Cô tìm kiếm đơn giản những kiến thức cốt lõi, ghi nhớ sơ qua tên và ý nghĩa của từng lá bài Tarot. Sau đó đi thay quần áo, rồi cùng nhân viên công tác dựng quầy hàng lên, thời gian cứ thế trôi qua.
Quầy hàng của Khương Mịch Tuyết được dựng thành hình chiếc lều, bên ngoài còn quấn vài vòng đèn trang trí nhỏ, đến tối bật lên sẽ nhấp nháy, chắc hẳn rất hút mắt.
Bên ngoài lều đặt một tấm bảng, trên đó viết dòng chữ quảng cáo [Xem Tarot, Giải mã chòm sao] theo yêu cầu của Khương Mịch Tuyết.
Bên trong lều là một chiếc bàn và hai cái ghế, Khương Mịch Tuyết ngồi ở ghế phía trong, ghế phía ngoài dành cho khách. Máy quay được đặt bên cạnh, góc quay đã được điều chỉnh để đảm bảo không quay trúng mặt khách, chỉ thấy được bóng người ngồi đối diện.
Mặt bàn phủ một tấm vải nhung tối màu in hình sao sáu cánh, bên trên đặt một bộ bài Tarot, một quả cầu pha lê, và một tấm bảng đứng mà Khương Mịch Tuyết đặc biệt yêu cầu phải có.
Trên bảng ghi rõ: [Chỉ mang tính chất giải trí, hãy tin vào khoa học.]
Khương Mịch Tuyết cũng thay một bộ quần áo đơn giản, tổ chương trình không biết kiếm đâu ra cho cô một chiếc khăn che mặt, đeo lên trông cũng có chút phong tình bí ẩn.
Bên Dư Đào dọn dẹp dễ dàng hơn lều của Khương Mịch Tuyết nhiều. Sau khi sắp xếp xong quầy hàng của mình, cô nàng liền chạy sang chỗ Khương Mịch Tuyết chơi. Nhìn thấy chiếc khăn che mặt trên mặt Khương Mịch Tuyết, mắt cô nàng sáng lên.
Cô nàng nói "Cậu đợi chút", sau đó vội vã rời đi.
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Một lúc sau Dư Đào quay lại, kéo theo cả Trần Thanh Hà: "Chị Thanh Hà, em nhớ chị có mang theo đồ trang điểm bên người phải không?"
Trần Thanh Hà xuất thân người mẫu, yêu cầu rất cao về dung mạo, nên đúng là có thói quen mang theo đồ trang điểm đơn giản bên mình.
Cô ấy quan sát gương mặt Khương Mịch Tuyết một lát, sau đó lấy ra cây bút kẻ mắt: "Để tôi sửa lại lớp trang điểm này cho cô."
Hôm nay Khương Mịch Tuyết ra ngoài chỉ trang điểm nhẹ. Trần Thanh Hà cầm bút kẻ mắt lên, trước tiên kéo dài đường kẻ mắt vốn có của cô, sau đó dùng bút kẻ mắt dạng lỏng vẽ một ký hiệu hoa văn nhỏ ngay giữa trán Khương Mịch Tuyết.
Chưa đầy hai phút, kết hợp với chiếc khăn che mặt kia, khí chất của Khương Mịch Tuyết lập tức thay đổi từ thanh lãnh sang ma mị.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Dư Đào vỗ tay cái bốp: "Thế này mới đúng chất chứ!"
Cô nàng nháy mắt với Khương Mịch Tuyết: "Chỉ cần nhìn bộ dạng này của cậu thôi là chắc chắn có người nguyện ý móc hầu bao rồi."
Khương Mịch Tuyết có chút dở khóc dở cười. Dư Đào lại không biết lôi từ đâu ra một chiếc kẹp tóc, cài lên đầu Khương Mịch Tuyết: "Lát nữa đừng quên giúp tôi tiếp thị một chút nhé."
Trần Thanh Hà cũng lấy ra một tấm poster viết tay, tìm một vị trí dễ thấy nhưng không gây phản cảm trên lều dán lên: "Cảm ơn nhiều."
Vẫn giữ phong cách lạnh lùng ít nói như trước, nhưng từ hành động của cô ấy, không khó để nhận ra cô ấy đã khá thân thiết với Khương Mịch Tuyết.
Ba người chụm đầu tán gẫu vài câu thì đã đến giờ mở cửa lúc ba giờ, Dư Đào và Trần Thanh Hà vội vàng chạy về quầy hàng của mình.
Khương Mịch Tuyết cũng tranh thủ chút thời gian cuối cùng, ôn tập lại kiến thức về Tarot và chòm sao.
Tuy ba giờ là giờ mở cửa chính thức, nhưng hôm nay là thứ Hai, lại đang giữa mùa hè, ba giờ chiều nắng vẫn còn gay gắt, chẳng mấy ai muốn đi dạo phố vào giờ này.
Hơn nữa để tránh việc fan của nghệ sĩ tìm đến trực tiếp, trong buổi phát sóng trực tiếp trước đó, tổ chương trình đã cắt bỏ đoạn Khương Mịch Tuyết và mọi người chọn vị trí quầy hàng cụ thể — tất nhiên bạn muốn đến cũng được, nhưng diện tích chợ đêm Mỹ Lê không nhỏ, muốn tìm thì phải đi xem từng quầy một.
Vì vậy trong nửa tiếng đầu tiên, Khương Mịch Tuyết chẳng có mống khách nào.
Mãi đến khoảng ba giờ rưỡi, bên ngoài mới có hai cô gái bước vào.
Hai người họ khoác tay nhau, không che ô, mỗi người cầm một ly nước, vừa đi vào vừa nói chuyện: "Tao thấy cái lều này được đấy, hiệu quả che nắng nhất lưu luôn."
"Vừa nãy ở ngoài kia nắng c.h.ế.t đi được."
"Từ từ đã, hình như đây là sạp xem Tarot của người ta đấy."