Tạ Duẫn nằm nghiêng nhìn ta, giọng nhẹ như gió thoảng:
“Triệu Vân Thư, trước lúc nàng đi ta đưa nàng một trăm lượng bạc, sao giờ nàng trở lại nhìn chẳng khác gì ăn mày vậy?”
Ta cúi nhìn xiêm y cũ kỹ, nhún vai:
“Quần áo mà, che thân được là được. Không lạnh là được.”
Một trăm lượng, giữ chưa ấm tay, ta đã dùng năm đồng mua kẹo hồ lô, phần còn lại đưa vào công quỹ.
Bao năm điều hành ‘Quân tay sai’, huynh đệ tàn phế, người cần thuốc thang không đếm xuể.
Hắn khẽ vuốt hàng mày ta, trầm giọng:
“Nàng lúc nào cũng xuề xòa như thế, chẳng lẽ trước kia từng chịu thiệt thòi gì sao?”
Ta đáp:
“Không có. Chỉ là ta lười thôi.”
Rồi đứng dậy nói thêm một câu:
“Chàng ngủ đi. Ta còn phải đưa chàng đến Thanh Châu an trí cho ổn.”
‘Quân tay sai’ hợp tác cùng Trân Bảo Các, tất không thể thiếu người trấn giữ Thanh Châu. Ta còn nhiều việc chưa hoàn tất, tạm thời chẳng thể rời đi.
Đến khi mọi việc đâu vào đấy, ta mới hay ngày thành thân với Tạ Duẫn đã gần kề.
Phủ Tổng binh rực rỡ đèn hoa, lồng đèn đỏ treo khắp, lụa điều trải dọc hành lang, không khí hân hoan náo nhiệt tựa như tân hôn của hoàng gia.
“Thật là linh đình”, Giang Thành đứng bên ta, đưa mắt nhìn quanh, khẽ hỏi: “Ngươi thật sự quyết định gả cho Tạ Duẫn rồi sao?”
Tạ Duẫn từng nhắc đến một vị phó tướng thanh mai trúc mã của ta — chính là Giang Thành.
Thuở bé hắn vốn là kẻ ăn mày, suýt mất mạng vì đói rét bên đường, là ta nhặt về sơn trại, nuôi dưỡng dạy dỗ nên người.
Từ trước đến nay, hắn chưa từng tán đồng chuyện ta và Tạ Duẫn, chỉ trông thấy bất đồng chứ chẳng thấy tương hợp.
“Giang Thành”, ta bình thản đáp, “Hai vạn huynh đệ ‘quân tay sai’ sống c.h.ế.t theo ta, ta không thể để họ cả đời mang danh sơn tặc, sống kiếp trôi dạt. Phải tìm cho họ một chốn yên thân, một nơi an ổn nương náu.”
“Tổ phụ ta sở dĩ gấp gáp thúc thành thân, cũng bởi nguyên cớ này — ông muốn vì quân Tây Bắc mà dựng nên một nơi nương tựa vững vàng.”
Tạ Duẫn thân mang huyết thống hoàng thất, chỉ cần hắn hô lên một tiếng, lấy danh nghĩa phục hưng hoàng triều, thiên hạ át có người theo.
Loạn thế cũng cần danh chính ngôn thuận. Nếu chẳng nương nhờ vào hắn, một khi triều đình quay đầu diệt trừ, thì bao năm gầy dựng chỉ thành bọt nước.
Ta dẫn Giang Thành đến đại sảnh tìm Tạ Duẫn.
Vừa đến cửa, đã thấy trong sảnh sáng rực ánh đèn, khí thế như trẩy hội.
Từ trong vọng ra giọng cữu cữu của Tạ Duẫn:
“Thái tôn điện hạ! Nay ba tổng binh của Vĩnh Châu, Ninh Châu, Thanh Châu đã tụ hội, chỉ chờ người hạ lệnh là thiên hạ sẽ hay tin, báo huyết cừu cho Thái tử Hiếu Thành!”
Ta ngẩng đầu nhìn.
Tạ Duẫn khoác long bào, khí độ uy nghiêm, đôi mắt như sương lạnh: “Đêm nay soạn hịch văn, phơi bày tội ác của hoàng đế hôn quân đã hãm hại phụ vương ta, đoạt lấy long vị!”
Trong đại sảnh, người người vẻ mặt phấn khởi, tinh thần bừng bừng.
Tổ phụ ta cũng có mặt, thần sắc hưng phấn chẳng giấu được.
Đêm nay Tạ Duẫn khoác long bào, bốn phía tụ hội những người từng là khai quốc công thần.
Thảo nào Triệu Minh Nguyệt bất chấp tất cả mà nguyện gả cho hắn — hóa ra, Tạ Duẫn chính là huyết mạch còn sót lại của Thái tử Hiếu Thành.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chắc hẳn tổ phụ đã sớm biết thân thế của hắn, nên mới vội vã lo chuyện thành thân.
