Khi Lâm Uyển trở lại Cẩm Tú Các, trước cửa đã tụ tập một đám bách tính đang gây náo loạn. Đám người ấy phẫn nộ vô cùng, thị vệ phủ Ninh vương gần như không ngăn nổi.
“Chính là bọn chúng! Nghe nói vải vóc triều đình dùng đều do bọn này cung cấp. Lũ gian thương này tham lam, bớt xén công thêu, mới khiến quân ta bại trận!”
“Đúng thế! Gian thương đáng chết! Gian thương đáng chết!”
…
Có kẻ mắt tinh, lập tức chỉ tay kêu lớn:
“Chính nàng kia, chính là chưởng quỹ của Cẩm Tú Các! Bao năm nay không biết đã vơ vét bao nhiêu m.á.u mồ hôi của chúng ta! Mau chặn lấy nàng!”
Ánh mắt mọi người tức thì dồn cả về phía Lâm Uyển, hung dữ như muốn xé nàng thành muôn mảnh. Nếu chẳng nhờ thị vệ che chở, e là họ đã xông lên rồi.
“Dừng tay!” Một tiếng quát lanh lảnh vang lên.
Chỉ thấy một cỗ xe ngựa dừng lại nơi ven đường, một phụ nhân trẻ tuổi, dung mạo lộng lẫy, xiêm y hoa lệ, được người dìu xuống xe.
Người ấy, chính là Từ lâu chẳng gặp – Tạ Hàm. Nhìn vào dáng vẻ, rõ ràng nàng nay đã là phụ nhân.
“Các ngươi! Chưa điều tra rõ ngọn ngành đã vội hò hét g.i.ế.c chóc. Trận chiến ở Thanh Châu thất lợi, nào có liên can gì tới thương nhân bán vải? Càng chẳng dính dáng tới Cẩm Tú Các! Các ngươi manh động như thế, chẳng phải là làm hại người vô tội ư?”
“Phu nhân, chuyện này không đến lượt ngươi xen vào!” Một kẻ hùng hổ bước ra, gằn giọng: “Dù trận này chẳng dính líu đến gian thương, thì bọn chúng cũng chẳng sạch sẽ gì!”
“Đúng đó! Lũ thương nhân gian xảo, ngày ngày chỉ biết kiếm bạc trên đầu dân chúng, thậm chí còn cấu kết với bọn rợ! Bình thường hốt bạc đầy tay, đến khi quốc gia hữu nạn, bách tính hữu nạn, thì lại co đầu rút cổ!”
“Đúng vậy! Có bản lĩnh thì đem lũ thương này ra tiền tuyến đ.á.n.h giặc! Vì cớ gì lúc chia lợi thì họ hưởng hết, đến khi chiêu binh thì toàn dân chúng chúng ta phải đi, bọn họ chỉ cần nộp ít bạc là thoát! Dựa vào đâu?!”
Lời càng lúc càng sôi trào, chẳng ai chịu nghe Tạ Hàm khuyên giải. Nàng sốt ruột đưa mắt nhìn về phía Lâm Uyển, lại thấy nàng bình thản, chậm rãi tiến lên.
“Cảm tạ Tạ cô nương đã thay ta biện bạch, tiếp theo xin để ta ứng đối.”
Lâm Uyển vừa bước tới, đám dân càng thêm căm phẫn.
“Chư vị, các ngươi mắng ta là gian thương cũng được, mắng ta xảo trá cũng xong. Nhưng trận bại Thanh Châu tuyệt chẳng liên quan đến chúng ta. Ta tuy là kẻ làm ăn trọng lợi, nhưng tuyệt chẳng phải hạng vong ân phụ nghĩa. Có quốc mới có gia, ta quyết không làm việc gì phương hại đến đại hạ ta!”
“Nghe hay lắm!” Có kẻ nhếch mép khinh miệt. “Làm thương vốn chỉ giỏi mồm mép, có bản lĩnh thì làm thực sự cho dân, cho nước đi!”
