Sau Khi Hòa Ly, Nàng Quyết Tự Cường, Khiến Hắn Tâm Tư Khốn Quẫn

Chương 13



Lâm Uyển không dám đi bừa, chỉ vòng qua một hòn giả sơn, thấy đã đủ xa mới dừng lại. Nơi này tuy không nghe rõ được Tiêu Cảnh Hành và Từ Hàm đang nói gì, nhưng vẫn trông thấy được cử chỉ, thần thái của hai người.

Chỉ thấy Tiêu Cảnh Hành nói vài câu, Từ Hàm liền cúi đầu, nụ cười vừa e thẹn vừa vui sướng thoáng nở nơi khóe môi.

Lâm Uyển lòng đã sớm nguội lạnh, cho dù tận mắt nhìn thấy, cũng chẳng khơi nổi chút gợn sóng nào.

Một người là tướng quân trẻ tuổi, tuấn tú, kiêu ngạo; một người là tài nữ dịu dàng, thanh nhã, quả thực là trai tài gái sắc. Nếu như năm đó không có cuộc hôn sự do lão phu nhân định đoạt, Tiêu Cảnh Hành ắt hẳn sẽ cưới một nữ tử như Từ Hàm.

Ngược lại, chính nàng mới là người làm lỡ dở y.

Nàng cúi đầu nhìn mũi giày của mình, bất giác thở dài một tiếng.

Tiếng thở dài ấy vốn không chứa bao nỗi sầu thương, song rơi vào tai kẻ hữu tâm, lại thành bi ai thê lương, khiến người nghe cũng chẳng khỏi ngậm ngùi.

Chu Chiêu Dũ vừa từ yến tiệc bước ra. Vốn dĩ y chẳng ưa náo nhiệt, nên sớm tìm chốn thoáng đãng, lại không ngờ trông thấy cảnh này.

Từ sau lần nghe được những lời trong cơn say của Lâm Uyển ở Thiên Thượng Cư, lòng y đã sinh ra thương tiếc, càng cảm thấy A Cảnh phụ bạc nàng.

Nhìn thấy phía trước, Tiêu Cảnh Hành và Từ Hàm kề cận, còn nàng lại đứng một mình nơi này, y chỉ nghĩ nàng đang tự thương thân mình, chẳng kìm được mà tiến lại gần.

Lâm Uyển thoáng ngượng ngập khi thấy Chu Chiêu Dũ. Nàng và y không hẳn quen thân, song vẫn biết y và Tiêu Cảnh Hành giao tình không tệ. Lúc này gặp mặt, thực sự không rõ nên đối diện thế nào.

Song nàng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, hành lễ.

“Miễn lễ.” Chu Chiêu Dũ nhìn nàng, chỉ nghĩ nàng đang cố tỏ ra thản nhiên. Từ trước đến nay, y và nàng ít khi tiếp xúc, nhưng từ ngày tận tai nghe lời nàng trong men rượu, y đã hiểu nàng không hề nông cạn phàm tục như Tô Khanh miệng nói.

Nàng có thể ở lại khi Hầu phủ sa sút, cũng dám dứt áo rời đi lúc Hầu phủ phồn vinh, chứng tỏ nàng chẳng tham vinh hoa phú quý, mà là người trọng tình trọng nghĩa.

Người như thế, không nên bị phụ bạc. Tấm chân tình như thế, không đáng bị chà đạp.

“Ngự hoa viên nơi đâu cũng có cảnh đẹp. Lâm cô nương, chẳng bằng theo bản vương dạo một vòng?” Chu Chiêu Dũ cũng chẳng biết mình nói gì, chỉ là không nỡ để nàng tiếp tục nhìn cảnh Tiêu Cảnh Hành thân cận với người khác, lại phải giả vờ như không quan tâm.

Y tiến lên, đưa tay kéo cành cây, che khuất bóng dáng hai người kia. Song động tác quá gấp, cả một cây ngân hạnh vàng óng liền rào rào trút xuống, phủ lấy cả hai.

Chu Chiêu Dũ bị hành động thất thố của mình làm cho sững sờ. Một người trước nay luôn phong thái ung dung, điềm nhã, giờ phút này lại trở nên vụng về, lúng túng.

Lâm Uyển khẽ ngẩn ra, rồi hiểu ý tứ của y, chẳng kìm được mà bật cười.

