Sau khi chia tay với Lý Dung Dung, Tiết Thiếu Đức càng nghĩ càng thấy không cam lòng. Tại sao nàng lại đính hôn rồi? Tại sao lại là với Từ Trạch?
Trong lòng hắn dấy lên những ý nghĩ đen tối, hận không thể ngay lập tức tìm ra lỗi lầm của Từ Trạch để vạch trần, rồi nhân cơ hội mà báo thù.
Nhưng Từ Trạch là kẻ cực kỳ giảo hoạt, trước nay hắn chưa từng bắt được thóp, lúc này càng không biết phải làm sao.
Hắn cho người đi dò hỏi, thì biết được Từ gia đã định hôn lễ vào tháng sau. Sao mà nhanh đến vậy? Nhưng cho dù không nhanh, hắn có thể làm được gì? Hắn thật sự muốn làm gì?
Càng nghĩ càng bực bội, hắn bèn gọi đám bạn bè ăn chơi ra uống rượu giải sầu.
Một người hỏi:
Hạt Dẻ Nhỏ
“Tiết đại thiếu gia sao vậy, sao trông như có tâm sự thế?”
Người khác đoán:
“Chắc là bị mỹ nhân nào làm tổn thương rồi.”
Kẻ thứ ba cười ha hả:
“Thất tình, uống rượu, rồi tìm gái chứ gì!”
Tiết Thiếu Đức trừng mắt:
“Tìm ngươi thì có!”
Đám người cười ầm lên. Tuy họ thường xuyên ăn chơi, cũng hay vào thanh lâu ngắm hoa tửu mỹ nhân, nhưng chuyện mua vui trắng trợn thì chưa bao giờ làm – không phải vì gì khác, mà là khinh thường!
Có kẻ nhanh nhảu nói:
“Nghe nói ở Túy Hương Lâu mới có một kỹ nữ tên Thái Điệp cực xinh, ta mời nàng đến bồi rượu cho ngươi!”
Nói rồi hắn chạy đi, chẳng mấy chốc đã đưa Thái Điệp cô nương tới.
Quả là mỹ nhân, nhưng lẳng lơ diêm dúa quá mức. Tiết Thiếu Đức nhìn thấy đã thấy chướng mắt, lập tức vứt cho nàng một túi bạc rồi đuổi đi, tiếp tục uống rượu.
Thái Điệp kinh ngạc, không ngờ mình lại bị chê. Nhưng có bạc trong tay thì nàng cũng biết điều rút lui. Vừa bước ra đã bị mama kéo lại, chỉ vào một gian phòng trên lầu:
“Có quý nhân căn dặn, đêm nay ngươi phải để Từ đại nhân kia lên giường. Ngày mai ắt sẽ có chỗ tốt cho ngươi.”
Thái Điệp gật đầu hiểu ý, ôm đàn cầm đi vào, lấy cớ gảy đàn mua vui. Đám văn nhân trong đó vốn sĩ diện, ngoài mặt thanh cao, nhưng muốn gài bẫy thì cũng cần chút thủ đoạn.
Dưới lầu, Tiết Thiếu Đức đã ngà ngà say. Thấy vài đồng liêu trong Hộ bộ từ trên xuống, hắn chặn lại, châm chọc:
“Ngày thường làm ra vẻ đoan chính, giờ chẳng phải cũng mò đến đây uống hoa tửu sao?”
Mấy người ấy biết hắn và Từ Trạch bất hòa, bèn cố ý nói:
“Từ đại nhân cũng ở trên kia, đang nghe Thái Điệp cô nương gảy đàn đó!”
Tiết Thiếu Đức cho bọn họ đi, rồi ngẩng đầu say khướt mắng lên lầu:
“Nam nữ độc thân ở chung, ra thể thống gì! Ngươi còn là vị hôn phu của người ta, không sợ bị người ta đập vỡ đầu ch.ó à?!”