“Đúng vậy!”
“Hay lắm!” Lâm Uyển vỗ tay, mỉm cười: “Hưng vong của quốc gia, kẻ sĩ đều có trách. Ta tuy chỉ là một tiểu thương, song cũng nguyện góp sức nhỏ bé cho xã tắc, cho gia quốc!”
Đám người xì xào, cho rằng nàng chuẩn bị bỏ bạc dập họa, vốn thương nhân chỉ biết tiền, liệu có ích gì.
Hạt Dẻ Nhỏ
Chợt nghe nàng trầm giọng tuyên bố:
“Từ hôm nay, Cẩm Tú Các tạm thời đóng cửa. Bởi bản thân ta cùng thêu nương và thợ rèn sẽ theo thánh dụ, lên đường chi viện Thanh Châu! Trong các ngươi hoặc thân bằng hữu, nếu ai biết may áo giáp, rèn binh khí, đều có thể cùng ta đi Thanh Châu, góp sức vì quân sĩ nơi tiền tuyến!”
Một lời rúng động lòng người.
Nàng… nàng nói muốn đi Thanh Châu?
“Nguyện đi đều do tự nguyện, triều đình chẳng cưỡng ép. Ai tự nguyện theo, sẽ có bổng lộc hậu hĩnh.”
“Đông gia, người cũng đi ư?” Hà nương – thêu nương quản sự đầu tiên lên tiếng.
Lâm Uyển gật đầu: “Ta sẽ đi.”
“Vậy ta cũng đi theo đông gia!” Hà nương quả quyết.
“Ngươi không sợ sao?”
Hà nương lắc đầu, nghiêm nghị:
“Ngày xưa ta cũng vì chiến loạn mà bỏ quê nhà, tận mắt chứng kiến cảnh chiến trường t.h.ả.m khốc. Cuộc sống an bình hôm nay đều do quân sĩ liều thân đổi lấy. Ta nguyện vì họ mà góp chút sức mọn!”
Lời ấy khiến đám dân xôn xao. Nữ tử mà cũng dám đi tiền tuyến ư? Hẳn điên rồi!
Lâm Uyển lạnh nhạt nhìn quanh, cất tiếng hỏi:
“Ta đi Thanh Châu, còn các ngươi, ai nguyện đi chăng?”
Khung cảnh bỗng lặng ngắt như tờ. Lúc gào la thì ai cũng hăng hái, thật sự ra sức thì không ai dám.
Nàng bước lên một bước, bọn họ lại sợ hãi lùi ra sau, còn nhỏ giọng thì thầm:
“Không phải bảo là tự nguyện sao? Ai dám đi tìm chết…”
Lâm Uyển cười lạnh:
“Trong mắt các ngươi, giữ nước tức là đi chịu c.h.ế.t sao? Thế nhưng ở Thanh Châu, có bao nhiêu tướng sĩ đang liều mạng nơi biên cương, chính là để đổi lấy bình yên cho các ngươi! Họ liều thân, chẳng phải để các ngươi bị kẻ khác xúi giục, quay lại c.ắ.n chính đồng bào mình!”
“Có oán hận thì hãy ra trận g.i.ế.c địch! Nếu không, thì hãy yên phận sống qua ngày, đừng rước thêm họa cho triều đình! Nghe rõ chưa?!”
“Nghe… nghe rõ rồi…” Đám người ai nấy chột dạ, rối rít gật đầu, dần dần tản đi.
Tạ Hàm đứng nhìn từ xa, khóe môi khẽ nhếch. Trước mắt nàng, bóng nữ tử kia khí phách bất phàm, trí tuệ sắc bén, chẳng cần ai bảo hộ. Nàng khẽ lắc đầu, bật cười, rồi quay người lên xe ngựa mà đi.
Lâm Uyển sau đó cho thêu nương tự lựa chọn: ở lại giữ cửa hàng, công bạc vẫn như cũ; hoặc theo nàng ra tiền tuyến, mỗi người được một trăm lượng bạc.
