Sau Khi Ly Hôn, Tôi Thừa Kế Khối Tài Sản Hàng Tỷ

Chương 300: Đương Nhiên Liên Hôn Là Tốt Nhất



Ánh mắt của Phó Dạ Xuyên chợt lóe lên tia sắc bén, cơn bão quyết liệt và dứt khoát cuộn trào, cuốn phăng mọi cảm xúc.

 

Đó là vẻ cao quý, thanh nhã, lạnh lùng và trầm ổn vốn có của hắn.

 

Ngay khoảnh khắc buông tay, quản gia nhà họ Tô vừa vặn đi tới.

 

“Tiểu thư… Ơ, sao Phó tổng cũng ở đây?”

 

Quản gia vô cùng kinh ngạc, gương mặt Phó Dạ Xuyên vẫn bình thản điềm đạm, dịu dàng như thường, nhưng sắc mặt Tô Nam lại không được tốt, có phần tái nhợt. Cô dường như đang tức giận, nhưng lại không hẳn thế.

 

Bởi quan hệ giữa hai người vốn đặc biệt, nên quản gia càng cảnh giác hơn.

 

Thấy trên người Tô Nam đang khoác áo vest của Phó Dạ Xuyên, ông liền lấy chiếc khăn choàng đã chuẩn bị sẵn, cung kính đưa tới.

 

“Tiểu thư, chủ tịch đang sốt ruột chờ ở nhà.”

 

Tô Nam hít sâu một hơi, đẩy vai Phó Dạ Xuyên ra, lùi lại một bước.

 

Dứt khoát giật áo vest của hắn ném trả lại, rồi nhận lấy khăn choàng từ tay quản gia, khoác lên người.

 

Cô lạnh lùng liếc hắn một cái, không nói lấy nửa lời, quay người bỏ đi không thèm ngoảnh lại.

 

Khuôn mặt của Phó Dạ Xuyên đúng là thay đổi nhanh thật, cả buổi tối cố gắng tỏ vẻ quân tử, cuối cùng vẫn lộ ra bộ mặt thật sao?

 

Hừ, dám uy h.i.ế.p cô à?

 

Không động được vào cô thì lại muốn động đến Phó Ngôn Nghi ư?

 

Đúng là hành vi của kẻ cướp!

 

Quản gia vội vàng đuổi theo.

 

Phó Dạ Xuyên nhìn bóng lưng mảnh mai xinh đẹp đang giận dữ bỏ đi, ánh mắt dần nguội lại, lông mày nhíu chặt.

 

Bình tĩnh ngẫm lại, vừa rồi có phải hắn đã dọa cô sợ rồi không?

 

Hắn thản nhiên rút điện thoại, gọi cho trợ lý Trần Miễn.

 

“Đóng cửa studio của Phó Ngôn Nghi lại, ngày mai báo cậu ta sang công ty chi nhánh ở thành phố bên làm việc.”

 

“Vâng, Phó tổng.”

 

Tô Nam trở về biệt thự Tô gia, sắc mặt vẫn khó coi.

 

Tô Cẩn đã sớm trở về cùng Tô Dịch Phong bàn bạc chuyện ở thư phòng. Tô Kỳ thì đang chuẩn bị tắm rửa cho Tô Tiểu Hổ, mà con hổ nhỏ cứ lắc đầu quầy quậy không chịu.

 

Thấy Tô Nam về, Tô Kỳ hơi bất ngờ.

 

“Sớm thế?”

 

Tô Cẩn và Tô Dịch Phong nghe thấy động tĩnh liền đi xuống. Tô Cẩn nhàn nhạt nở nụ cười ôn hòa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“Chơi vui không?”

 

Tô Nam nhìn họ, cơn bực dọc vơi đi quá nửa.

 

“Ba, anh cả, mau chuẩn bị một phần quà hậu hĩnh gửi qua nhà họ Phó để cảm ơn ân cứu mạng, kẻo người ta lại cho rằng nhà mình vô ơn.”

 

Nếu không, Phó Dạ Xuyên sẽ cứ dựa vào cớ này để uy h.i.ế.p cô mất. Phiền c.h.ế.t đi được!

 

Tô Cẩn nhướng mày, khóe môi cong cong.

 

“Ba và anh vừa bàn chuyện này đây. Trước đó có liên lạc với Phó Dạ Xuyên, cậu ta nhiều lần thoái thác, lời nói bóng gió đều cho thấy đây không phải chuyện có thể giải quyết bằng tiền.”

 

Tửu Lâu Của Dạ

Anh hơi dừng lại, ánh mắt thâm ý nhìn Tô Nam, mỉm cười.

 

Tô Nam nghiến răng, hừ, nếu không nhờ anh hai Tô Minh thì hắn liệu có đủ trí khôn và cơ hội để tìm ra cô sao?

 

“Vậy anh ta muốn gì?”

 

Tô Kỳ ở bên hờ hững cất tiếng:

 

“Đương nhiên là liên hôn thì tốt nhất. Phó Dạ Xuyên cái đồ rùa đen ấy, sao phải tìm xa khi ngay bên cạnh đã có người rồi? So với em, mấy thứ của cải kia chỉ là đồ vô tri, cả nhà họ Tô, đáng giá nhất chính là em đấy!”

 

Tô Nam đương nhiên hiểu rõ hàm ý trong lời Tô Kỳ, gương mặt thoáng cứng lại.

 

Tối nay trong rạp chiếu phim, chẳng phải Phó Dạ Xuyên đã tỏ rõ rành rành rồi sao?

 

Hắn thậm chí còn nhắc đến chuyện tái hôn, từng câu từng chữ đều là hối hận cùng không nỡ buông tay.

 

Nhưng với cô mà nói, tất cả chỉ buồn cười và lạnh lẽo.

 

Dù hắn có thật lòng hay giả ý thì cũng vô ích cả thôi.

 

Dùng ân cứu mạng để đổi lấy tình cảm ư?

Trong lòng Tô Nam như mắc một cái gai, vô cùng khó chịu.

 

Thấy sắc mặt cô tái nhợt, Tô Dịch Phong trừng mắt lườm đứa con út lắm mồm một cái.

 

“Đừng lo, nhà họ Tô chưa đến mức phải dựa vào liên hôn. Cậu ta không cần tiền, chúng ta cũng chẳng có gì khác để cho. Cứ để thế này, ba tuyệt đối sẽ không gả Tiểu Nam cho cậu ta. Liên hôn? Cậu ta cứ nằm mơ giữa ban ngày đi!”

 

Tô Kỳ lè lưỡi, vội vàng phụ họa:

 

“Con đứng cùng phe với mọi người mà. Tiểu Tô có chọn ai thì tuyệt đối không thể chọn cậu ta. Phó Dạ Xuyên đã bị ghi vào danh sách đen của nhà ta rồi, vĩnh viễn không được tha thứ!”

 

Tô Nam dứt khoát vứt bỏ hết, hừ lạnh một tiếng, đứng bật dậy:

 

“Anh ta đừng hòng dùng chuyện này để uy h.i.ế.p con, cùng lắm thì con phủi sạch không thừa nhận là được!”

 

Ba cha con nhà họ Tô mặt dày không ai bằng, đồng loạt tán thành câu nói của cô.