Mãi đến tận rạng sáng, người trên phố mới dần thưa bớt, pháo hoa cũng tàn, họ mới bắt đầu trở về.
Về tới lâu đài, quản gia đã chuẩn bị sẵn bữa khuya cho từng người, đặt ngay trong phòng. Tô Dịch Phong mệt mỏi liền quay về nghỉ ngơi.
Thương Khiêm cũng bế Tiểu Mike đang ngủ say đến mức không biết trời đất về phòng.
Tô Nam hơi mệt, chẳng buồn ăn uống gì, định lên lầu nghỉ. Không ngờ phòng của Phó Dạ Xuyên lại nằm đối diện với cô.
Ngô Đồ Đồ mang thức ăn đến, vừa thấy cô liền gọi:
“Cô Tô, uống chút yến sào đi nào, tôi vừa đích thân trông nấu đó! Dưỡng nhan, ngon mà không béo đâu!”
Anh ta lúc nào cũng có cách khiến người khác khó lòng từ chối.
Tô Nam do dự một chút, Ngô Đồ Đồ đã nhanh chân chui thẳng vào phòng.
“Ôi chao, hôm nay tổng giám đốc Phó cũng vất vả lắm đó! Vì buổi pháo hoa 3D này, anh ấy liên hệ không biết bao nhiêu bộ phận, tốn cả chục triệu, chỉ để cô được ngắm pháo hoa bên sông Seine thôi đấy. Trời ơi, nếu tôi là phụ nữ, chắc cảm động quá mà nhảy xuống sông mất rồi!”
Tô Nam giật mình, tim như khựng lại nửa nhịp.
Tửu Lâu Của Dạ
“Pháo hoa? Tôi tưởng là vì sinh nhật vua Louis XIII nên họ mới b.ắ.n chứ?”
Ngô Đồ Đồ trợn mắt, mặt mày biến dạng vì kinh ngạc.
“Trùng hợp thế sao? Vậy thì ông Louis XIII đó đúng là được lợi rồi, buổi pháo hoa này đâu phải vì ông ấy! Tổng giám đốc Phó nói rồi, đi chơi mà yên ắng quá sẽ buồn, cô Tô và ngài Tô không vui thì không được, phải làm cho hai người hài lòng, thế là anh ấy mới đặc biệt chuẩn bị buổi pháo hoa này đó! Cô nghĩ xem, Louis XIII sinh nhật lần nào hoành tráng được vậy chứ?”
Sắc mặt Tô Nam hơi thay đổi. Cô chợt nhớ, ở đây mấy năm, chỉ lo làm ăn, chưa bao giờ thấy người ta mừng sinh nhật Louis XIII cả.
Trước kia cô cũng chẳng để tâm, chỉ nghĩ đó là dịp người dân thích xem cho vui thôi, giờ xem ra, đúng là do Phó Dạ Xuyên sắp xếp.
“Anh ta thật chu đáo.”
Tô Nam mím môi nói khẽ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trong lòng cô nặng trĩu, như thể mắc nợ Phó Dạ Xuyên một món ân tình chưa trả.
Đúng lúc ấy, cửa phòng đối diện mở ra, Phó Dạ Xuyên đứng ở cửa, tay cầm gậy, dáng người cao thẳng. Tóc mái hơi rối, sắc mặt hơi nhợt nhưng vẫn toát lên vẻ điềm đạm. Ánh mắt sâu, gương mặt lạnh lùng pha chút quyến rũ, đôi môi mím nhẹ.
“Sao vẫn chưa nghỉ?”
Ngô Đồ Đồ vui vẻ bước ra từ phòng Tô Nam, cười toe toét:
“Cô Tô vừa biết anh chuẩn bị buổi pháo hoa đó cho cô, xúc động lắm, suýt khóc luôn đấy! Cô ấy còn nói, tổng giám đốc Phó bận trăm công nghìn việc mà vẫn nghĩ đến cô ấy, thật cảm động vô cùng! Cô ấy mong anh sớm khỏe, để hai người còn tay trong tay, vai kề vai cùng nhau ngắm pháo hoa!”
Tô Nam (vẫn chưa kịp đóng cửa): “…”
Rõ ràng cô chỉ nói một câu “Anh ta thật chu đáo”, mấy lời sau anh ta bịa ở đâu ra vậy chứ?!
Cô nhìn Ngô Đồ Đồ, ánh mắt đầy phức tạp.
Không hổ là người có thể nổi bật giữa đám cao thủ, e rằng không chỉ là anh họ của Trần Miễn, kỹ năng nịnh bợ này đúng là sâu không thấy đáy!
Phó Dạ Xuyên khẽ nhướng mày, gương mặt lạnh lùng lại thoáng nét dịu nhẹ. Ánh mắt sâu dài liếc qua Tô Nam, môi khẽ cong:
“Ừ, được. Đừng khóc.”
Hắn sẽ nhanh chóng hồi phục, nên… đừng cảm động đến rơi nước mắt nữa.
Mấy sợi tóc rũ xuống trán, khiến hắn mang theo chút lười nhác mà quyến rũ. Cái lạnh lùng, xa cách ngày thường dường như tan biến, trông hắn lúc này chẳng khác gì một người đàn ông bình thường, chẳng phải tổng giám đốc cao cao tại thượng của tập đoàn Phó thị nữa.
Tô Nam nhìn hắn, nghẹn lời.
Cái người tin lời Ngô Đồ Đồ thật sự là hắn sao?
Với cái đầu này mà có thể tung hoành trong thương trường đầy mưu mô tính toán ư?
Cô thật sự… không còn gì để nói nổi nữa.