Phần đông đều chọn ở lại, chỉ có Hà nương kiên quyết theo nàng đi Thanh Châu. Trần Ngọc cũng khăng khăng đòi đi, nhưng bị nàng lấy cớ “thêu công quá kém” mà giữ lại trông nom cửa tiệm.
Quyết định ấy gây chấn động, khiến thương nhân khắp nơi cũng noi gương, tổ chức thêu nương lên đường chi viện. Ai nấy đều tán dương Lâm Uyển khí tiết anh hùng, “nữ trung hào kiệt, chẳng kém đấng mày râu.”
Song trong lòng nàng, lại lẫn chút tư tâm.
…
Trong Minh Nguyệt Phường, Lâm Nguyệt Dung nhìn cửa tiệm bị đập nát, chỉ cảm thấy kiệt sức. Tiệm này tuy do Tô Dao lựa chọn, song nàng cũng hao tâm không ít. Nay cửa tiệm nát bấy, nàng chẳng còn chỗ dựa, không bằng đưa đệ đệ về quê cho xong.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Song khi thu dọn xong xuôi, bước ra lại chẳng thấy bóng Tiểu Thạch Đầu.
“Tiểu Thạch! Tiểu Thạch con đâu rồi!” Nàng hoảng loạn chạy ra, bỗng thấy Tô Dao đứng chặn trước cửa. Sau xe ngựa phía sau, Tiểu Thạch Đầu bị hai hán tử khống chế, còn lấy vải bịt miệng.
“Dao! Ngươi toan làm gì? Mau thả đệ ta! Nó bị dọa sợ rồi!”
“Yên tâm, ta chỉ muốn đưa Tiểu Thạch đến nhà ta ở vài hôm thôi.” Tô Dao kéo Lâm Nguyệt Dung trở vào trong. Lúc quay đầu, xe ngựa nhà họ Tô đã lăn bánh đi xa.
Lâm Nguyệt Dung lo lắng khôn xiết, nhưng biết rõ giờ nàng chỉ có thể nghe theo Tô Dao.
“Ngươi nghe nói rồi chứ, Lâm Uyển chuẩn bị đi Thanh Châu?” Tô Dao hỏi.
Nguyệt Dung gật đầu, trong lòng cảnh giác. Tô Dao tìm nàng, ắt hẳn có mưu tính.
“Thật tiện nghi cho ả, bám riết theo Cảnh Hành ca ca tới Thanh Châu!” Tô Dao nghiến răng, mặt đầy căm phẫn.
Nguyệt Dung vội phụ họa:
“Thế chẳng phải tốt sao, nếu nàng ta ở Thanh Châu có sơ suất, chẳng phải ngươi càng dễ thở?”
“Ngươi biết gì!” Tô Dao lạnh lùng, liếc qua Lâm Tuấn Lỗi đang ngồi mân mê ngón tay, rồi quay lại:
“Ngươi cũng đi Thanh Châu, thay ta giám chặt Lâm Uyển!”
“Không được!” Nguyệt Dung vội lắc đầu: “Tiểu Thạch Đầu ăn mặc còn phải ta lo, ta không thể bỏ nó!”
Tô Dao cười lạnh:
“Ngươi tưởng ngươi có thể lựa chọn?”
Nguyệt Dung nghẹn thở, hiểu ra Tiểu Thạch bị bắt chính là để ép nàng.
Tô Dao dịu giọng khuyên nhủ:
“Ngươi đi Thanh Châu chẳng phải chỉ vì ta. Ngươi không muốn báo thù cho cha và tộc nhân ư? Ở Kim Lăng thì vô vọng, nhưng lần này theo chân Lâm Uyển, mới có cơ hội đó.”
Nguyệt Dung thoáng d.a.o động:
“Lần đó… đại hỏa thật sự do Lâm Uyển gây nên?”
“Cho dù không phải, cũng thoát không khỏi liên quan đến nàng! Ngươi tin ta đi, chúng ta là hảo tỷ muội, ta há lại hại ngươi?”
