Câu nói của Phó Dạ Xuyên khiến Tô Nam thoáng có một cảm giác lạ, là sự… xót xa.
Cô lại có thể thấy xót cho Phó Dạ Xuyên sao?
Mím chặt môi, hốc mắt cô hơi cay.
Rất nhanh, cô cố gắng ép mình phớt lờ cảm xúc ấy, ngẩng đầu đối diện với ánh mắt hắn, nở nụ cười nhạt đầy lạnh lùng.
“Anh biết là được rồi.”
Khóe mắt người đàn ông hơi đỏ, môi mím thành một đường thẳng, thân hình cao ráo, cả người toát ra một vẻ cô độc đến đau lòng.
Hắn muốn đe dọa cô, nhưng cô không sợ. Hắn muốn thể hiện sự yếu đuối, nhưng cô lại chẳng động lòng.
Đứng trước mặt Tô Nam, hắn bỗng thấy mình… hoàn toàn bất lực.
Từ trong phòng bao, Lục Kỳ nghe thấy động tĩnh, vội vàng chạy ra tìm hắn giúp đỡ.
“Lão Phó, mau lên! Ngụy Thành đang kéo Hứa Minh Huệ đi bệnh viện rồi. Ơ, Tô Nam, cô cũng ở đây sao?”
Tô Nam chỉ khẽ nhếch môi, coi như chào đáp, không nói thêm một lời, rồi quay người bỏ đi.
Bóng lưng cô rời đi vừa dứt khoát, vừa lạnh lùng, không chút vương vấn.
Trong đầu Phó Dạ Xuyên toàn là hình ảnh đôi mắt thờ ơ của cô, như một cây kim nhọn, đ.â.m thẳng vào tim hắn!
Hắn không gào thét, cũng chẳng mất kiểm soát, ánh mắt bình tĩnh, sắc mặt lạnh lùng, nhưng nắm đ.ấ.m bên người hắn siết chặt, gân xanh nổi rõ, tố cáo cơn sóng dữ đang cuộn trào trong lòng.
Lục Kỳ gọi hắn vài tiếng, hắn không đáp. Nhìn thấy ánh mắt kia u ám, chất chứa giông bão, Lục Kỳ lập tức hiểu ra mọi chuyện.
Vừa định nói vài câu an ủi thì Phó Dạ Xuyên đã xoay người bước đi thẳng.
Lục Kỳ vội gọi với theo, nhưng hắn chẳng buồn quay đầu. Rồi bỗng từ phía phòng bao của Ngụy Thành vang lên một tiếng hét chói tai, khiến hắn ta phải quay lại loạn lên chạy đi.
Tô Nam quay lại phòng bao. Vừa thấy cô, Tần Minh liền hiểu, Phó Dạ Xuyên thua trận rồi.
Trong tình yêu, ai nhượng bộ trước…
thì người đó phải chịu thiệt.
Phó Ngôn Nghi quả nhiên đã gọi giúp cô một chai rượu vang Droppin Gold,
nhưng Tô Nam giờ không còn tâm trạng để uống nữa.
Trong đầu cô, cứ hiện lên khóe mắt ửng đỏ của Phó Dạ Xuyên, khiến lòng cô bỗng dấy lên một cơn xao động khó hiểu.
Cô tự hỏi có phải mình quá đáng không? Nhưng… hắn phải chấp nhận thực tế thôi. Cô sẽ có bạn trai mới, hắn cũng sẽ có người phụ nữ khác.
Từ hành lang đi lại, chỗ họ ngồi cách phòng của Ngụy Thành chừng hai, ba phòng, không quá gần.
Không ai chú ý rằng cấu trúc của dãy phòng bao ở đây có hình chữ S uốn cong bất quy tắc, nếu đứng ở ban công sẽ thấy ban công bên cạnh chính là của Ngụy Thành.
Tô Nam đi ra ban công hít thở không khí, vừa hay Lục Kỳ cũng ra đó hóng gió, thấy cô thì hoảng sợ đến mức nép ngay sau rèm.
Không chọc nổi vị tổ tông này đâu!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tần Minh cầm một ly rượu đi tới, đưa cho cô.
“Tâm trạng không tốt sao?”
Cô nhận lấy, mỉm cười nhạt, ánh mắt xuyên qua lan can, nhìn dòng xe tấp nập phía xa. Cả thành phố như chìm trong lớp sương mờ của men say.
“Không vui bằng anh đâu.”
Tần Minh bật cười:
“Phải rồi, là vì cô diễn giỏi quá.”
Anh nâng ly, khẽ cụng vào ly của cô. Âm thanh thủy tinh trong trẻo vang lên,
rồi cả hai cùng ngửa đầu uống cạn.
Tô Nam nhấp một ngụm rượu, vị ngọt dịu, hương nồng vừa đủ, men rượu lan dần nơi đầu lưỡi.
“Anh phối hợp cũng không tệ,
nhìn qua đúng là… một cặp thật sự.”
Có lẽ là cơn giận đã khơi dậy bản năng diễn xuất của anh.
Lục Kỳ đứng trong bóng tối, hai chân run như cầy sấy, sợ đến mức không dám thở mạnh, chỉ mong đừng để Tô Nam phát hiện!
Đợi hai người ở ban công rời đi, hắn ta mới như được giải thoát, run rẩy lấy điện thoại ra, gửi đoạn ghi âm vừa thu được cho Phó Dạ Xuyên.
Làm xong nhiệm vụ rồi, tối nay có thể ngủ yên được rồi…
Phó Dạ Xuyên nghe thấy tiếng báo tin nhắn, vô thức mở ra xem.
“Là cô diễn giỏi thôi.” Giọng Tần Minh.
“Anh phối hợp cũng không tệ, nhìn qua đúng là một đôi thật.” Giọng Tô Nam.
Tiếp đó là tiếng ly rượu khẽ chạm nhau.
Hắn khựng lại một giây, rồi bật lại lần nữa.
Tửu Lâu Của Dạ
Chỉ trong khoảnh khắc ấy, nỗi u buồn và giận dữ trong lòng hắn tan biến sạch.
Khóe môi hắn cong lên, hóa ra… là giả.
Hắn nhẹ thở ra một hơi, tựa lưng vào ghế xe, nhắm mắt lại, rồi mở mắt ra, bình thản ra lệnh:
“Bảo Trần Miễn quay lại đi.”
Nếu họ chỉ là giả vờ thì hắn không cần bận tâm đến Tần Minh nữa.
Cơn bão trong lòng vừa nhen nhóm,
thoắt cái hóa thành trời quang, mây tạnh.
“Vâng, thưa Phó tổng.”
Người lái xe không dám chậm trễ, lập tức khởi động xe.