Dưới ánh đèn tối mờ, làn da sau lưng Tạ Cảnh Tiêu hiện lên vẻ trắng nõn.
Đàn Hoài Chu cong ngón tay dài, lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve lưng cậu. Xương bả vai nhìn có vẻ trơn nhẵn, nhưng khi chạm vào lại gồ ghề không đồng đều, giống như bị gai nhọn quấn quanh, đ.â.m sâu vào xương thịt, bén rễ nảy mầm.
"Đừng nhìn..."
Tạ Cảnh Tiêu vội vã kéo áo choàng tắm lên phía trước, không muốn để anh phát hiện những vết thương phía sau, nhưng cổ tay cậu đã bị anh nắm chặt trong lòng bàn tay, không thể cử động.
"Đừng... Đừng nhìn..."
Dưới ánh sáng, Đàn Hoài Chu vẫn nhìn rõ những vết thương trên lưng cậu.
Những vết sẹo cũ mới đan xen chằng chịt, màu sắc tuy đã hòa vào da thịt, nhưng hơi sưng lên, màu sắc lại trắng hơn một chút, tựa như những vết nứt trên lớp men sứ mỏng manh, chỉ cần thở mạnh một chút cũng có thể vỡ vụn.
Trong vô thức, đầu ngón tay Đàn Hoài Chu nhiễm hơi lạnh. Khi chạm vào lưng Tạ Cảnh Tiêu, thân hình cậu theo bản năng khẽ co lại. Anh vội vàng rụt tay về, nhíu mày hỏi:
"Vết thương trên lưng là chuyện gì?"
Giọng nói anh trong trẻo, mềm mại, mang theo chút khàn khàn lưu luyến, vừa khao khát lại vừa cố gắng kiềm chế.
Tạ Cảnh Tiêu thoát khỏi vòng tay anh, mặc lại áo choàng tắm chỉnh tề. Đôi mắt m.ô.n.g lung hơi nước đối diện với ánh mắt thăm dò sâu thẳm của anh. Sự tức giận, oán trách nghẹn lại trong miệng, hóa thành hai chữ không quan tâm:
"Gia quy."
"Ngày mai dọn qua đây."
Đàn Hoài Chu bị đôi mắt chứa nước của cậu nhìn chăm chú. Trước kia trong mộng, cũng từng có người dùng ánh mắt tương tự nhìn anh, nhưng tỉnh lại chỉ là hư vô, vì vậy anh muốn giữ cậu lại.
Xoay người, Đàn Hoài Chu định bước vào phòng, chưa kịp chờ Tạ Cảnh Tiêu mở miệng, âm thanh lạnh lẽo lại vang lên:
"Cậu ngủ phòng bên cạnh."
Trở lại phòng, Đàn Hoài Chu kéo ngăn kéo ra, lấy một hộp t.h.u.ố.c lá. Miệng hộp t.h.u.ố.c hơi bị quăn, vừa nhìn đã biết đã mở ra từ lâu.
Anh kẹp một điếu t.h.u.ố.c bằng hai ngón tay, bật chiếc bật lửa màu bạc. Ngọn lửa nhảy múa chiếu vào màu mắt anh càng sâu, phía sau càng tối, là một màu mực đậm đặc không thể hòa tan.
Không biết từ bao giờ, hai mắt anh cũng quen với bóng tối, bắt đầu tận hưởng việc ở trong không gian kín mít, tắt hết đèn, chỉ để lại một ngọn đèn tường mờ nhạt, lặng lẽ ở một mình.
Tựa hồ trong bóng tối sẽ có người bầu bạn với anh.
Khói t.h.u.ố.c vừa vào miệng, là vị chát không sao tả xiết. Yết hầu anh lăn lên lăn xuống, như cố gắng làm ẩm lại cổ họng khô khốc và đắng chát, giống như con cá sắp c.h.ế.t cố gắng mở miệng để thở, nhưng đều vô ích.
Cuối cùng, Đàn Hoài Chu không kìm được mùi khói t.h.u.ố.c sộc lên, ho nhẹ ra tiếng.
Nghe thấy tiếng cửa đóng lại, anh mới ngẩng đầu. Cửa phòng bên cạnh trống rỗng, không còn bóng dáng Tạ Cảnh Tiêu.
Lòng bàn tay anh vuốt ve chiếc bật lửa màu bạc, thân máy xiêu vẹo khắc một chữ 'Thuyền', nét chữ xung quanh vẫn còn sót lại những vết gờ thô ráp làm rát tay.
