Sau Khi Kiều Kiều Mỹ Nhân Gả Vào Hào Môn

Chương 12



Trận mưa phùn ở phía Bắc thành phố vẫn còn rả rích, nhưng màn sương mù mịt mờ lại lững lờ chẳng chịu tan, bao phủ tầng tầng lớp lớp rừng trúc xung quanh, tạo nên một khung cảnh hư vô, mờ mịt không giống nơi nhân gian.

Một chiếc Cayenne màu đen lướt qua, cuốn theo hàng trăm hàng ngàn chiếc lá trúc, kim sắc và xanh biếc, hệt như ngọc dát vàng quý giá rơi xuống nước, b.ắ.n lên những tia nước lốm đốm, lan tỏa ánh sáng xanh kim giao nhau, đột ngột phá vỡ sự tĩnh lặng u tịch vốn có của rừng trúc.

Chiếc xe chầm chậm dừng lại, Tạ Cảnh Tiêu và Đàn Hoài Chu cùng nhau bước xuống.

Lá trúc phủ kín con đường nhỏ lát bằng mảnh sứ men xanh, mềm xốp và trơn trượt. Cậu vô thức nắm chặt cánh tay đang che ô của anh.

Những ngón tay mảnh mai như sứ của cậu đặt lên lớp vải đen tuyền, những đường gân xanh nhỏ nổi lên, tựa như vân gốm mỏng manh trên sứ men xanh, dễ vỡ và tinh xảo.

“Đi chậm một chút.”

Anh cầm ô, mặt đất ẩm ướt, một khoảng sân nhỏ cổ kính đã thấp thoáng hiện ra trong sương mù, nhưng người bên cạnh anh lại khẩn thiết muốn bước về phía trước.

Cậu khẽ ‘ừm’ một tiếng, nhưng bước chân vẫn không hề chậm lại nửa phân.

Một lúc sau, cậu mới chính thức đứng trước cánh cổng gỗ màu xanh đen nằm dưới mái ngói xanh rêu. Hai bên cổng là hai pho tượng sư tử đá trong tư thế nửa nằm, kích cỡ hệt như người thật. Chúng mang dấu vết của lịch sử xa xưa, nhuốm đầy những vết loang lổ.

Yết hầu cậu khẽ cuộn, run rẩy lấy chiếc chìa khóa ra khỏi cặp tài liệu, run run nhắm vào ổ khóa, nhưng mãi vẫn không thể đút vào được, đôi mắt nhạt màu ánh lên vẻ bối rối.

Bỗng nhiên, một hơi ấm áp áp lên mu bàn tay cậu, ngón tay thon dài nhưng rắn chắc của anh dẫn đường cho cậu, đưa chìa khóa vào ổ, chậm rãi xoay. Ổ khóa vận hành.

‘Cạch’ một tiếng.

“Cảm ơn anh.”

Đàn Hoài Chu cảm nhận được mồ hôi mỏng trên lòng bàn tay cậu. Lông mày anh khẽ nhíu lại. Từ lúc lên xe, cậu đã im lặng, nhìn chằm chằm vào chiếc cặp tài liệu nhàu nát với suy nghĩ thâm trầm, gọi cũng không phản ứng. Có lẽ, tòa nhà này mang ý nghĩa phi thường đối với cậu.

Thế là, anh giơ tay đẩy cánh cửa gỗ nặng trịch ra giúp cậu.

Cùng với tiếng cánh cửa gỗ cọ vào sàn nhà ‘xẹt xẹt’, cảnh tượng bên trong phòng cũng dần hiện ra trước mặt hai người.

Đập vào mắt đầu tiên, là một cây hoa trà.

Từng mảng hoa trà rực rỡ nở rộ một cách tùy ý, chúng nóng bỏng như ngọn lửa mà trèo ra khỏi hàng rào xếp bằng chum sứ, kiêu sa, cao ngạo, không muốn bị giam hãm trong một góc nhỏ.