Chu Chiêu Dũ vốn lấy làm ngượng, nhưng thấy nụ cười ấy, ngược lại cũng bị cuốn theo. Nụ cười của nàng đơn giản, sáng trong, giống hệt từng cánh lá vàng đang xoay tròn rơi xuống — phóng khoáng, tự nhiên, chẳng vướng bận.

Y và nàng cùng bật cười, bất giác như tri kỷ từ lâu.

“Cảnh đẹp mà Điện hạ muốn ta ngắm, ta đã thấy rồi, đa tạ.” Lâm Uyển ôm quyền cười, không hề có chút gượng ép. “Thật ra, ngoài những điều bản thân không muốn nhìn, hết thảy đều là mỹ cảnh. Trong lòng Lâm Uyển, vốn chẳng có gì là không muốn thấy. Dẫu có, rồi một ngày cũng sẽ tan biến.”

Đó là lời thật từ tâm.

“Vậy, trước ngày ấy tới, hãy cứ ngắm nhìn cảnh đẹp khác cho thật nhiều.” Chu Chiêu Dũ khẽ đưa tay phủi đi chiếc lá vàng vướng trên mái tóc nàng, giọng dịu dàng: “Nguyện cho những gì vào mắt cô nương, đều là phong cảnh hữu tình.”

Lâm Uyển thoáng sững, rồi lòng dâng lên cảm giác xúc động bất ngờ. Với Chu Chiêu Dũ, nàng chợt sinh ra cảm giác như gặp gỡ đã lâu.

“Nguyện Điện hạ cũng như vậy.”

Tiêu Cảnh Hành đã tiễn Từ Hàm, bước nhanh lại gần. Y không nghe rõ bọn họ trò chuyện, nhưng thấy Chu Chiêu Dũ đưa tay, thấy nàng nở nụ cười rực rỡ, hoàn toàn khác với nụ cười khuôn phép, gượng gạo ở bên cạnh y.

Trong trí nhớ, nàng cũng từng cười như thế, tươi tắn để lộ hàm răng trắng đều, chẳng hề giữ kẽ.

Nhưng từ khi nào, nàng thôi không cười như vậy trước mặt y? Từ khi nào, nàng chỉ dành nụ cười đó cho kẻ khác?

Ngực y bỗng dấy lên cơn giận dữ khó hiểu, chỉ thấy nụ cười ấy chói mắt, lá vàng chói mắt, cảnh tượng nàng và Chu Chiêu Dũ đối diện càng chói mắt.

Y sải bước tới, kéo nàng về bên mình.

“Ngươi trò chuyện xong rồi?” Nàng hỏi, giọng nhàn nhạt, dường như chẳng liên quan gì đến nàng.

Tiêu Cảnh Hành càng thêm bực.

Chuyện giữa y và Từ Hàm, nàng vốn chẳng để tâm. Bằng không, sao nàng có thể thản nhiên dự tiệc xem mắt của y, còn ung dung đứng trò chuyện cùng người khác?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Ừ.” Y lạnh giọng, “Đi thôi.”

“Được.” Nàng mỉm cười cáo từ Chu Chiêu Dũ.

Tiêu Cảnh Hành cũng khẽ gật đầu với Chu Chiêu Dũ, kéo nàng rời đi.

Nàng cúi đầu, trong tay còn nắm chặt chiếc lá vàng, nhớ lại lời Chu Chiêu Dũ vừa nói. Đứng bên cạnh Tiêu Cảnh Hành, lần đầu tiên, trong lòng nàng không nghĩ gì đến y nữa.

“Ta sẽ không cưới Từ Hàm.” Đi tới cổng cung, Tiêu Cảnh Hành bỗng mở miệng.

Nàng sững người, chưa kịp phản ứng.

“Nàng ấy một mình si tình. Người cùng nàng ấy đối thơ vốn là Tô Khanh. Hắn tuy là võ tướng, nhưng làm thơ tình ái lại chẳng khó khăn. Còn ta chỉ biết binh thư, không biết làm thơ.”

“À.” Nàng đáp nhạt, xoay người lên xe ngựa. “Đa tạ ngươi đưa ta ra, ta về trước.”

Thái độ hờ hững ấy khiến y nổi giận. Rõ ràng nàng vừa mới cười rạng rỡ với Chu Chiêu Dũ, sao đứng trước y lại lạnh lùng như thế?