Đàn Hoài Chu tận hưởng sự đau đớn sinh ra sau khi da thịt chạm vào vật thô ráp, chỉ có như vậy, cảm xúc bực bội của anh mới được một sự trấn an khác xoa dịu.
"Cốc cốc cốc"
Cửa phòng lại lần nữa bị gõ vang, bên ngoài truyền đến giọng Tạ Cảnh Tiêu.
"Đàn tiên sinh, tôi để nước ở ngoài phòng, ngài nhớ lấy."
Tiếng bước chân dần dần đi xa, Đàn Hoài Chu mới đứng dậy mở cửa. Ở góc cửa có đặt một chai nước, anh cúi người nắm vào lòng bàn tay, cảm giác ấm áp.
Có phải cố ý hâm nóng không?
Anh vặn nắp chai, khẽ nhấp một ngụm. Nước ngọt mát làm ẩm cổ họng khô khốc vì khói thuốc, một chút ngọt dịu nhẹ nhàng trỗi dậy.
Dập tắt t.h.u.ố.c lá, nhìn ánh sáng tối đi ở phòng bên cạnh, môi Đàn Hoài Chu cong lên một nụ cười nhạt.
Hôm sau.
Trời vừa hửng sáng, từng đợt ánh nắng nhẹ nhàng xuyên qua tấm kính trong suốt, rắc lên đầu giường những vệt sáng kiều diễm rực rỡ.
Tạ Cảnh Tiêu đột nhiên cảm thấy khó chịu, đôi mắt truyền đến từng cơn đau nhức. Mở mí mắt ra, ánh dương vàng rực lần trước nhìn thấy, là khi nào nhỉ?
Không nhớ rõ.
Tuy cậu là nhị công tử Tạ gia, nhưng phòng của cậu ở Tạ gia không có cửa sổ, dù là giữa trưa ban ngày cũng là bóng tối đặc quánh.
Trong căn phòng như vậy, cậu bị ép học vũ đạo, kéo giãn độ mềm dẻo của cơ thể, cảm nhận xương khớp từng chút bị đập nát rồi tái tổ hợp. Cậu học thư pháp, học cờ nghệ, học đủ loại lễ nghi phép tắc, học tất cả những thứ có thể lấy được sự ưu ái của giới thượng lưu.
Phàm là làm sai một chút, chính là một trận roi đòn. Chiếc roi da có gai nhọn không hề lưu tình quất lên da thịt cậu, sau đó lại bị người ta giả nhân giả nghĩa thoa lên t.h.u.ố.c đặc chế.
Vết sẹo biến mất rất nhanh, nhưng cái giá phải trả là nỗi đau xé ruột xé gan.
Sau này, cậu dần dần chấp nhận thân phận mới mà Tạ gia giao cho.
Một món đồ thủ công mỹ nghệ dùng để lấy lòng Đàn gia.
Như vậy, cậu có thể không động thanh sắc bảo vệ chính mình, thậm chí đôi khi còn có thể mượn thế lực Tạ gia, trừng phạt những kẻ khinh miệt cậu.
Về dáng vẻ của cậu trước khi đến Tạ gia, cậu đã sớm không nhớ rõ.
Có lẽ là nhìn chằm chằm quá lâu, đôi mắt cậu dù nửa mở cũng cảm thấy không thoải mái, mơ mơ màng màng muốn xoay người, lại nghe thấy âm thanh truyền đến bên tai:
"Đừng động."
Giọng nói thanh lãnh, nhưng lại xen lẫn sự khàn khàn quyến rũ.
Động tác Tạ Cảnh Tiêu cứng đờ, bên tai hình như chạm vào chóp mũi người kia. Hơi nóng nhẹ nhàng phả vào tai, ngay lập tức làm cậu nóng bừng.
"Mắt... Đau..."
Vừa dứt lời, đôi mắt long lanh nước của cậu được một bàn tay che lại. Lòng bàn tay hơi lạnh, giúp giảm bớt sự nhức mỏi của con ngươi.
Tạ Cảnh Tiêu nhận ra chủ nhân bàn tay, nhỏ giọng hỏi: "Đàn tiên sinh?"
"Ừm?"
"Sao anh đi nhầm phòng vậy?"
"Ừm... Cậu rất dễ ngửi..."
Dễ ngửi?
Tạ Cảnh Tiêu hít hít mũi, chỉ ngửi thấy mùi hương gỗ nhạt, giống như gỗ tuyết tùng ẩm ướt được phơi nắng sau đó, một chút ngọt ngào mát lạnh sảng khoái, lẫn với mùi t.h.u.ố.c lá thoang thoảng, nghe qua rất ấm áp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chính là, đây là mùi hương trên người Đàn Hoài Chu, rất nhạt, chỉ có thể ngửi thấy khi ở gần.