Đám bạn bè kéo hắn:
“Không còn sớm, về thôi!”
“Không về! Ta phải chờ Từ Trạch xuống, rồi đ.á.n.h vỡ đầu ch.ó của hắn!”
Khuyên không nổi, bọn họ dần bỏ đi. Tiết Thiếu Đức ngồi lì, chờ đợi như kẻ si tình chờ kẻ phụ tình.
Đến nửa đêm, khách khứa đã tản. Mama lay hắn dậy:
“Khách quan, ngài không uống, cũng không gọi cô nương, cứ ngồi chờ vậy sao?”
“Có ai từ trên xuống không?”
Mama cười:
“Giờ ai cũng nghỉ rồi, đâu còn ai xuống nữa! Công tử không bằng…”
“Không! Ta chờ ở đây, bạc không thiếu!”
Hắn thò tay vào áo tìm bạc, mới nhớ đã ném cho Thái Điệp rồi.
“Có thể… ghi sổ không…”
Chưa dứt lời, đã bị mama gọi hai đại hán “mời” ra ngoài.
Ngoài trời gió lạnh buốt, hắn c.ắ.n răng ngồi thụp ngay cửa, chờ suốt đêm.
Sáng hôm sau, một nam nhân gần như trần truồng bị quẳng ra ngoài. Hắn giật mình nhìn kỹ – chính là Từ Trạch!
Mama chống nạnh mắng:
“Thấy nhiều kẻ vô sỉ, chưa từng thấy ai mặt dày như ngươi! Tối qua miệng thì nói yêu Thái Điệp như trân bảo, lên giường rồi lại không đưa bạc, định trục lợi không trả tiền! Ngoài mặt giả bộ đoan chính, hóa ra là hạng cặn bã!”
Từ Trạch đầu óc vẫn mơ hồ, nhớ lại tối qua uống mấy chén, rồi hồ đồ cùng nàng ta lên giường. Sáng tỉnh dậy, bạc mất, chưa kịp giải thích đã bị quẳng ra.
Lúc này phố xá đông người, xúm lại chỉ trỏ. Có kẻ nhận ra:
“Đó chẳng phải Từ gia thiếu gia sao? Nghe nói còn làm ở Hộ bộ, lại đính hôn với thiên kim Thượng thư Binh bộ. Không ngờ lại thế này, thật là nhục nhã…”
Tiết Thiếu Đức vốn định xông lên đánh, nhưng nghe nhắc tới Lý Dung Dung, hắn nén giận, ném cho Từ Trạch cái áo, kéo đi.
Đến chỗ vắng, Từ Trạch thở hắt:
“Tiểu Tiết đại nhân, đa tạ… đa tạ…”
Tiết Thiếu Đức lạnh giọng:
“Nghe nói ngươi đã đính hôn với thiên kim Binh bộ Thượng thư. Đã đính hôn còn đến thanh lâu, Từ đại nhân không sợ thiên hạ cười chê sao?”
Từ Trạch vốn chẳng ưa hắn, nhưng nay nhờ cứu giúp, bèn buông lời:
“Sợ gì? Ai chẳng biết Lý thị ấy từng gả qua, là đóa hoa tàn. Ta chịu cưới, nàng phải biết ơn mới đúng, dám giận ư?”
Sắc mặt Tiết Thiếu Đức u ám.
Từ Trạch lại vênh váo:
“Hơn nữa, tính nàng ta vốn chua ngoa, sao bằng Thái Điệp dịu dàng. Thành thân rồi, ta nhất định chuộc Thái Điệp về làm thiếp!”
“Chưa cưới đã nghĩ nạp thiếp, Từ đại nhân quả thật phong lưu.”
“Nam nhân ba thê bốn thiếp chẳng phải thường sao? Huống hồ Lý thị đã từng gả, sao dám không nghe?”
Lời chưa dứt, Tiết Thiếu Đức đã tung một quyền, đ.á.n.h hắn lăn lộn.
