Ngôi nhà tân hôn ở Cảnh Viên được nối thông hai tầng, rộng rãi và sáng sủa.
Giữa hai tầng còn có thang máy, nên dù ngồi xe lăn, việc đi lại của Phó Dạ Xuyên cũng không bị ảnh hưởng gì.
Tô Nam lên đến tầng hai, quét mắt nhìn quanh căn phòng.
Quả nhiên, mọi thứ vẫn y như lúc cô rời đi, chẳng khác một tấc. Nghĩ lại, cảm giác như chuyện ấy chỉ mới xảy ra hôm qua.
Chỉ là ký ức như thế này khiến cô thấy ngột ngạt, nặng nề, như có tảng đá lớn đè nặng trên ngực, khiến hơi thở cũng trở nên khó khăn, tứ chi như bị kéo căng, tim phổi như bị xé rách.
Cô từng thích ngồi trên chiếc ghế ở ban công, nhìn ra ngoài, chờ mong chiếc xe của Phó Dạ Xuyên bất ngờ xuất hiện nơi cổng.
Rõ ràng căn phòng này chưa từng có bóng dáng hắn, nhưng ký ức của cô, chỗ nào cũng là hình ảnh của hắn.
Thật đáng thương cho chính mình.
Khóe môi cô nhếch lên nhạt nhẽo, rồi tiện tay kéo một túi rác đến, quét sạch mọi thứ trên bàn bỏ hết vào trong.
Phòng thay đồ nối liền với phòng ngủ, cô đẩy cửa bước vào, bên trong sáng choang, mới tinh, quần áo vẫn còn nguyên nhãn mác, giày dép đúng cỡ chân cô, ngay cả những món trang sức xa xỉ cũng được sắp ngay ngắn trong tủ kính.
Cô lặng lẽ lui ra, không buồn nhìn thêm.
Ngoài cửa vang lên tiếng động, cô nhìn đồng hồ đã sáu giờ rưỡi chiều.
Thời gian trôi nhanh thật.
Vừa mở cửa, liền thấy bảo mẫu Tiểu Lưu run rẩy đứng trước gã vệ sĩ cao lớn, dữ tợn. Nhìn thấy cô lại càng thêm sợ hãi.
“Cô… cô Tô, Phó thiếu nói mời cô xuống dùng cơm.”
Tô Nam khẽ gật đầu:
“Biết rồi.”
Tiểu Lưu như được giải thoát, vội vàng chạy xuống. Tô Nam cầm điện thoại, chậm rãi bước xuống lầu, tiếng gót giày nện lên bậc thang vang nhẹ.
Cửa sổ sát đất nơi phòng khách mở rộng, gió chiều thổi nhẹ, màn trắng khẽ bay, ánh hoàng hôn nhuộm lên một tầng màu hồng nhạt, đẹp đến ngẩn ngơ.
Người phụ nữ từ trên lầu bước xuống, mắt cụp, dưới ánh sáng nhạt của buổi chạng vạng, vẻ mặt mềm mại đi nhiều phần.
Phó Dạ Xuyên ngồi bên bàn làm việc,
trước mặt là máy tính và tập tài liệu vừa khép lại.
Trên chân hắn phủ tấm chăn mỏng, dáng người gầy nhưng toát ra sức mạnh, khiến người khác không dám xem thường.
Hắn nhướng mày, nói:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Đói rồi chứ?”
Từ trong bếp, Tiểu Lưu lấy hết dũng khí, cất lời:
“Cô Tô, Phó thiếu dặn làm toàn món cô thích ăn nhất đấy.”
Tô Nam mỉm cười nhạt:
“Tôi không ăn buổi tối, làm phiền chuẩn bị chút cơm cho vệ sĩ của tôi là được.”
Dĩ nhiên không ai dám phản đối.
“Vậy em ăn cùng anh một chút đi.”
Vì bữa cơm này, cả ngày nay Phó Dạ Xuyên gần như chưa ăn gì.
Tô Nam ngồi xuống ghế đối diện, tiện tay cầm tạp chí bên cạnh, tùy ý lật vài trang, dáng vẻ vô cùng nhàm chán.
Phó Dạ Xuyên định mở lời nói chuyện,
nhưng chợt nhận ra vệ sĩ đứng sau cô, từ đầu đến cuối chưa hề rời nửa bước.
Dù im lặng, sự hiện diện ấy lại không thể bỏ qua.
Người đàn ông cao lớn, cơ bắp rắn chắc, gương mặt lạnh lùng, ánh mắt trầm lặng mà sắc bén, luôn âm thầm quan sát xung quanh.
Trong khung cảnh ấm áp này, hình ảnh ấy quả thực quá đỗi lạc điệu.
Mỗi khi Phó Dạ Xuyên ngẩng đầu nhìn Tô Nam, ánh nhìn của hắn buộc phải lướt qua người vệ sĩ kia, không thể tránh né.
Ánh mắt hắn khẽ đổi, rồi mỉm cười nói:
“Bảo người của em đi ăn rồi nghỉ ngơi đi, ở đây không có nguy hiểm đâu.”
Hắn hiểu sau chuyện lần trước, nhà họ Tô nhất định sẽ cho người bảo vệ cô.
Ngay cả bản thân hắn cũng đã âm thầm sắp xếp không ít đề phòng.
Thường Lịch vẫn đứng yên, không nhúc nhích, đến cả mí mắt cũng không động.
Tô Nam khẽ cười, thản nhiên đặt tạp chí xuống:
“Tôi đến đây là để chăm sóc anh,
còn Thường Lịch là để chăm sóc tôi,
không liên quan gì đến chuyện nguy hiểm hay không. Nếu anh thấy bất tiện… thì cứ coi như không thấy là được.”
Phó Dạ Xuyên nghẹn lời, thôi vậy, người ta đã tới, chẳng lẽ hắn còn sợ cô chạy sao? Cứ từ từ rồi sẽ quen thôi.
Ánh mắt hắn khẽ lóe lên, nhìn bàn ăn trước mặt, giọng nói ấm áp, mang theo chút lười nhác, lại như có ý trêu chọc:
Tửu Lâu Của Dạ
“Đã nói là đến chăm sóc anh, vậy… cho anh ăn thử đi?”