Bàn ăn của "Một Ngày Trong Nhà Gỗ" cũng là kiểu bàn tròn lớn, không phân biệt chỗ chủ chỗ khách. Khương Mịch Tuyết và bốn người còn lại ngồi xuống quanh bàn, cùng nhau chạm cốc rồi mới bắt đầu dùng bữa.
Món ăn qua năm lượt, khi mọi người đều đã ăn gần xong, tổ đạo diễn ngồi lặng lẽ bên cạnh mới mở miệng hỏi: "Bữa trưa hôm nay có ngon không?"
Dư Đào đỡ bụng, hoàn toàn không màng hình tượng: "Ngon lắm ạ!"
Tề Dương chỉ vào đĩa: "Đạo diễn, ông có muốn ăn chút không?"
Nhìn những chiếc đĩa đã bị các khách mời càn quét gần sạch, chỉ còn lại chút cơm thừa canh cặn, đạo diễn: "......"
Nhưng không sao.
Ông ta lại cười: "Đồ ăn rất ngon, các bạn đều ăn xong rồi đúng không."
Tề Dương không hề hay biết ẩn ý trong lời đạo diễn, rất tự nhiên gật đầu: "Đúng rồi."
Đạo diễn tiếp tục nói với giọng điệu hòa ái: "Chỉ tiếc là, với số dư sinh hoạt phí hiện tại của các bạn, hẳn là không có bữa sau đâu."
Tề Dương: "?"
Cậu ta gần như lập tức quay đầu nhìn Dư Đào và Phương Minh Tuấn, những người đi chợ buổi trưa. Người sau hơi xấu hổ quay đầu đi, còn người trước thì lý lẽ hùng hồn: "Đã chiêu đãi khách thì đương nhiên phải mua đồ xịn chứ!"
"Dù sao tiêu hết tiền sinh hoạt phí thì tổ chương trình sẽ lại giao nhiệm vụ để chúng ta kiếm mà."
Cô nàng nói xong còn nháy mắt với phía tổ đạo diễn: "Đạo diễn nói có đúng không?"
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Đạo diễn: "......"
Sao lại còn bị bắt thóp ngược lại thế này?
Ông ta ho nhẹ một tiếng, giơ loa lên lần nữa: "Nếu đã như vậy, thì lên rút thăm đi!"
Bên cạnh có nhân viên đưa ống thẻ ra, giải thích: "Thẻ rút được hôm nay sẽ quyết định địa điểm các bạn phải đến vào buổi chiều."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Dư Đào: "Năm người cùng đi à?"
Đạo diễn gật đầu: "Năm người cùng đi."
Mấy khách mời nhìn nhau, cuối cùng nhất trí đề cử Khương Mịch Tuyết, người thắng bài toàn tập hôm nay: "Mịch Tuyết, bọn mình tin vào vận may của cậu!! Cậu làm được!!"
Khương Mịch Tuyết bước ra, nhìn bên ngoài không thể phân biệt được sự khác nhau giữa các thẻ tre. Vì thế cô cũng chỉ có thể rút đại một cái: "Chợ đêm Mỹ Lê?"
"Đây là đâu?"
"Chợ đêm à, nghe có vẻ không tệ, dù không kiếm được tiền thì tôi đi từng quầy hàng xin ăn chắc cũng no bụng nhỉ?"
Đạo diễn: "......"
Ông ta cầm loa, tiếp tục chịu thương chịu khó giới thiệu: "Chợ đêm Mỹ Lê là khu chợ đêm ngoài trời mới được tổ chức năm nay tại thành phố A, mục tiêu là xây dựng thành phố ăn chơi mới của thế hệ trẻ tại khu phát triển mới. Hiện tại vẫn chưa hoàn toàn xây dựng xong, chỉ mở cửa một phần sân bãi."
"Tuy nhiên, nó cũng đã thu hút rất nhiều người trẻ đến vui chơi check-in."
"Chợ đêm Mỹ Lê sẽ mở cửa sau 3 giờ chiều mỗi ngày. Mời các vị nghỉ ngơi một chút, nửa giờ sau, xe của tổ chương trình sẽ xuất phát, đưa các vị đến chợ đêm Mỹ Lê để chọn nhiệm vụ hôm nay."
Tề Dương lớn tiếng kháng nghị: "Không phải nói 3 giờ chiều mới mở cửa sao? Nửa tiếng nữa mới có 1 giờ chiều mà!" Chút thời gian này mới vừa đủ bọn họ dọn bàn rửa bát thôi!
Đạo diễn: "Xuất phát muộn cũng không thành vấn đề, các cậu tự nghĩ cách."
Tề Dương: "Tôi xin nghe theo mọi sự sắp xếp của đạo diễn."
Thế là năm người vốn đang lười biếng lập tức bật dậy, người dọn bát đĩa, người lau bàn. Dư Đào và Trần Thanh Hà còn tranh thủ bôi kem chống nắng — những người khác thấy vậy mới nhớ ra cái "chợ đêm" này hình như là ngoài trời, cũng luống cuống tay chân chạy lên lầu bôi kem chống nắng.
Đến nơi xuống xe, tổ chương trình đưa ra sơ đồ mặt bằng các quầy hàng ở chợ đêm Mỹ Lê.
Đạo diễn Mã cầm loa giới thiệu: "Các quầy hàng màu xanh lục trên sơ đồ là những nơi các vị có thể chọn, trong đó loại hình kinh doanh của mỗi quầy đã được quy hoạch sẵn. Sau khi chọn, các vị chỉ được tiến hành nghiệp vụ đã quy hoạch. Tổ chương trình sẽ đổi số tiền các vị kiếm được tối nay thành phí sinh hoạt theo tỷ lệ một phần mười — kiếm được bao nhiêu, tùy thuộc vào chính các bạn."