Sau Khi Ly Hôn, Tôi Thừa Kế Khối Tài Sản Hàng Tỷ

Chương 287: Người Đó Không Phải Em



Tô Nam khẽ cụp mắt, ôm chặt Tô Tiểu Hổ trong lòng, bộ dạng rõ ràng không muốn nói thêm nữa, nhưng Phó Dạ Xuyên không chịu bỏ cuộc, hắn làm sao có thể dễ dàng buông tay?

 

Tô Nam mỗi lời nói ra đều như d.a.o đ.â.m vào tim hắn, mà tất cả… hắn đáng phải chịu.

 

Gương mặt hắn tái nhợt, cố gắng nở nụ cười, ra sức làm mình trông có vẻ ôn hòa.

 

Hắn cúi đầu, lấy từ túi ra bức ảnh đã xem đến thuộc lòng, đầu ngón tay siết chặt đến trắng bệch.

 

Cô từng cứu mạng hắn nhưng chưa bao giờ nhắc tới.

 

Phó Dạ Xuyên không tin, cô thật sự có thể quên đi những tình cảm ấy.

 

Giọng hắn trầm thấp khàn khàn, mang theo từ tính:

 

“Tô Nam, anh còn nợ em một mạng. Em chưa từng nói với anh, người trong bức ảnh… chính là em.”

 

Nếu sớm biết là cô thì trong cuộc hôn nhân đó, hắn sẽ không bao giờ xem nhẹ sự tồn tại của cô. Ít nhất… cũng sẽ không để nó kết thúc thê lương đến vậy.

 

Ánh mắt Tô Nam vô tình lướt qua bức ảnh, gương mặt lập tức cứng đờ, tim hẫng một nhịp.

 

Hơi thở bỗng nghẹn lại, cô theo bản năng ngẩng đầu, nhìn thấy trong mắt anh đầy ắp hối hận và áy náy, chợt hiểu ra điều gì.

 

Trong lòng lạnh lẽo.

 

Thì ra… chỉ là vì hắn cảm thấy mắc nợ cô?

 

Cô mím môi, thu lại ánh mắt, giọng điệu bình thản mà dứt khoát:

 

“Người đó không phải tôi.”

 

Nếu chỉ vì vậy, cô thà vĩnh viễn không thừa nhận. Cuộc đấu s.ú.n.g trên đường phố châu Âu, hay những ngày đêm trong hắc quyền bang, tất cả giống như một cơn ác mộng.

 

Cô từng thấy may mắn vì gặp được hắn, nhưng cũng từng hối hận vì đã gặp hắn.

 

Sắc mặt Phó Dạ Xuyên khựng lại, mày mắt ngập tràn nghi ngờ, hiển nhiên không tin lời cô.

 

“Không thể nào! Sao có thể không phải em?”

 

Rõ ràng cô đang nói dối!

 

Vì sao? Chẳng lẽ chỉ để phủ nhận rằng cô đã quen biết hắn từ sớm?

 

Ngực hắn như bị khoét mất một mảng, đau đến nghẹt thở.

 

Tô Nam mỉm cười nhạt, nét mặt hờ hững, lạnh lùng:

 

“Phó tổng nhận nhầm người rồi, người anh tìm không phải tôi. Trước khi kết hôn, chúng ta chưa từng gặp mặt.”

 

Cô không muốn thừa nhận, những ký ức đã chôn sâu, những tháng ngày cô đơn tự mình gắng gượng.

 

Cô không muốn chút tôn nghiêm cuối cùng cũng bị giẫm đạp.

 

Đã quyết định buông tay, thì cả quá khứ cũng phải vứt bỏ.

 

Ánh mắt nóng bỏng của Phó Dạ Xuyên dần dần nguội lạnh. Nhìn vào đôi mắt hờ hững xa cách của cô, tim hắn như bị dội một gáo nước lạnh, từ từ đông cứng lại.

 

Cô không chịu thừa nhận, mà hắn cũng không thể ép buộc.

 

Nhưng không sao, giờ chưa thừa nhận thì cũng chẳng sao, bởi vì… tương lai còn dài.

