Sau Khi Hòa Ly, Nàng Quyết Tự Cường, Khiến Hắn Tâm Tư Khốn Quẫn

Chương 44: Mỹ nhân kế



Khi Lâm Uyển tìm tới Tiêu Cảnh Hành thì chàng đang sai người chuẩn bị áp giải nàng trở về Kim Lăng. Nàng biết hắn đã quyết thì ắt không thay đổi, lòng dẫu có chút thất vọng, nhưng nghĩ tới chuyện Vinh Tương dặn, nàng lại thu liễm tâm tình, bưng một bát t.h.u.ố.c tiến tới.

“Ngươi nên uống t.h.u.ố.c rồi.” Lâm Uyển đặt bát t.h.u.ố.c trước mặt hắn, mỉm cười nói: “Ta tự tay sắc, cả một canh giờ đó.”

Tiêu Cảnh Hành ngạc nhiên nhìn nàng. Không biết vì ánh lửa trong trướng quá mờ tối, hay vì hơi nóng từ bát t.h.u.ố.c bốc lên, mà giờ phút này, trong mắt nàng đã không còn sự lạnh nhạt xa cách thường ngày, trái lại còn mang theo chút nhu hòa, khiến lòng hắn khẽ rung động.

“Để ta xem vết thương của ngươi.” Lâm Uyển đi vòng ra sau, vén áo hắn, cẩn thận thay thuốc.

Tiêu Cảnh Hành tim đập như trống, ngồi im không dám nhúc nhích. Nàng đột ngột tỏ ra thân mật, với hắn mà nói, là niềm vui to lớn, hắn sợ chỉ sơ suất một chút liền lại mất đi.

Động tác của nàng rất chậm, rất nhẹ, chẳng những không đau, mà hắn còn ước khoảnh khắc này kéo dài thêm nữa.

Bất chợt, hắn cảm thấy sau lưng nặng trĩu, vòng eo bị hai tay nàng ôm chặt, gương mặt nàng áp lên lưng hắn, có giọt nước nóng hổi nhỏ xuống da.

Hắn cứng người lại, rồi chậm rãi quay qua ôm lấy nàng: “Đừng khóc, Uyển nhi, đừng khóc.”

Lâm Uyển vốn không định khóc, nàng tới đây chỉ để hoàn thành chuyện Vinh Tương giao phó, nhưng khi nhìn thấy vết thương chằng chịt sau lưng hắn, nước mắt lại không kìm được.

Nàng nghẹn ngào: “Ngươi thật chẳng biết đau sao?”

Tiêu Cảnh Hành khẽ đặt cằm lên mái tóc nàng, giọng đầy lưu luyến: “Có nàng ở đây, sẽ không đau.”

Mặt nàng đỏ bừng, vội đẩy hắn ra, đưa bát t.h.u.ố.c cho hắn: “Ngươi mau uống thuốc.”

Tiêu Cảnh Hành nghe lời, bưng bát uống cạn.

Ánh mắt Lâm Uyển rơi xuống chiếc bát trống không, vẫn không nén nổi mở miệng: “Ta có thể… chưa trở về Kim Lăng ngay được không?”

“Không được.” Hắn biết nàng chưa từ bỏ ý định, sự thân cận của nàng chỉ để mong hắn đổi ý. Nghĩ vậy, trong lòng hắn thoáng thất vọng, nhưng rồi lại tự nhủ: chỉ cần nàng nguyện ý đến gần, vì lý do gì cũng chẳng sao.

“Nếu ta chỉ muốn ở lại chăm sóc ngươi, cũng không được sao?”

Tiêu Cảnh Hành thoáng sững người, niềm vui mừng khôn xiết bỗng tràn đầy trong ngực.

Nàng lại tiến gần hơn, mang theo chút oán trách: “Ngươi chẳng phải nói muốn cùng ta hòa hảo sao? Nhưng chúng ta căn bản không có thời gian ở bên nhau, ta làm sao biết ngươi có thật sự vì ta mà thay đổi?”

