Lời vừa dứt, cả hội trường im phăng phắc. Ngay giây tiếp theo, tiếng hò reo vang dội bùng nổ!
Trên mạng, màn bình luận còn sôi sục hơn:
“Trời đất ơi! Đây mới gọi là cú lật kèo thần thánh!”
“Tôi tưởng mình thất tình rồi chứ, Tô tổng cưới tôi đi!”
“A a a! Ba anh trai siêu phàm của Tô Nam, sao không chia cho tôi một người!”
“Tôi cứ tưởng sau vụ Tô Kỳ là thiếu gia nhà họ Tô đã là bí mật lớn nhất rồi, không ngờ còn có b.o.m tấn khác. Nhà họ Tô rốt cuộc nuôi dưỡng kiểu gì mà toàn ra tinh anh ở các lĩnh vực thế này?”
“Hóa ra đại thần Tô Minh cũng là con nhà tài phiệt! Gia thế kín tiếng như vậy mà chẳng ai hay biết!”
“Hoàn toàn có thể dựa vào gia đình, vậy mà anh ấy vẫn chọn dựa vào chính mình, đúng là tấm gương điển hình.”
“Chúng ta vẫn còn Du Phi mà, tổng giám đốc Tô nhớ lưu ý đến cậu ấy nhé!”
…
Trong hội trường, tiếng bàn tán, cảm thán khiến buổi họp báo kéo dài thêm hơn nửa tiếng.
Lâm Ca níu chặt ống tay áo của Phó Dạ Xuyên, không chịu buông.
“Nghe rõ rồi chứ?”
Phó Dạ Xuyên bừng tỉnh, tất nhiên là đã nghe thấy.
Trong đầu hắn chỉ còn vang vọng mãi giọng nói của Tô Nam, lặp đi lặp lại không dứt.
Tô Minh chính là thiếu gia nhà họ Tô, là anh trai của Tô Nam.
Lẽ ra hắn phải nghĩ ra từ sớm mới đúng, Tô Minh cũng mang họ Tô cơ mà…
Bề ngoài vẫn giữ vẻ trầm ổn, điềm tĩnh, không lộ sắc thái, nhưng trong lòng lại không kiềm chế được niềm hân hoan. Vừa rồi suýt nữa đã bị cơn giận lấn át lý trí.
Giọng điệu Lâm Ca lại đầy tiếc nuối, nghe mà muốn ăn đòn:
“Thật không ngờ, thì ra họ là anh em. Vậy xem ra gu của tổng giám đốc Tô cũng không phải kiểu như đại thần Tô Minh rồi!”
Khóe môi Phó Dạ Xuyên khẽ nhếch, đường nét cằm góc cạnh, càng tôn lên khí chất cao quý:
“Mắt nhìn người của Tô Nam xưa nay vốn dĩ đã rất cao rồi.”
Nếu không, ngày trước sao cô ấy lại chọn mình chứ!
Lời vừa thốt ra, Lâm Ca chẳng còn muốn đôi co. Khen người ta thì ít, mà khen bản thân thì nhiều!
Chỉ tiếc là khẩu vị của Tô Nam giờ đã khác rồi.
Buổi họp báo kết thúc, Tô Nam và Tô Minh lễ độ tiễn khách.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hôm nay các phóng viên quả thực thu hoạch lớn, không chỉ ghi lại được nụ cười hiếm hoi của Phó Dạ Xuyên, mà còn có cả sự xuất hiện bất ngờ của Tô Minh, đúng là món quà ngoài dự liệu.
Ở cửa, Lâm Ca và Phó Dạ Xuyên chào nhau, trợ lý của Lâm Ca liên tục nhắc giờ, còn Phó Dạ Xuyên thì cứ thản nhiên nhìn đồng hồ, dáng vẻ thong dong như chẳng vội vã gì.
Ánh mắt Lâm Ca quét qua bóng dáng Tô Nam đang chỉ đạo nhân viên xử lý nốt công việc hậu trường. Bộ trang phục gọn gàng, khí chất sắc sảo của cô khiến người ta sáng mắt.
Anh mỉm cười nhẹ, thốt lên một tiếng cảm thán:
“Không ngờ chuyện rắc rối thế này, Tô Nam chỉ cần một chiêu đã giải quyết xong. Dù có mất đi một cánh tay, nhưng danh tiếng của Tô thị lại vững như bàn thạch, nước cờ này, cô ấy đánh thật đẹp!”
“Trong thương trường hiểm ác như bầy sói hổ rình rập, có thể toàn thân trở ra an toàn, chỉ có con hồ ly nhỏ Tô Nam mà thôi.”
Đôi mắt Phó Dạ Xuyên thoáng tối lại, sắc mặt lộ vẻ không vui. Giọng nói hắn trầm khàn, xen chút khàn đục:
“Rõ ràng cô ấy chỉ là một con thỏ trắng nhỏ bé.”
Trong mắt hắn, những thủ đoạn của cô vẫn còn quá mềm mỏng.
Dù mọi chuyện đã được xử lý gọn gàng đâu ra đấy, nhưng tầng lãnh đạo ở J thị đáng lẽ phải gánh hết trách nhiệm, chứ không chỉ dừng lại ở chuyện đền tiền.
Khóe miệng Lâm Ca giật nhẹ, ánh mắt lóe sáng, đầy bất lực.
Tô Nam lúc này đã bước tới, nụ cười xã giao, chẳng hề lộ chút dư tình, ánh mắt chẳng thèm dừng lại trên người Phó Dạ Xuyên mà trực tiếp hướng về phía Lâm Ca:
“Chuyện lần này sớm muộn gì cũng sẽ lắng xuống. Đã làm phiền mọi người rồi, thật ngại quá.”
Lâm Ca nhướng mày, ra vẻ chẳng để tâm:
“Miễn là giải quyết được thì tốt. Tổng giám đốc Tô làm rất xuất sắc. Tin tức hôm nay chắc chắn đủ sức kéo giá cổ phiếu Tô thị từ đáy vực trở lại đỉnh cao, xin chúc mừng.”
Ý của anh rõ ràng nhắc tới việc Tô Minh công khai thân phận.
Tô Nam cười nhạt: “Đây là lợi ích chung, tôi cũng phải chúc mừng tổng giám đốc Lâm.”
“Không còn sớm nữa, công ty tôi còn việc, xin phép đi trước.”
Lâm Ca dứt lời, hơi gật đầu, liếc Phó Dạ Xuyên một cái rồi quay lưng rời đi.
Phó Dạ Xuyên lặng lẽ nhìn theo Tô Nam, từng cử chỉ, từng động tác đều tao nhã, khuôn mặt nở nụ cười xã giao lạnh nhạt khi đối diện hắn.
Trong lòng hắn bất giác nặng trĩu.
Tửu Lâu Của Dạ
“Còn phải cảm ơn tổng giám đốc Phó đã nhắc nhở tổng giám đốc Lâm để tôi kịp thời biết chuyện ở J thị.”
Tô Nam chủ động mở miệng.
Phó Dạ Xuyên hơi trầm ngâm:
“Vậy em định cảm ơn thế nào?”