 

Hắn lặng lẽ cất bức ảnh đi, ánh mắt dịu dàng nhìn cô:

 

“Được thôi, không phải em cũng không sao. Tô Nam, anh thật lòng muốn ở bên em.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Bàn tay hắn thon dài, đẹp đẽ tựa như tác phẩm nghệ thuật, nhẹ nhàng phủ lên tay cô.

 

Tô Nam nhíu mày rút lại, nhưng lại bị hắn siết chặt, không cho thoát ra. Động tác kín đáo, nhưng cứng rắn, không cho phép khước từ.

 

Đôi mắt Tô Nam thoáng chấn động, cuối cùng không rút tay nữa, chỉ ngẩng đầu đối diện hắn.

 

Cô mỉm cười nhạt, cong môi, giọng mềm mại mà lạnh lẽo:

 

“Phó tổng, đôi khi sự đơn phương cũng đáng ghét chẳng kém gì mặt dày bám riết. Cũng giống như ngày đó tôi gả cho anh, còn anh thì chán ghét tôi, chẳng có gì khác nhau.”

 

Chỉ là… giờ họ đã đổi chỗ cho nhau.

 

Nghe cô nói, thân thể Phó Dạ Xuyên khẽ run, nụ cười ôn hòa đông cứng trên môi, n.g.ự.c đau như bị d.a.o cứa.

 

Một thứ cảm giác bất an, hoảng loạn, từ từ lan khắp lòng ngực.

 

Hắn hé môi định nói gì, nhưng Tô Nam đã không cho hắn cơ hội.

 

“Anh ba, anh có ở đó không?”

 

Cô khẽ gọi ra ngoài.

 

“Có!”

 

Tô Kỳ đáp ngay, lập tức đẩy cửa bước vào. Anh lúc nào cũng canh chừng, không để bất cứ ai có cơ hội làm em gái mình tổn thương.

 

Tô Nam khẽ cười, quay sang nhìn Phó Dạ Xuyên:

 

“Phó tổng, những gì cần nói tôi đã nói hết. Giờ tôi muốn nghỉ ngơi rồi.”

 

Phó Dạ Xuyên đứng im, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm cô. Khuôn mặt tuấn mỹ ấy mang theo nụ cười lạnh lùng, sắc bén như lưỡi dao, trong lòng dấy lên từng cơn đau nhói.

 

Hai bàn tay hắn nắm chặt bên người, bao nhiêu lời hối hận cũng chẳng thể nói ra, bởi cô căn bản không muốn nghe.

 

Giờ đây, Tô Nam thậm chí không còn chán ghét hắn nữa, cô chỉ đơn giản… phớt lờ cảm xúc của hắn.

 

Tô Kỳ hắng giọng, ánh mắt không khách khí:

 

“Phó Dạ Xuyên, chẳng lẽ không nghe thấy Tiểu Nam nói nó mệt sao? Anh có thể ra ngoài không?”

 

Trong mắt anh, bất cứ ai từng làm tổn thương em gái đều không phải người tốt, thế nên cũng chẳng cần khách khí.

 

Tô Nam đã quay mặt đi, ôm lấy Tô Tiểu Hổ, chuẩn bị nghỉ ngơi.

 

Phó Dạ Xuyên thấy rõ sự dứt khoát và quyết tuyệt trong mắt cô, tim hắn như bị một sợi dây siết chặt, nặng nề khó nói thành lời.

 

Lúc này hắn mới thật sự nhận ra, Tô Nam đã hoàn toàn không còn thích hắn nữa.

 

Hắn lặng im vài giây, giọng vẫn ôn hòa, chỉ là khàn khàn, trầm thấp, mang theo chút đơn độc:

Tửu Lâu Của Dạ

 

“Em nghỉ ngơi cho tốt.”

 

Nói xong, hắn quay người rời đi.

Khi bước đến cửa, thân hình thoáng khựng lại, giọng hắn trầm xuống:

 

“Những lời anh nói, đều là thật lòng. Có lẽ bây giờ em chưa thể chấp nhận, nhưng Tô Nam, anh thật sự hối hận rồi.”

 

Dứt lời, bóng dáng hắn đã biến mất ngoài phòng.

 

Tô Kỳ cau mày, nghi hoặc:

“Cậu ta vừa nói cái gì vậy?”