Tuyết và Trần Thanh Hà cùng chơi đấu địa chủ.

 

"Tôi chơi đấu địa chủ giỏi lắm đấy!" Tề Dương vỗ n.g.ự.c tự tin.

 

"Nhưng hai chị yên tâm," cậu ta cười hì hì, "Nếu hai chị cầu xin tôi, tôi cũng sẽ nhường một chút."

 

— Nửa giờ sau, trên mặt Tề Dương dán đầy những dải giấy trắng ghi nhận thua cuộc.

 

Trên mặt Trần Thanh Hà cũng dán hai ba tờ giấy note, nhưng so với Tề Dương thì đã là thanh tú vô cùng.

 

Mặt Khương Mịch Tuyết sạch sẽ không có gì, cầm bài trong tay, ném ra một đôi 9, nhìn về phía Tề Dương ngồi ở vị trí nhà dưới, cong môi cười: "Muốn chặn không?"

 

Tề Dương: "......"

 

Vòng này Trần Thanh Hà và Khương Mịch Tuyết cùng một phe, Tề Dương không chặn, cô đương nhiên cũng sẽ không chặn bài.

 

Sau đó Khương Mịch Tuyết mới ném xuống lá A cuối cùng trong tay: "Tôi hết bài rồi."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tề Dương gào lên một tiếng, không thể tin nổi chìa ra lá Joker nhỏ và con 2 lẻ còn lại trong tay: "Sao chị biết trong tay tôi không có đôi?!"

 

Người bình thường lúc này đều nên đ.á.n.h bài lẻ chứ?!

 

Sắc mặt Khương Mịch Tuyết bình tĩnh: "Nhìn ra được."

 

"Vừa rồi tuy cậu cố gắng tỏ ra bình tĩnh, nhưng cơ cằm vô thức c.ắ.n chặt, hai tay nắm chặt thành quyền, rõ ràng là rất căng thẳng."

 

"Mà từ chiến lược đ.á.n.h bài trước đó của cậu, hành vi luôn giữ lại ít nhất một lá bài lớn đến phút cuối, trong tình huống chỉ còn hai lá mà lại căng thẳng như vậy, chỉ có thể là cậu đang sợ tôi đ.á.n.h đôi."

 

Tề Dương: "?"

 

Những dải giấy trắng trên mặt cậu ta rung lên bần bật: "Mặt tôi dán kín thế này mà chị còn nhìn ra được á?!"

 

Chính cậu ta còn sắp không nhìn rõ mình trông thế nào rồi!!

 

Khương Mịch Tuyết cười cười: "Gần đây tôi vừa khéo đang học khóa học diễn viên về kiểm soát biểu cảm."

 

— Mặc dù câu trả lời thật sự là cô không biết đã tiếp xúc với bao nhiêu nghi phạm và nạn nhân, ngay cả khi nhìn thấy thi thể, cũng có thể đại khái phán đoán ra biểu cảm cuối cùng của họ khi còn sống. Tuy rằng t.h.i t.h.ể thì biểu cảm cũng chẳng an tường gì cho cam.

 

"Nhưng hôm nay vận may của tôi đúng là không tệ."

 

Rốt cuộc chơi bài thì dù khả năng quan sát và tính bài có giỏi đến đâu, nếu vận bài đen đủi thì cũng không thể ván nào cũng thắng. Hôm nay vận cô khá tốt, không bốc phải bài quá tệ.

 

Trần Thanh Hà đưa giấy note qua, trên mặt cũng ẩn ý cười: "Cậu tự dán, hay để bọn tôi giúp?"

 

Tề Dương: "......"

 

Cậu ta với vẻ mặt bi phẫn chấp nhận sự giúp đỡ của Trần Thanh Hà và Khương Mịch Tuyết.

 

Lúc này cửa truyền đến tiếng vặn chìa khóa, Tề Dương bật dậy cái rụp, giấy trên mặt bay phần phật trong không khí. Cậu ta như nghe thấy tiếng cứu tinh: "Có phải Dư Đào bọn họ về rồi không?"

 

Vài giây sau cửa lớn biệt thự mở ra, Dư Đào và Phương Minh Tuấn xách hai giỏ thức ăn đầy ắp từ bên ngoài đi vào.

Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.

 

Dư Đào đi trước bước vào, nhìn thấy ngay Tề Dương mặt dán đầy giấy: "Hô! Ở đâu ra con quái vật lông trắng thế này!"

 

Tề Dương vẫy vẫy nắm tay: "Là tôi!!"

 

Phương Minh Tuấn cũng đi tới, thấy vẻ mặt đầy giấy note của Tề Dương, phì cười: "Ha ha ha ha ha —"