Thanh âm như mang chút mê hoặc, hơi thở phả ra khiến hắn cảm thấy má nóng ran, đầu cũng choáng váng: “Ta sẽ thay đổi, điều gì nàng không thích ta đều sẽ sửa.”

“Được, ta tin ngươi.” Nàng nhoẻn cười sáng rỡ.

Cảnh Hành chỉ thấy đầu càng thêm choáng váng.

Nửa canh giờ sau, Vinh Tương xông vào, thấy hắn đã mê man bất tỉnh, bĩu môi: “Thấy chưa, anh hùng khó qua ải mỹ nhân! Bình thường ai dám hạ mê d.ư.ợ.c hắn chứ!”

Lâm Uyển đỏ mặt, nhắc nhở: “Ngươi cần thứ gì ở đâu, mau tìm đi, hắn tỉnh lại sẽ rắc rối!”

“Yên tâm, chưa tỉnh nhanh thế đâu!” Vinh Tương lục lọi rương hòm, lấy ra một con dấu, đóng vào văn thư, rồi lại cất đi: “Thành công rồi. Có văn thư này, ta đủ quyền điều động binh mã. Chỉ cần ngươi dẫn dụ Ôn Mục vào ổ phục kích của ta, chắc chắn hắn có đi mà không có về!”

Ba ngày sau, Lâm Uyển lên đường “trở về” Kim Lăng. Nhưng vừa ra khỏi Thanh Châu, người của Vinh Tương đã tráo đổi nàng đi. Người bị thay thế là Hà nương, tuy không hiểu hết kế hoạch, nhưng vẫn đồng ý phối hợp.

Vốn tưởng vẹn toàn, nào ngờ giữa đường lại chạm mặt Chu Chiêu Vũ . Từ lời Hà nương, hắn đoán ra việc Lâm Uyển định làm, liền phi ngựa như bay hướng về Thanh Châu.

Vinh Tương đã sớm tính toán xong trận địa đối phó Ôn Mục, chọn ngay tại Lễ thành. Đây là tiểu trấn giáp ranh Nam An và Đại Hạ, nhân khẩu hỗn tạp: vừa có bọn Địch tử Nam An, lại có Hạ nhân bị bán tới đây.

Lâm Uyển bị đưa vào tay một bọn buôn nữ tử, vốn thường giao hàng cho Thiên Hương Lâu ở Lễ thành.

Thiên Hương Lâu, cũng chính là nơi Ôn Mục thường lui tới. Hắn nổi tiếng dâm loạn, kiêu cuồng, từng tuyên ngôn: “Mỹ nhân lọt vào mắt ta, tất phải cướp lấy.” Bởi vậy, Vinh Tương mới tin mỹ nhân kế hữu hiệu.

Đêm ấy, Lâm Uyển bị đưa vào Thiên Hương Lâu. Bà chủ nhìn thấy nàng thì kinh hãi vì nhan sắc, không lập tức cho lên sảnh, trái lại giam lỏng canh giữ nghiêm mật.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Trong lâu vốn chẳng thiếu mỹ nhân, còn có không ít nữ tử Nam An, dung nhan mang vẻ lạ. Trong số đó, có một nàng tên Kỷ La , nhan sắc tuyệt mỹ, thậm chí còn diễm lệ hơn cả nàng.

“Ngươi coi chừng đấy, bọn Địch tử Nam An khoái nhất là nữ nhân Đại Hạ như ngươi. Nếu rơi vào tay chúng, e là t.h.ả.m lắm đó!” – Kỷ La cười tủm tỉm nói.

Hạt Dẻ Nhỏ

Lâm Uyển thoáng ngạc nhiên, cảm thấy câu này hàm ý khác thường.