Mà bản thân cậu không thích nước hoa, trên người cũng không có mùi hương gì đặc biệt.
"Mùi hương gì ạ?"
Mặc kệ Tạ Cảnh Tiêu hỏi lại, phía sau lại không có câu trả lời, chỉ truyền đến tiếng hô hấp đều đặn.
Tạ Cảnh Tiêu không dám động đậy, cứ cứng đờ duy trì tư thế đó, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Khi tỉnh lại, người bên cạnh đã không còn bóng dáng.
Cậu xoa xoa vai và lưng nhức mỏi, mặc quần áo chỉnh tề rồi ra cửa.
Biệt thự của Đàn Hoài Chu không lớn, thiết kế theo tông màu lạnh. Chỉ có một căn phòng ở cuối lầu hai đặc biệt khác lạ, là màu đỏ rực rỡ, chói mắt như lửa.
Giữa căn phòng tối giản lại vô cùng nổi bật, trương dương tùy ý.
Ánh mắt Tạ Cảnh Tiêu không dừng lại lâu ở căn phòng đó. Bài học đầu tiên cậu học được khi trở lại Tạ gia chính là nên làm gì và nên nghe gì, đừng hỏi những điều không nên hỏi.
Cậu tôn sùng điều này như khuôn mẫu, khắc ghi trong lòng.
Cậu đứng bên cầu thang gỗ chạm khắc rỗng, chiếc cúc áo trên cùng chưa được cài, lộ ra xương quai xanh tinh xảo xinh đẹp. Sợi tóc mềm mại tản ra bên tai, ánh nắng ngoài cửa sổ vừa vặn mạ lên sườn mặt cậu một đường viền vàng, hàng mi màu bạc kim khẽ rung động, giống như một bức tranh công bút mang ý cảnh sâu xa.
Đàn Hoài Chu nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu lên, vừa lúc thấy cảnh tượng này. Động tác cầm ly cà phê của anh khựng lại, nhìn trợ lý:
"Mọi việc hôm nay hoãn lại, đi Tạ gia."
Trợ lý ngây người một lát, bởi vì mười lăm phút trước, Đàn Hoài Chu còn nói là: "Cậu đi cùng Tạ công tử về Tạ gia, thu xếp hành lý, rồi dọn qua đây."
Mới đó mà đã thay đổi quyết định rồi.
"Không cần đâu, Đàn tiên sinh công việc bận rộn, một mình tôi có thể lo được."
Tạ Cảnh Tiêu từ trên lầu đi xuống vừa vặn nghe thấy cuộc trò chuyện giữa anh và trợ lý, vội vàng lên tiếng.
Trợ lý cũng nhìn về phía Đàn Hoài Chu, nhưng không ngờ anh căn bản không tiếp lời cậu, chỉ liếc mắt nhìn về phía bàn ăn: "Bữa sáng ở trên bàn, ăn xong chúng ta xuất phát."
Tạ Cảnh Tiêu thở dài, màn kịch cha hiền con thảo này cuối cùng vẫn phải diễn một lần.
Mấy người lái xe đến nơi ở của Tạ gia.
Tạ gia khác với biệt thự độc lập của Đàn Hoài Chu, họ ở trong một khu biệt thự xa hoa.
Vừa vào tiểu khu, bảo an chỉ cảm thấy Tạ Cảnh Tiêu lạ mặt, thế mà lại chặn chiếc Cayenne màu đen của họ lại.
Tạ Cảnh Tiêu xoa xoa thái dương đau nhức, ngẩng đầu lên vừa lúc đối diện với ánh mắt hơi nghi ngờ của Đàn Hoài Chu. Cậu quả thật không thích ra ngoài, các loại giáo viên đều được mời đến nhà.
Đang định giải thích, liền thấy một bảo an hơi lớn tuổi hơn từ bên cạnh bước tới.
"Tạ tiểu công tử?"
Tạ Cảnh Tiêu nhận ra người này, lần trước khi mẹ kế Văn Nhân Nguyệt đóng vai người mẹ hiền, ông ta cũng là một trong số những người chứng kiến.
"Mau chóng cho qua đi." Bảo an lớn tuổi nói với đồng nghiệp trong phòng trực ban phía sau, quay đầu lại nở nụ cười tươi tắn với Tạ Cảnh Tiêu, "Ngài không thích ra ngoài, họ không quen mặt, mong ngài thông cảm."