Đàn Hoài Chu chỉ cảm thấy người đứng trước mình khẽ run rẩy. Anh nhẹ nhàng tiến lại gần, bàn tay từ bên hông trượt xuống tìm kiếm đôi tay non mềm của cậu.

Ngón tay anh hơi cuộn lại, nhẹ nhàng bao bọc lấy lớp da trần trụi. Đầu ngón tay của Tạ Cảnh Tiêu vừa mỏng manh lại vừa lạnh băng, giống như một khối ngọc tủy tinh xảo, chỉ cần dùng một chút lực là có thể bóp nát.

Bất chợt, mu bàn tay Đàn Hoài Chu cảm nhận được một chút ẩm ướt. Anh ngước mắt liếc nhẹ mặt ô, xác định sẽ không làm Tạ Cảnh Tiêu bị ướt, rồi mới thu lại ánh mắt.

‘Tí tách’

Lại là một giọt.

Mang theo hơi ấm mỏng manh.

Đàn Hoài Chu cẩn thận nghiêng đầu, nương theo ánh sáng lờ mờ, lúc này mới nhận ra khuôn mặt tái nhợt của Tạ Cảnh Tiêu đã đầm đìa nước mắt.

Hàng mi đen nhánh ướt đẫm, dính liền vào nhau, đổ xuống một bóng râm nơi đáy mắt khiến người ta không thể nhìn rõ thần sắc. Khóe mắt cậu đỏ rực như ngọn lửa hoa trà kia, ngay cả chóp mũi cũng nhuốm một tầng hồng nhạt, cả người nhìn qua vô cùng dễ vỡ.

Bàn tay đang khoác bên hông Tạ Cảnh Tiêu siết nhẹ, lồng n.g.ự.c anh kề sát vào tấm lưng đơn bạc của cậu. Đợi hơi lạnh trên người cậu tan đi hơn nửa, anh mới mở lời dò hỏi:

“Cậu còn muốn tiếp tục xem nữa không?”

Tạ Cảnh Tiêu không nói gì, đầu ngón tay nâng lên một đóa hoa kiều diễm. Vừa chạm vào, đóa hoa đã lăn vào lòng bàn tay cậu.

Khóe môi cậu khẽ nhúc nhích, như đang tự nhủ:

“Mẹ tôi rất thích hoa trà.”

“Thật xinh đẹp.”

“Đúng vậy, thật xinh đẹp.”

Ánh mắt Tạ Cảnh Tiêu dời về phía cánh cửa gỗ bên cạnh, cậu rút tay mình ra,

“Qua bên kia.”

Đàn Hoài Chu buông cậu ra, đưa khăn giấy vào tay cậu.

“Cảm ơn.”

Tạ Cảnh Tiêu nhận lấy, nhưng không vội lau đi nước mắt, cậu đẩy cánh cửa ra, bật đèn lên.

Ánh đèn trắng sáng bừng lên. Đôi mắt Tạ Cảnh Tiêu nhất thời không thích ứng kịp, cậu nghiêng đầu né tránh, nhưng ánh sáng vẫn làm cậu hơi choáng váng. Theo bản năng, cậu lùi về phía sau hai bước, va vào Đàn Hoài Chu - người vừa khép cửa.

Tầm mắt Tạ Cảnh Tiêu lại lần nữa chìm vào bóng tối, đôi mắt phủ lên một vẻ nóng rực. Hương lãnh sam thanh đạm xộc vào mũi, cơn choáng váng nơi đầu cậu cũng tan đi vài phần.

Sau đó, cậu nghe thấy liên tiếp vài tiếng công tắc đèn trần bật tắt.

“Được rồi.”

Bên tai lại lần nữa truyền đến giọng nói mát lạnh của Đàn Hoài Chu. Tạ Cảnh Tiêu mới chậm rãi mở mắt ra lần nữa.