Quả nhiên, sáng hôm sau, có một toán Địch tử Nam An kéo đến. Qua rèm châu, nàng một cái liền nhận ra Ôn Mục – kẻ từng thấy trong họa đồ.

Người đàn ông kia tươi cười nhàn nhã, nhưng ánh mắt như rắn độc, khiến ai bị hắn nhìn trúng cũng khó lòng thoát được.

Ôn Mục cũng vừa vặn nhìn thấy nàng. Nàng khựng lại giây lát, rồi cố ý không tránh, ngược lại đối diện thẳng.

Hắn thoáng kinh ngạc, kế đó cười lạnh, ánh mắt như thợ săn đã định đoạt con mồi.

Lâm Uyển rùng mình, nhưng đây chính là kết quả nàng muốn.

“Các cô nương, mau lên lầu chuẩn bị, nhảy múa hầu quan gia!” – người quản sự hô một tiếng, các cô nương rối rít đi lên.

Lâm Uyển cũng lên, rồi lén lút thông tin cho tiểu tướng Vinh Tương sắp xếp trong gian tạp vật ở cuối hành lang.

Chưa kịp xong lời, ngoài hành lang đã vang bước chân. Một tên lính Địch xộc vào, mắt sáng rỡ khi thấy nàng: “Mỹ nhân, ngươi lén lút trong này, chẳng lẽ giấu nam nhân bên trong sao?”

“Quân gia nói đùa, ta chỉ tìm đồ thôi, nhưng không thấy ở đây, đành đi nơi khác tìm.”

“Đi đâu chứ, chẳng bằng tới lòng ta…” – hắn nhào tới.

Lâm Uyển chưa kịp tránh, phía sau đã có người tung cước đá hắn ngã lăn.

Nàng giật mình quay lại, thì ra là Kỷ La.

Tên lính nhìn thấy nàng ta, lập tức cúp đuôi bỏ đi.

Kỷ La cười lạnh: “Thấy chưa, bọn này chẳng dám chọc vào nữ nhân Nam An, vì vốn không áp chế nổi chúng ta!” Ánh mắt nàng lướt qua gian tạp vật phía sau Lâm Uyển, rồi hạ giọng: “Ngươi có phải định ám sát Ôn Mục không?”

Lâm Uyển kinh hãi, mồ hôi lạnh túa ra.

“Yên tâm, ta không phải người của hắn. Nhưng nói thật, kẻ muốn g.i.ế.c hắn không ít, mà nay cỏ trên mồ họ đã xanh ba thước cả rồi.”

Lâm Uyển siết chặt tay. Đã quyết định, nàng tuyệt không lùi bước.

Kỷ La ném cho nàng một chiếc còi nhỏ tinh xảo: “Ta thiếu Tiêu Cảnh Hành một nhân tình. Cái này đưa ngươi. Nếu thất bại, nó có thể cứu ngươi một mạng… nhớ kỹ, nó chỉ để g.i.ế.c người, không cứu người, đừng dùng khi chưa tới đường cùng. Nhớ tên ta – Ôn Kỷ , Nếu còn sống trở về, hãy báo cho hắn biết.”

Lâm Uyển cảm tạ, vội vã xuống lầu.

Chẳng bao lâu, Ôn Mục chỉ mặt gọi nàng ra hầu rượu.

Hắn chẳng làm gì, chỉ ngồi ung dung nhìn nàng, khóe miệng nhếch cười.

Nàng nâng chén, tay run run, một khắc dài tựa thiên thu.

Ôn Mục đột nhiên cười khẽ, ánh mắt sáng lạnh: “Ngươi biết ta là Ôn Mục, kẻ g.i.ế.c người không chớp mắt, sao còn nói ta là người tốt?”

Nàng giật mình, tay run khiến trà nóng sánh ra, bỏng đỏ cả mu bàn tay.

Ôn Mục lại phá lên cười, vươn tay kéo nàng qua, bóp chặt lấy cổ nàng…