Nói rồi, Tô Dao tháo cây trâm vàng trên đầu, cài lên tóc Nguyệt Dung:
“Ngươi chẳng phải luôn thích trâm này sao? Giờ tặng ngươi. Nó đáng giá lắm đó.”
Nguyệt Dung còn lo:
“Vậy… Tiểu Thạch Đầu thì sao?”
“Yên tâm, hắn cũng là đệ đệ ta, ta sẽ chăm sóc chu toàn.”
Lời nói đến mức ấy, Nguyệt Dung chẳng còn đường chối, đành thuận theo, bị sắp xếp vào đội thêu nương đi Thanh Châu.
Lần này, đoàn thêu nương và thợ rèn cả thảy hơn ba trăm người, do triều đình cử quân hộ tống. Trong đó quá nửa là nữ tử trẻ tuổi, ai nấy đều thấp thỏm.
Lâm Uyển được an bài ngồi xe đầu. Nàng vừa chuẩn bị lên xe, đã thấy Lăng Hoài Cẩn cưỡi ngựa lao tới.
“Lâm chưởng quỹ, ngươi định thế này mà không từ biệt một tiếng sao?” Y bề ngoài mỉm cười, song ánh mắt lạnh lẽo, rõ ràng phẫn nộ cực độ, dõi thẳng vào nàng như muốn soi thấu tâm can.
Mấy ngày nay, Lâm Uyển cố tình tránh mặt hắn, nay đi cũng chẳng báo tin. Không ngờ hắn vẫn đuổi kịp.
Nhớ lại lần trước hắn liều thân che chở cho mình, nàng mới nhận ra hắn đối đãi khác thường. Chính vì thế, nàng mới né tránh.
“Lâm Uyển, ngươi có phải…” Hắn nhìn nàng, ánh mắt càng lúc càng nóng rực. Nhưng bắt gặp đôi mắt sáng trong ấy, hắn bỗng cười khổ, tự giễu:
“Thôi, đợi ngươi trở về rồi hãy nói.”
Khi xưa thấy nàng tuyệt tình với Tiêu Cảnh Hành, hắn từng hả hê. Giờ mới hiểu, nữ tử này thật sự tàn nhẫn, nếu hắn đường đột, e rằng nàng sẽ tuyệt giao cả đời.
Nhưng hắn lại không ngăn được bản thân, càng ngày càng say đắm. Có lẽ, ngay từ buổi đầu gặp gỡ, khi nàng lội suối chân trần, mỉm cười nhìn hắn, trái tim hắn đã không còn giữ nổi.
Sau này, tất cả đều chỉ là chìm sâu thêm mà thôi.
Lâm Uyển thở phào. Có những lời, không nói ra, thì họ vẫn còn có thể làm bạn.
Lăng Hoài Cẩn đặt một gói nhỏ vào tay nàng:
“Lễ mừng sinh thần, sớm tặng cho ngươi.”
Lâm Uyển biết, đồ hắn tặng ắt chẳng phải vật tầm thường. Nàng còn đang do dự, đã bắt gặp trong ánh mắt hắn ẩn chứa một tia thương cảm khó nói thành lời.
Nàng đón lấy gói quà, khẽ nói:
“Đa tạ ngươi.”
“…Vậy, ngươi hãy bảo trọng.” Lăng Hoài Cẩn khẽ thở dài, rốt cuộc chỉ để lại một câu ấy, rồi xoay người rời đi.
Lâm Uyển trở vào xe ngựa, mở gói nhỏ ra, bên trong là một chiếc hộp tinh xảo. Trong hộp, an tĩnh đặt một đôi kéo khắc hoa thanh nhã, cùng trọn bộ kim vàng sáng loáng.
Lễ vật chuẩn bị chu toàn đến từng chi tiết, khiến lòng nàng dâng lên cảm động. Nhưng nàng cũng hiểu rõ — nàng chẳng thể cho hắn một lời đáp nào.