Giang Thành tròn mắt ngạc nhiên: “Trời đất... Nếu ngươi thật sự thành thân cùng Tạ Duẫn, mai sau hắn đăng cơ, chẳng phải ngươi sẽ là hoàng hậu ư? Cả cơ nghiệp lớn như vậy, đều sẽ thuộc về ngươi!”
Ta lặng lẽ nhìn dải lụa đỏ lay động dưới mái hiên, khẽ đưa tay vỗ trán, nhẹ giọng nói:
“Giang Thành... Kỳ thực ta vẫn chưa quyết định. Việc này... để ta suy nghĩ thêm.”
15
Tin tức về thân thế của Tạ Duẫn một khi truyền ra, chẳng khác nào giọt nước rơi vào chảo dầu đang sôi, khiến thiên hạ vốn đã hỗn loạn lại càng thêm rối ren.
Chỉ trong khoảnh khắc, từ trong triều đình cho đến ngoài dân gian, đâu đâu cũng vang lên tiếng bàn tán xôn xao.
Cuộc chinh chiến kéo dài suốt ba năm, rốt cuộc Tạ Duẫn cũng bình định thiên hạ, lập lại cương thường.
Khi ta từ quan ngoại trở về, đúng dịp tân đế đăng cơ, lễ mừng vang khắp kinh thành.
“Không ngờ người lên ngôi lại là con út của Trấn Nam Vương.”
“Thái tôn điện hạ quả thật nhìn xa trông rộng, sớm đã đoán ra đế vương tương lai sẽ xử Trấn Nam Vương phủ thế nào, nên mới âm thầm đưa cả nhà vương phủ rút lui.”
“Ngươi nói xem... Người kia có thật sự tin tưởng Thái tôn không?”
“Chuyện hoàng gia, làm sao nói trước được?”
“Người mang tật không thể kế vị. Thái tôn bị điếc một bên tai, sớm đã bị loại khỏi danh sách truyền ngôi.”
Trong tửu lâu, khách khứa nâng chén cạn ly, thi nhau kể chuyện cung đình, giọng điệu hả hê như đang xem tuồng hát.
Thiên hạ loạn lạc bao năm, vương hầu quý tộc c.h.ế.t như rạ, dân chúng đã chẳng còn e ngại quyền uy hoàng thất, những lời phỉ báng cũng vì thế mà chẳng hề kiêng kỵ.
Nghe có kẻ bàn về chuyện Tạ Duẫn bị khiếm thính, lại thêm thắt rằng từng trông thấy hắn quỳ gối cầu xin ngoài phố.
“Thái tôn lưu lạc nhân gian, chẳng khác gì thứ người ai ai cũng có thể giễu cợt. Nói ra không giấu, ta từng bỏ ra năm lượng bạc, bảo hắn…”
Một tên béo mập mặt mũi bỉ ổi, lớn tiếng bịa đặt giữa đám đông, lời lẽ dơ bẩn không chút kiêng dè.
Nghe đến đây, ta chẳng thể nhẫn nhịn, bèn tiến tới, rút d.a.o găm đập mạnh xuống bàn.
“Câm cái miệng thối của ngươi lại, nếu không, ta sẽ dạy ngươi viết chữ ‘tử’ bằng chính m.á.u mình!”
Tên đó ngẩng đầu, nheo mắt nhìn ta từ trên xuống dưới, rồi cười khẩy:
“Ồ, thì ra là dân buôn từ quan ngoại! Loại l.i.ế.m m.á.u trên lưỡi đao như các ngươi, c.h.ế.t ở biên cương là chuyện sớm muộn, còn rảnh mà xen vào chuyện thiên tử?”
Ta không đáp lời, chỉ vung tay một quyền, đánh gãy răng hắn, rồi ấn hắn xuống đất, gí nắm đ.ấ.m vào mặt mà giã như chày.
Giang Thành bước đến, hạ giọng nhắc nhở: “Lão đại, lần này chúng ta hồi kinh có việc lớn, không nên quá gây chú ý. Trong kinh có huynh đệ của 'quân tay sai', để bọn họ xử lý tên này là được.”
Ta đá gãy thêm một cánh tay của kẻ lắm lời, rồi khi có người chạy đi báo quan, ta thản nhiên dẫn người rời khỏi tửu lâu.
---------------
Tổ phụ ta được tân đế phong làm An Định hầu, kể như cuối đời cũng được an hưởng vinh hoa phú quý.
Điều buồn cười nhất là mẫu thân ta — người từng cao ngạo khinh người — lại được ban cho bia trinh tiết.
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.
Nghe tin ấy, ta cười đến mức không đứng thẳng nổi.
Từ nay về sau, mẫu thân ta phải mặc áo vải, đóng cửa không ra ngoài, giả làm quả phụ trinh liệt.
Đối với bà, đây há chẳng phải đòn chí mạng?
-----------------