“Ngươi đ.á.n.h ta làm gì?!”
“Đánh chính là loại cặn bã như ngươi! Ngươi mà cũng xứng cưới Lý Dung Dung? Ngươi có xứng với ngón tay nàng sao!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Từ Trạch bị đ.á.n.h cho gục xuống, không kịp hoàn thủ. Tiết Thiếu Đức nổi giận, ra tay tàn nhẫn, từng cú nện thẳng vào mặt.
May mà gia đinh Từ phủ tới kịp, mới cứu được hắn.
Từ Trạch mặt mũi bầm dập, hầm hừ đòi kiện cáo. Tiết Thiếu Đức biết hắn vô sỉ, chắc chắn sẽ không bỏ qua, nhưng nghĩ tới việc hắn khinh nhục Dung Dung, hắn hận không thể băm thây ra ngàn mảnh.
Ai ngờ vừa về nhà, chưa kịp giấu chuyện, thì bên kia Thái Điệp đã quỳ ngay cổng Lý phủ…
Trong lúc đó, tại Cẩm Tú Các, Lâm Uyển vừa giao bức thêu “Long Phụng Trình Tường” cho nội quan, đang chuẩn bị theo vào cung, thì Trần Ngọc hốt hoảng chạy tới:
“Tiểu thư, không xong rồi! Lý tiểu thư gặp chuyện rồi!”
Lâm Uyển lập tức lệnh xe quay đầu.
Trần Ngọc lúng túng:
“Nhưng tiểu thư, hôm nay là ngày tỷ thí cung cẩm…”
“Không sao, còn kịp.” Sáng nay không thấy Dung Dung tới, nàng đã lo, giờ quả nhiên xảy ra chuyện.
Đến cổng Lý phủ, đã chật kín người xem. Xa xa thấy Lý Dung Dung đứng ở cửa, bị người chỉ trỏ.
Lâm Uyển chen vào, thấy Tiết Thiếu Đức cũng ở đó, nhưng chỉ đứng một góc, phẫn hận mà không dám ra mặt.
Nghe hắn kể lại, nàng giận dữ:
“Thật quá đáng!”
Tiết Thiếu Đức nghiến răng:
“Còn chưa hết, kỹ nữ kia còn đòi Lý gia trả tiền hoa tửu, cố tình ngồi lỳ không đi. Lý tiểu thư muốn hủy hôn, thì Từ gia lại trơ trẽn nói nàng đã là nhị hôn, hủy hôn thì ai dám cưới nữa!”
Lâm Uyển hiểu rõ, lỗi là ở Từ Trạch, nhưng thiên hạ sẽ trách Dung Dung. Nàng vốn đã mang tiếng khắc phu, nay lại hủy hôn lần nữa…
Tiết Thiếu Đức mắt đỏ bừng:
“Uyển tỷ, sao Dung Dung lại khổ thế này!”
Hắn hận không thể xông lên bảo vệ nàng, nhưng hiểu rõ làm thế chỉ hại nàng thêm. Vì nàng, hắn buộc mình phải nhẫn nhịn.
Lâm Uyển an ủi:
“Dung Dung không yếu đuối đâu. Nàng đã quyết thì chẳng ai ép được. Chúng ta chỉ cần ủng hộ nàng là đủ.”
Nói rồi, nàng chen ra phía trước.
Lý Dung Dung thấy nàng, hốc mắt đỏ hoe. Bị Từ gia sỉ nhục còn đỡ, bị chính phụ thân phản bội mới thật sự đau. Nhưng may, nàng vẫn còn bằng hữu.
Nàng nhìn về phía Lâm Uyển, bỗng rút đao của hộ vệ gần đó. Đám người hoảng sợ lùi lại.
