Sau Khi Giả Mù, Ta Gặp Thái Tử Tâm Cơ

Chương 3



Giữ mạng hay giữ danh tiết? Còn cần phải nghĩ sao?

Chỉ do dự một giây, ta liền cởi phăng áo trong, tiện tay hất thẳng vào mặt Thái tử, vừa vặn che khuất tầm mắt hắn.

Ta bước vào bồn tắm, cả người ngâm trong nước ấm, hơi nước bốc lên nghi ngút, ta thở phào nhẹ nhõm, rồi trơ mắt nhìn Thái tử sờ cằm, bỗng rút từ trong tay áo ra một con d.a.o găm, xoay hai vòng trên đầu ngón tay.

Cái gì, Tiêu Nguyên! Ngươi có còn là người không? Ta là người mù đấy!

Ngươi nhẫn tâm xuống tay được sao? Lương tâm ngươi không cắn rứt à?

Ta vừa kinh hãi vừa tức giận, sợ muốn chết, nhưng ngoài mặt vẫn phải giả vờ như không có chuyện gì.

Bên cạnh bồn tắm có một cái ghế, trên lưng ghế treo y phục của ta, Thái tử ung dung đi tới ngồi xuống, vắt chéo chân, thò tay ra, lướt ngang qua mặt nước.

Lưỡi d.a.o găm lúc thì chĩa vào cổ ta, lúc thì chĩa vào n.g.ự.c ta, như đang cân nhắc xem nên ra tay từ chỗ nào thì tốt hơn.

Nhìn thấy một điểm sáng lóe lên trước mũi, ta òa khóc.

Ta mở to mắt, nước mắt lã chã rơi xuống, nhỏ vào trong nước, tạo nên những gợn sóng lăn tăn.

Thái tử nhíu mày, nắm chặt d.a.o găm.

Ta vội vàng đưa tay che mặt, thở dài, dựa vào thành bồn tắm, hai mắt vô thần nhìn chằm chằm trần nhà.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

“Tiêu Nguyên… nghe nói chàng sắp đính hôn.”

Thái tử: ?

“Ta biết ta không có tư cách thích chàng, chàng là Thái tử, cha ta chỉ là một quan ngũ phẩm, vốn không môn đăng hộ đối. Ta cũng không dám mơ mộng được gả cho chàng. Nhưng giờ đây, hai mắt ta đã mù, e là sau này ngay cả gặp chàng một lần cũng chỉ là mơ ước hão huyền.”

“Chàng mặc y phục màu đỏ, nhất định rất đẹp.”

“Hu hu hu, Tiêu Nguyên…”

Ta lẩm bẩm một hồi, khóc nức nở, mái tóc đen xõa trong nước, đuôi mắt đỏ hoe, diễn trọn vẹn bốn chữ “đáng thương vô cùng”.

Thái tử sững sờ, vội rụt tay lại, luống cuống nhìn ta.

Ta vì người tiễn đưa vặn dặm
Người vì ta khóc mù đôi mắt

Đứng trước một thiếu nữ mù lòa, không mảnh vải che thân, lại còn thầm mến mình, vậy mà ngươi vẫn có thể ra tay g.i.ế.c người, ta thật bái phục!

Ta khóc càng thê thảm hơn.

“Ba năm trước, chàng mang binh hồi kinh, oai phong lẫm liệt trên lưng ngựa, ta vừa gặp đã yêu, khắc cốt ghi tâm.”

Ngừng một lát, ta vốc nước lau mặt, cau mày thở dài, chất chứa nỗi đau thương.

“Tiêu Nguyên, không biết khi nào chàng mới để ý đến ta…”

Thái tử cứng đờ người, d.a.o găm trên tay rơi xuống đất, phát ra tiếng “keng” giòn tan.