Cả căn nhà đầy ắp đồ sứ: chén ngọc men xanh, vô số.

Cậu bước nhanh vài bước, cầm lấy một chiếc ly sứ trắng hình móng ngựa. Lòng bàn tay lướt qua những đường hoa văn lồi lõm, xuyên qua những hình dáng đó, cậu như chạm vào ngón tay của một người khác, trong suốt và bóng loáng hệt như lớp men gốm mỏng manh.

Rồi sau đó là ấm ngược lưu khắc hoa men xanh, bình Cửu Long, bình ngọc hồ xuân…

Cậu chạm từng món, rồi xoay người nở một nụ cười với Đàn Hoài Chu đang đứng bên cạnh cửa: “Đây đều là tác phẩm của mẹ tôi.”

Giọng nói cậu thanh lãnh, thấp nhuận, như thể đã trải qua trăm năm phong sương, nhưng lại lộ ra một niềm kiêu hãnh ẩn giấu.

Từ khi Tạ Cảnh Tiêu bắt đầu hiểu chuyện, xưởng sứ này đã tồn tại. Mẹ cậu đã dồn cả đời tâm huyết vào nơi này. Cậu từng nghĩ Tạ Sơ Viễn sẽ bán hết những thứ này đi để lấy tiền mặt.

Không ngờ, nơi này vẫn còn, đồ vật vẫn còn.

Ngón tay thon dài của Tạ Cảnh Tiêu nắm lấy cánh hoa trà kiều diễm vừa nãy, khẽ xoa bóp. Lông mày cậu nhíu lại một cách khó nhận ra.

Cậu đã chuẩn bị sẵn sàng để đón nhận một mảnh đất hoang tàn, một ngôi nhà đổ nát, lầy lội, bụi bặm bay khắp nơi. Vậy mà, cậu chưa từng nghĩ rằng nó lại không dính một hạt bụi, ngay cả cây hoa trà ngoài cửa cũng được tỉa tót gọn gàng.

Cậu có chút không hiểu dụng ý của Tạ Sơ Viễn.

Cánh hoa bị cậu xoa nát trong đầu ngón tay, chất lỏng đỏ tươi ngay lập tức nhuộm trắng làn da thành màu son phấn, phảng phất như phủ lên một tầng men sứ hồng nhạt, hoa lệ và kiều diễm.

Tạ Cảnh Tiêu cụp mi mắt, thấy đóa hoa trà kiều diễm bị chính mình chà đạp tả tơi, cậu chợt hiểu ra, khóe môi mỏng khẽ nhếch lên một nụ cười tự giễu.

Sự thâm tình đến muộn sao?

Thật nực cười.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cậu lại chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt chạm vào người đàn ông luôn ở bên mình hôm nay, ý cười trên khóe miệng càng đậm hơn,

“Đàn Hoài Chu.”

Ba chữ nhẹ nhàng, mỏng manh.

“Ừm?”

Ánh mắt Đàn Hoài Chu từ đầu đến cuối đều đặt trên người Tạ Cảnh Tiêu, không hề bị vô vàn ngọc quý đồ sứ trong phòng làm phân tán. Vì vậy, cho dù giọng cậu có nhỏ đến mấy, anh cũng phát hiện ra ngay lập tức.

Nghe thấy giọng nói thanh đạm như nước suối nguồn kia, trái tim Tạ Cảnh Tiêu rung động. Cậu không dễ nhận thấy mà siết chặt đóa hoa trà đã vỡ nát, mùi hoa dịu dàng nhiễm vào hạt bồ đề cổ trên tay anh mà không hề hay biết,

“Cảm ơn anh.”

Đàn Hoài Chu khẽ cười, cất bước đi đến trước mặt Tạ Cảnh Tiêu.

