Trên đường ta hồi kinh, xe ngựa bị hỏng.
Ven đường có một khu rừng rậm, đầu tháng ba, hoa đào nở rực rỡ như mây tía giăng đầy cành. Ngồi xe ngựa bức bối, ta bèn vào rừng dạo chơi một lát.
Ta trải khăn tay xuống đất, vừa ngồi xuống thì bỗng nhiên có người từ sau thân cây ngã ra.
Người nọ mặc quan bào màu xanh, trên miếng vá còn thêu hình chim hạc, là một quan lục phẩm. Sắc mặt hắn trắng bệch, hai tay ôm chặt cổ, m.á.u tươi từ cổ họng phun ra, b.ắ.n tung tóe lên mặt ta.
Dòng chất lỏng ấm nóng nhớp nháp chảy dọc theo gò má, ta sững sờ.
Giây tiếp theo, một bóng người khác từ sau cây bước ra, tay cầm trường kiếm, một chân giẫm lên lưng tên quan lục phẩm.
"Được c.h.ế.t dưới lưỡi kiếm của bổn vương là phúc phận của ngươi."
Hắn hừ lạnh một tiếng, thản nhiên cắm trường kiếm vào tim tên quan lục phẩm, cử chỉ tao nhã, hoàn toàn không giống đang g.i.ế.c người.
Nhìn chằm chằm vào trường bào màu vàng sáng của hắn, đồng tử ta co rút lại.
Chết tiệt, Thái tử! Ta c.h.ế.t chắc rồi!
Ta đứng c.h.ế.t trân tại chỗ, tim đập thình thịch, đầu óc xoay chuyển, bỗng nhiên nảy ra một ý.
Ta đưa tay sờ lên má.
"Sao lại mưa rồi? Lưu Ly... trời mưa rồi, đỡ ta về xe đi, Lưu Ly..."
Ta vừa gọi, vừa vịn vào thân cây đứng dậy, hai tay duỗi thẳng về phía trước, mò mẫm đi ra ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Thái tử đứng bên cạnh, vẻ mặt đầy nghi hoặc nhìn ta chằm chằm, đôi mày kiếm nhíu chặt.
Ta vì người tiễn đưa vặn dặm
Người vì ta khóc mù đôi mắt
“Tiểu thư, ta ở đây nè!”
Lưu Ly xách váy, hớn hở chạy từ xa về phía ta.
“Chúng ta may mắn quá, gặp được Lục phu nhân! Bà ấy nói sẽ cho chúng ta đi nhờ xe về.”
Thái tử nghe thấy, lập tức nấp sau gốc cây. Ta cứng người, nắm chặt lấy cánh tay Lưu Ly, móng tay bấm sâu vào da thịt nàng.
“A, tiểu thư, sao trên mặt người có máu? Người bị thương sao?”
Ta dừng bước, ngập ngừng: “Máu gì cơ? Vừa rồi chẳng phải trời mưa sao?”
Vừa nói, ta vừa ra sức nháy mắt với Lưu Ly, mấp máy môi.
“Ta mù, ta mù mà…”
Lưu Ly thông minh, lập tức hiểu ra, dịu dàng dỗ dành:
“Không sao, chúng ta về xe trước đã.”
“Tiểu thư, vừa rồi Lục phu nhân nói bà ấy quen một danh y, chuyên trị bệnh về mắt. Mắt người có hy vọng rồi!”
Ta trừng mắt, giơ ngón cái với Lưu Ly.
Làm tốt lắm!