"Không sao." Tạ Cảnh Tiêu lần nữa kéo cửa sổ xe lên, nghe thấy tiếng thì thầm to nhỏ của các nhân viên an ninh phía sau.
【 Hắn chính là tên bệnh tật của Tạ gia đó hả? 】
【 Nhỏ tiếng thôi, ở đây ai mà chẳng giàu sang quyền quý, hắn cũng coi như may mắn, sinh ra ở Tạ gia, ngay cả mẹ kế đối xử với hắn cũng tận tâm tận lực. 】
Tận tâm tận lực sao?
Quả thật.
"Xem ra việc tôi tin vào bức ảnh giả của cậu cũng là có lý do, dù sao thì bảo an tiểu khu nhà cậu cũng có thể chặn cậu lại được."
Ánh mắt Đàn Hoài Chu lướt qua khuôn mặt thanh tú như tranh vẽ của cậu, dừng lại trên xương cổ tay trắng nõn đang xoay tràng hạt, thấy động tác cậu cứng lại, anh hài lòng nhếch khóe môi.
Người đàn ông này vẫn còn nhớ chuyện cậu lừa bằng ảnh chụp, kiểu gì cũng phải thắng lại một ván trong những chuyện nhỏ nhặt này.
"Vâng, có lẽ phương pháp tìm hiểu thông tin của Đàn tiên sinh là hỏi bảo an, rất bình dân."
Ngón cái Tạ Cảnh Tiêu nhẹ nhàng xoa nát hoa văn của chuỗi tràng hạt, khóe miệng treo lên một nụ cười nhạt nhòa, dùng giọng nói thanh lãnh, trong trẻo tiếp lời,
"Tôi cứ tưởng những lời trên mạng nói về thương chiến là 'Quan Công tắt đèn điện', 'giải tán đàn' những phương thức cấp thấp đó chỉ là nói đùa, nhưng giờ nghĩ lại, những phương thức giản dị tự nhiên này cũng không phải là không thể."
"Trịnh trợ lý, cậu suy nghĩ lại đi."
Đàn Hoài Chu dùng một chiêu 'họa thủy đông dẫn', đem tai họa dẫn sang Trịnh trợ lý ở ghế phụ.
"Tiên sinh nói phải."
Trịnh trợ lý thở dài, thái độ bình thường của người làm công, đã quen rồi.
Sau khi chiếc Cayenne dừng lại ổn định, Tạ Cảnh Tiêu nói: "Ngài chờ ở trong xe một lát, tôi thu dọn đồ đạc rất nhanh."
Thấy Đàn Hoài Chu gật đầu, Tạ Cảnh Tiêu lúc này mới đẩy cửa xe, bước xuống.
Đứng ngoài cổng lớn Tạ gia, Tạ Cảnh Tiêu hít một hơi sâu, ấn chuông cửa.
Nghe thấy tiếng khóa cửa liền động, cậu quay đầu lại nhìn chiếc Cayenne phía sau. Vị trí của Đàn Hoài Chu có thể nhìn thấy bên trong phòng, nhưng vì góc khuất tầm nhìn, người bên trong không nhìn thấy bên ngoài.
Cửa vừa mở ra, dì Lưu giúp việc nhìn thấy tiểu thiếu gia hơi kinh ngạc, ngay sau đó hướng vào trong phòng hô lên:
"Thái thái, tiểu thiếu gia đã về rồi."
Vừa dứt lời, một chiếc ly sứ men xanh từ bên trong bay thẳng ra.
Chiếc ly sứ va chạm vào khung cửa vỡ tan tành. Tạ Cảnh Tiêu không hề né tránh, rõ ràng cảm nhận được mảnh sứ sắc bén lướt qua yết hầu, để lại một vệt đau đớn trên cổ trắng nõn.
Dì Lưu kinh hãi kêu lên, nhị thiếu gia trước mắt đã bị nước trà nóng b.ắ.n ướt nửa người.
Nhưng cậu không hề nhúc nhích, đôi mắt bình thản như nước không hề gợn sóng, khoanh tay đứng đó. Chuỗi tràng hạt gỗ đàn đen nhánh treo trên cổ tay, giống như một vị thánh nhân siêu thoát.
"Tiểu thiếu gia, phu nhân đang rất tức giận, ngài chi bằng..."
"Không sao, tôi biết."
"Đồ tiểu tiện nhân, trưởng thành rồi, còn mặt mũi về đây sao?!"