Anh cúi người xuống, nghiêm túc nhìn chằm chằm vào đôi mắt cậu, lòng bàn tay ấm áp dán chặt lên má cậu vốn lạnh lẽo. Lòng bàn tay anh hơi dùng sức, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt nhạt nhòa,

“Chỉ ‘cảm ơn’ thôi sao?”

Tạ Cảnh Tiêu đương nhiên hiểu ý anh, cậu ngượng ngùng cúi đầu.

Hương lãnh sam ấm áp càng lúc càng nồng đậm. Tạ Cảnh Tiêu theo bản năng muốn hòa mình vào mùi hương ấm áp này, hệt như lời cậu đã nói vào ngày đầu tiên.

【Tôi rất thích mùi hương trên người anh】

Mặc dù không biết có tính là thích hay không, nhưng rõ ràng là hiện tại cậu không hề ghét.

Đầu ngón tay Tạ Cảnh Tiêu được anh nắm chặt trong tay, anh từng chút lau đi màu son phấn trên đó, không vội vàng, không hấp tấp, phảng phất như đang lau chùi một khối ngọc sứ yêu quý, ôn nhu và cẩn thận.

“Mẹ cậu hẳn là giống cậu.”

Đàn Hoài Chu cụp mi mắt. Anh đã mơ hồ đoán ra đại khái.

Chỉ nhìn từ những món đồ sứ được bày biện, chúng bóng loáng, trong suốt, hoa văn điêu khắc chủ yếu là vân cỏ, sống động như thật. Vừa nhìn đã biết người chế tác chúng là một mỹ nhân cổ điển, thanh lãnh thoát tục.

Nghe vậy, Tạ Cảnh Tiêu ngẩn người, nghĩ đến người phụ nữ một thân áo sườn màu mây khói, hàm súc nội liễm, người đã thấm nhuần truyền thống thế gia vào tận xương cốt. Khóe mắt cậu lại bắt đầu ướt át.

Ngay sau đó, một cơn đau chợt hiện lên trong đầu, hình ảnh ngọn lửa ngút trời thoáng qua.

Cậu hiểu rõ ngọn lửa đó đã thiêu rụi quá khứ của cậu một cách sạch sẽ, nhưng điều đó không còn quan trọng nữa.

Hiện tại, cậu, có lẽ đúng như lời Đàn Hoài Chu nói, đang lớn lên theo hình dáng của mẹ cậu, như một đóa phù dung tươi mát, thanh nhã. Có lẽ đây cũng là hình dáng mà mẹ cậu mong muốn.

Một lúc lâu sau, Tạ Cảnh Tiêu mới khẽ nhúc nhích khóe môi, ngập ngừng nói: “Có lẽ vậy.”

Ánh mắt Đàn Hoài Chu dừng lại ở cánh cửa gỗ hé mở bên cạnh, “Qua bên kia xem thử nhé?”

Tạ Cảnh Tiêu nhìn theo ánh mắt anh, gật đầu.

Đàn Hoài Chu che chắn trước người cậu, đẩy cửa ra và bật đèn.

Ánh đèn lần này không còn chói lòa như vừa nãy, ánh sáng vàng ấm như một ngọn lửa bập bùng, phản chiếu những bóng đuốc chồng chất lên nhau trên bức tường.

Những cuộn tranh thư pháp lồng vào nhau, trên bàn sạch sẽ bày bút mực giấy nghiên, như thể giây trước vẫn còn có người đang múa bút viết lách ở đây.

Tạ Cảnh Tiêu ngồi xuống chiếc ghế gỗ hoa lê, mở nắp lò trầm hương màu gỗ đàn. Bên trong còn sót lại nửa thanh trầm hương sạch sẽ.

Cậu cúi xuống khẽ ngửi.

Hương bánh bột ngô bốn lá.

Mùi vải ngọt ngào thấm vào ruột gan, là hương huân mà mẹ cậu thường dùng nhất sau khi biết sự tồn tại của mẹ con Văn Nhân Nguyệt.