“Ngươi định làm gì?” Từ Trạch sợ hãi, giọng run run:
“Có gì cứ từ từ nói…”
“Nói cái quái gì! Các ngươi không chịu hủy hôn? Vậy hôm nay ta c.h.é.m c.h.ế.t ngươi! Nếu không được, ta tự vẫn! Bắt ta gả cho ngươi, ta thà chết!”
Lý phụ gầm lên:
“Ngươi điên rồi! Làm loạn thế này, còn thể diện Lý gia ở đâu!”
Lý Dung Dung cười lạnh:
“Thể diện? Ngươi sủng thiếp diệt thê không mất mặt? Ngươi để tiểu thiếp sắp đặt hôn sự của ta không mất mặt? Hôm nay ta nói rõ, ta muốn tự quyết định hôn sự của mình! Nếu không, các ngươi hết lần này đến lần khác đẩy ta vào hố lửa sao?!”
Từ Trạch trốn sau lưng Lý phụ, cười nhạt:
“Hủy hôn rồi, còn ai dám lấy ngươi?”
Tiết Thiếu Đức suýt xông lên, may nhờ Lâm Uyển giữ lại.
Lý Dung Dung gằn giọng:
“Cả đời không gả còn hơn gả cho hạng bại hoại như ngươi! Còn dám bám theo, ta liền c.h.é.m c.h.ế.t ngươi!”
Nói rồi nàng thật sự vung đao. Từ Trạch hoảng hốt bỏ chạy, nàng đuổi theo lia loạn, khiến hắn bẽ mặt chạy trối chết.
“Ngươi nhớ kỹ! Ngươi dám cưới ta, ta liền dám g.i.ế.c ngươi!” nàng hét lớn, trong lòng thấy thoải mái vô cùng.
Lý phụ tức giận:
“Nghiệt nữ! Sao ta lại có thứ nữ nhi như ngươi!”
Dư thị đứng bên che miệng cười nhạt:
“Quả nhiên mẫu thân thế nào con thế ấy…”
Lâm Uyển lạnh giọng:
“Phu nhân sai rồi, con hư là lỗi cha! Ngươi thân là thiếp thất, lại dạy được gì tốt? Hay là dạy nữ nhi tư thông với ngoại nam, hãm hại tỷ tỷ, đó mới là ‘hiền thục’?”
Dư thị mặt cắt không còn máu, kéo Lý Ngọc Như lùi sau lưng.
Lâm Uyển khinh bỉ:
“Quả nhiên là hạng tiểu thiếp, chẳng ra gì!”
Tiết Thiếu Đức cũng tiến lên:
“Ta còn giữ bằng chứng nữ nhi ngươi tư thông với ngoại nam đây!”
Dư thị hốt hoảng, kéo con chạy vào.
Lý phụ bị mất mặt, giận dữ chỉ vào Dung Dung:
“Ngươi ngày ngày qua lại với hạng người này, khó trách thành ra thế! Từ nay đừng gọi ta là cha! Ta không có nữ nhi như ngươi!”
Lâm Uyển chưa từng thấy người cha nào thiên vị đến vậy, coi nữ nhi như kẻ thù. Hắn chẳng hiểu lời này làm Dung Dung đau đến thế nào sao?
Nàng muốn phản bác, nhưng Dung Dung đã nắm tay nàng, nghẹn giọng:
“Bằng hữu của ta thế nào, ta tự biết. Ngươi không cần ta làm nữ nhi, ta cũng chẳng cần ngươi làm cha! Ngươi đi tìm nữ nhi ‘tốt’ của ngươi đi!”
Lâm Uyển cay xót, nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng.
Dung Dung kéo nàng rời đi, vừa đi vừa rơi lệ.
Lâm Uyển muốn an ủi, nào ngờ nàng lau khô nước mắt, quay lại cười:
“Không sao. Ta thấy mình còn mạnh mẽ. Mẫu thân ta đã về nhà ngoại, nơi này chẳng còn gì đáng ở nữa. Cùng lắm, ta không trở lại!”