Y bất ngờ xông lên xe, ép nàng vào vách.

“Ngươi chẳng phải vì chuyện ta với Từ Hàm mà bận lòng sao? Ta đã giải thích rồi, ngươi còn muốn thế nào nữa?”

Lưng đập vào vách gỗ, đau nhói, nàng liền mất hết kiên nhẫn:

“Ngươi với Từ Hàm thế nào, can hệ gì đến ta? Ngươi cưới hay không cưới, liên quan gì đến ta? Ta với Từ Hàm vừa mới nói rõ ràng rồi, ngươi chẳng lẽ còn chưa nghe hiểu sao? Ngươi, Tiêu Cảnh Hành, với ta, không còn bất kỳ quan hệ nào nữa!”

“Không quan hệ gì với ta?” Mắt y chợt tối lại, bật cười lạnh lẽo. “Vậy ngươi muốn có quan hệ với ai? Chu Chiêu Dũ sao?”

“Ngươi điên rồi!” Nàng dồn sức đẩy, nhưng n.g.ự.c y cứng rắn như vách sắt, chẳng nhúc nhích. Nàng chỉ có thể lạnh lùng đối diện.

Ngày trước, y cường thế, nàng yếu thế. Nay, nàng bình tĩnh ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt y.

“Ngươi một câu đã phủi sạch quan hệ với Từ Hàm, thế nhưng năm xưa khiến người ta hiểu lầm, chẳng phải cũng do ngươi sao? Thơ ấy không phải ngươi viết, nhưng không phải chính tay ngươi đưa đi? Đã tặng nàng thơ tình, là của ai viết, có quan trọng gì?”

Thấy ánh mắt y thoáng d.a.o động, nàng hạ giọng, khuyên nhủ:

“Những chuyện đó đã qua rồi. Dẫu từng khiến ta để tâm, nhưng nay ta và ngươi đã hòa ly, ta thật sự không còn bận lòng nữa. Ngươi cũng đừng áy náy. Hãy thẳng thắn đi tìm tình yêu của ngươi đi.”

Tiêu Cảnh Hành nhìn chằm chằm nàng, đáy mắt sâu hun hút. Một lúc lâu, y cúi đầu, khẽ nói:

“Ta chưa từng muốn tìm người khác. Lâm Uyển, ta chưa từng nghĩ đến.”

Nàng thoáng ngỡ ngàng. Trong lòng nàng, y xưa nay luôn kiêu ngạo, lạnh lùng. Lúc này, y đang hạ thấp mình trước mặt nàng sao?

Không, chỉ là y không cam chịu để nàng đi trước một bước mà thôi.

Nàng mỉm cười, ôn hòa nói:

“Giờ ngươi chưa muốn, nhưng sau này sẽ muốn. Chúng ta vừa mới hòa ly, ngươi chỉ là chưa quen. Nuôi mèo nuôi ch.ó lâu ngày còn sinh tình, huống chi chúng ta cùng sống chung mái nhà bao năm. Yên tâm đi, qua một thời gian, ngươi sẽ quen thôi.”

“Vậy, ngươi đã quen chưa?” Y nhìn nàng, ánh mắt nóng rực.

“Ta? Ta quen rồi.” Nàng né tránh ánh nhìn, khẽ cười: “Ăn ngon, ngủ yên, còn tốt hơn khi ở Hầu phủ.”

Y hừ lạnh, hất màn xe, tung mình xuống ngựa, phóng đi như bay.

Nụ cười trên môi nàng thoáng chốc tắt lịm. Nàng vén màn, nhìn theo bóng dáng quen thuộc ấy dần xa.

Nhưng đủ rồi. Nàng đã nhìn theo nhiều lần, hết lần này đến lần khác.

Y chưa từng quay đầu. Chỉ có nàng, mãi dõi theo y rời đi.

Hạt Dẻ Nhỏ

Về sau, sẽ không nhìn nữa!

Nàng buông màn xe xuống, mỏng manh như tấm lụa, ngăn cách hoàn toàn thế giới giữa hai người.

Ngựa của Tiêu Cảnh Hành đã chạy xa, bỗng y ghìm cương, quay đầu phi trở lại. Nhưng xe ngựa đã rời đi, người kia, quả nhiên không còn đợi y nữa.