Mùi vải nồng đậm luôn có thể giúp người ta tạm thời quên đi nỗi khổ của cuộc sống.

Nhưng Tạ Sơ Viễn dựa vào cái gì mà không biết xấu hổ dùng hương này!

Lông mày Tạ Cảnh Tiêu nhíu lại, lòng bàn tay cậu siết chặt. Nửa thanh trầm hương hóa thành bột phấn, từ đầu ngón tay cậu rơi xuống.

Cậu biết mẹ thích rượu, nhưng vì sự ràng buộc của thế gia, mỗi lần bà chỉ thoáng qua rồi dừng lại. Vì thế, bà yêu nhất là hương rượu hồng câu quyện cùng hương vải.

Cả hai loại đều là hương vải, nhưng lại thiếu đi mùi rượu quan trọng nhất.

Từ khi biết Tạ Sơ Viễn ngoại tình, mẹ cậu đã từ bỏ mùi rượu yêu thích.

Bà vứt bỏ một cách sạch sẽ, dứt khoát, hệt như bà thích hoa trà nở rộ khắp cây, khi rực rỡ nhất thì cả đóa tàn lụi, quyết tuyệt rằng đã mất thì mất mãi mãi.

Nhưng vì sao bà lại không nỡ bỏ Tạ Sơ Viễn?

Vì yêu ông ta, hay vì chính mình?

Một lúc lâu sau, Tạ Cảnh Tiêu ngẩng đầu, lại thấy ánh mắt Đàn Hoài Chu khóa chặt trên bức tranh thủy mặc treo trên tường.

Ánh sáng ấm áp chiếu lên khuôn mặt nghiêng có đường cong trôi chảy của anh, làm nổi bật một tầng ánh sáng trắng nhạt. Đáy mắt hoa đào của anh sóng ngầm cuộn trào, có điều gì đó như sắp tuôn ra, nhưng lại bị cưỡng chế đè nén lại.

Tạ Cảnh Tiêu nhìn theo ánh mắt anh, thấy rõ nội dung bức tranh.

Một chiếc thuyền nhẹ lướt qua những ngọn núi xanh nhấp nhô, phóng khoáng, tiêu sái.

“Mẹ cậu họ Khanh sao?”

Khóe môi mỏng đang mím chặt của Đàn Hoài Chu khẽ động, anh hỏi câu hỏi đầu tiên kể từ khi bước vào xưởng sứ.

Ánh mắt Tạ Cảnh Tiêu dời về phía góc tranh, chữ ký cuối cùng quả nhiên là của mẹ cậu.

【Khanh Vũ Yên】

“Đúng vậy, họ Khanh. Anh xem, bức họa kia tên là Thuyền Nhẹ,”

Tạ Cảnh Tiêu để ý thấy đồng tử Đàn Hoài Chu chợt co lại khi nghe thấy hai chữ ‘Thuyền Nhẹ’, sâu thẳm và thần bí như màn đêm vừa được nước mưa rửa sạch.

Cậu dừng lại một chút, tiếp tục bổ sung: “Thuyền nhẹ đã vượt muôn trùng núi non.”

“Thuyền nhẹ đã vượt muôn trùng núi non.”

Đàn Hoài Chu lại lặp lại một lần nữa với giọng trầm thấp, sau đó anh thu liễm tất cả cảm xúc lại, gân xanh nơi thái dương cũng dần biến mất, lại khôi phục hình tượng quân tử đoan chính, lịch sự tao nhã như trước.

“Có chuyện gì vậy?”

“Không có gì.”

Đàn Hoài Chu đi đến bên cạnh cậu, nhìn thấy khuôn mặt thanh tú của cậu, đôi mắt anh từ từ hóa thành một vũng nước. Theo sát, giọng nói anh nhuốm một chút khàn khàn,

“Thuyền nhẹ, thuyền nhẹ.”