Sau Khi Gả Cho Cửu Thiên Tuế

Chương 19



Hắn biết, hắn biết tất cả, chỉ là không muốn gặp ta thôi.



Ta càng tức giận hơn.



"Lừa chàng làm gì? Ta cam tâm tình nguyện đi làm áp trại phu nhân, chẳng lẽ Cửu Thiên Tuế cho rằng, Lý Bồ Linh ta cả đời này chỉ biết bám lấy chàng thôi sao? Hắn có thứ mà chàng không có, chàng tự mình nghĩ đi..."



Lời còn chưa dứt, nụ hôn lạnh lẽo đã rơi xuống, lông mày, mắt, môi...



Cho đến khi ta không thể nói ra thêm bất cứ lời nào khiến hắn chán ghét nữa.



Một nụ hôn kết thúc, ta đã mất hết sức lực phản kháng.



Ta nằm bẹp trong lòng hắn tủi thân, khóc lóc kể lể, tự thú nhận, "Cho phép chàng tìm người lừa ta, thì không cho phép ta tìm người lừa chàng sao?"



Ba tên đại hán kia, căn bản là do hắn sắp xếp bên cạnh để giám sát ta.



Hắn nghe hiểu, khẽ cười, "Nàng đúng là có thù tất báo."



Ngón tay cái lướt qua cánh môi ta, lại bị ta cắn một cái.



Hắn nhíu mày, lại còn giả vờ đáng thương, "Rất đau đấy."



"Đáng đời, đau c.h.ế.t chàng đi." Ta nói lời giận dỗi, nhưng thực chất lại mềm lòng, miệng khẽ mở, tha cho ngón tay đáng thương của hắn.



"Tại sao chàng không gặp ta?"



Hắn thở dài, đôi mắt đen láy tràn đầy vẻ bất lực, "Nàng nên sống một cuộc sống bình thường, chồng con đề huề, bình an vui vẻ."



"Vớ vẩn cái bình an vui vẻ nhà chàng." Ta trừng mắt nhìn hắn.



[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]

Những ngày không gặp hắn, nỗi sợ hãi và hoang mang như con giòi trong xương, dày vò ta đến mất ngủ.



Đây không giống ta, nhưng lại đích thực là ta.



Nước mắt tuôn ra, ta nức nở: "Ta đã nói rồi, nếu chàng nuôi mèo con, thì không được... không được..."



"Không được ruồng bỏ." Hắn đưa tay lau đi nước mắt cho ta, tự mình cười nói, "Ta nhớ."



"Vậy mà chàng còn dám bỏ rơi ta."



Kỷ Liên im lặng, ánh mắt nhìn ta tràn đầy sự đau lòng và yêu thương, vừa dịu dàng, vừa quyến luyến, như thể ngàn vạn lời nói đều tan vỡ hòa vào trong đó.



Mây đen tan hết, ánh trăng từ ngọn cây ló dạng.



Ta nắm chặt lấy vạt áo bên hông hắn, hỏi: "Vậy chàng còn đi nữa không?"



Ta thề, nếu hắn nói đi, ta sẽ không bao giờ để ý đến hắn nữa.



Hắn thở dài, cúi người xuống, trán chạm trán với ta,



"Từ khoảnh khắc không thể kìm lòng gặp nàng lần đầu tiên, ta đã biết mình không thể rời đi nữa rồi."



Màn đêm như một chén rượu mạnh, khiến lòng người say mê, lắc lư lắc lư, rồi tràn ra ngoài.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -



Ta kéo hắn xuống, hung hăng hôn lên đôi môi căng mọng say lòng người ấy.



Cơn run rẩy chạy dọc theo sống lưng, tiếng thở dốc nuốt chửng lẫn nhau, m.á.u và nước mắt hòa quyện vào nhau, rơi vào miệng vừa mặn vừa tanh.



Thoả mãn rồi, hắn áp sát tai ta khẽ thở dài,



"Cả đời ta tính toán từng bước, nàng là biến số duy nhất."



Ngoại truyện 3: Có thai



Sau đó, Kỷ Liên cùng ta trở về khách điếm.



Vùng đất xa kinh thành bỗng dưng xuất hiện một người đàn ông tuấn tú, ai ai cũng phải ngoái nhìn thêm vài lần, thế là rất nhanh đã có người đồn thổi hắn là áp trại phu quân mà ta cướp về từ vùng quê.



Lại bởi vì Kỷ Liên có dung mạo tuấn tú vô cùng, nên cũng có không ít kẻ cả tin nghe theo.



Có một cô bé đi ngang qua xông vào quán trọ, lớn tiếng chỉ trích ta không nên cưỡng ép dân lành.



Ta c.h.é.m một nhát vào bàn, dọa cô bé đến nấc cụt.



"Làm phiền rồi, chúc hai vị trăm năm hạnh phúc."



Đóng cửa tiệm, ta lại lên lầu tìm Kỷ Liên.



Hắn đang tính sổ sách cho ta, những ngón tay thon dài lướt trên bàn tính.



Hừ, rõ ràng là một tên thái giám, vậy mà vẫn có thể thu hút ong bướm.



Ta chạy đến, ngồi lên đùi hắn, cong ngón út vẽ vòng tròn trên lưng hắn.



"Phu quân, dạo này thiếp cứ thấy buồn nôn, chàng nói xem là vì sao vậy?"



Câu này vốn là muốn hắn quan tâm ta một chút, kết quả người ta đầu cũng không ngẩng lên, mắt vẫn dán vào sổ sách mà nói: "Trời nóng rồi, nàng đừng ăn nhiều như vậy nữa."



Còn dám chê ta ăn nhiều?



Tính khí ngang ngược của ta lại nổi lên.



Che miệng, giả vờ kinh ngạc: "Ôi, chẳng lẽ là có thai rồi!"



Kỷ Liên cuối cùng cũng ngẩng đầu lên khỏi sổ sách, nheo mắt nhìn ta, ánh mắt sắc bén, "Lý Bồ Linh, nàng dám nói lại lần nữa không."



Biểu cảm đó như thể đang nói: Nếu nàng dám nói lại lần nữa, ta sẽ đào hố chôn sống nàng ngay tại đây.



Lông tơ sau gáy ta dựng đứng cả lên, ta cười gượng gạo, nũng nịu rúc vào lòng hắn, "Bụng cứ thấy trướng lên, không phải tiểu bảo bảo thì là gì? Tổng không thể là hoa cô nương xinh đẹp chứ?"



Lời nói chua loét nồng nặc, Kỷ Liên hơi sững sờ, cũng hiểu ra, đặt sổ sách xuống, bế ta đi vào phòng trong.



Ta giật mình, kéo cổ áo hắn, hỏi: "Giữa ban ngày ban mặt, chàng muốn làm gì với bổn cô nương?"



Hắn nhướng mày, ném ta lên giường, lại giật áo quần của ta, cười quái dị: "Đương nhiên là xem xem, trong bụng phu nhân rốt cuộc là cái gì."

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com