Sau Khi Ly Hôn, Tôi Thừa Kế Khối Tài Sản Hàng Tỷ

Chương 458: Buổi Họp Mặt



 

Ai cũng đừng hòng cướp chị đẹp của cậu, dù đó có là ba ruột đi nữa!

 

Phó Dạ Xuyên thấy vậy, khóe môi lập tức nở nụ cười nhẹ nhàng ấm áp.

 

Bỗng cảm thấy nhìn Tiểu Mike cũng thuận mắt hơn hẳn.

 

“Thương tổng đừng giận, con trai anh ấy vẫn luôn như vậy, giống hệt anh.”

 

Thương Khiêm: “…”

 

Trước khi Thương Khiêm kịp nổi giận, Tiểu Mike đã giận dữ kéo tay Tô Nam chạy đi mất.

 

Tô Nam đành phải theo cậu chạy đến một góc yên tĩnh, cậu bé mới thở hổn hển dừng lại.

 

“Chị đẹp ơi, chị nói xem, ba chúng ta ai đối xử với chị tốt nhất?”

 

Đôi mắt trong sáng long lanh của cậu chớp chớp, nói ra câu ngây thơ nhất.

 

Đôi mắt xanh biếc ấy như nơi trong sạch nhất trên đời.

 

Tô Nam ngẩn ra, ba người đàn ông?

 

Cậu, Phó Dạ Xuyên và Thương Khiêm?

 

Đàn ông?

 

Tô Nam không hiểu nổi tâm lý trẻ con, nhưng dỗ trẻ thì chưa bao giờ sai.

 

“Đương nhiên là em rồi.”

 

Tiểu Mike lập tức vui vẻ, đắc ý vỗ vỗ ngực.

 

“Tất nhiên rồi, em là nhất! Hai người kia vừa xấu vừa keo kiệt, còn già nữa, sao mà so được với em!”

 

Tô Nam gật đầu.

 

“Đúng rồi.”

 

Tiểu Mike hơi ngượng ngùng, bước lên kéo tay đẹp của cô.

 

“Vậy chị đợi em lớn lên nhé, chúng ta sẽ ở bên nhau mãi mãi!”

 

Tô Nam bật cười, thật đáng yêu!

 

Cô đưa tay nhéo má cậu:

“Được, chị đợi em lớn.”

 

Tiểu Mike ôm cô thật chặt, áp mặt vào lòng bàn tay cô, vui như muốn bay lên trời.

 

Tô Nam dẫn Tiểu Mike quay lại đội, mọi người tiếp tục vui chơi như bình thường.

Tửu Lâu Của Dạ

 

Tô Dịch Phong vẫn cực kỳ tận hưởng chuyến đi này.

 

Chiều hôm đó Thương Khiêm rời đi sớm, Tô Nam liền muốn đổi địa điểm, cô đề nghị đi Tam Á, nọi người dĩ nhiên đồng ý, trong ngày liền đổi nơi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Nhiệt độ ở Tam Á vô cùng thích hợp để lướt sóng, đáng tiếc là nhìn hai người đàn ông Phó Dạ Xuyên và Ngô Đồ Đồ, cô lại chẳng có tâm trạng.

 

Hoàng hôn hôm sau, gió biển mang theo hơi nóng phả qua.

 

Khách sạn thuộc sở hữu của Phó Dạ Xuyên, từ trước khi họ tới đã được phong tỏa hoàn toàn.

 

Tô Dịch Phong đi dạo với người địa phương, những người còn lại nghỉ ngơi trong khách sạn.

 

Tô Nam mặc chiếc váy dài màu hạnh nhạt bước xuống, rực rỡ nhưng dịu dàng, xinh đẹp nổi bật.

 

Ở khu tiếp khách đại sảnh, Phó Dạ Xuyên đang nghe quản lý khách sạn báo cáo lợi nhuận quý. Thấy Tô Nam đi xuống, hắn hơi ngạc nhiên.

 

“Ra ngoài sao?”

 

Tô Nam khẽ “ừ”.

 

“Có buổi họp mặt.”

 

Nói xong cô xoay người bước ra cửa.

 

Phó Dạ Xuyên mím môi. Còn chưa kịp hỏi đi đâu, đã thấy một chiếc Porsche dừng ngay cửa khách sạn.

 

Ngay sau đó, một người đàn ông bước xuống xe.

 

Là Thương Khiêm.

 

Ánh mắt Phó Dạ Xuyên lập tức nheo lại, vừa lạnh lẽo vừa nguy hiểm.

 

Hắn đẩy xe lăn tiến lên. Thương Khiêm đang phong độ mở cửa xe cho Tô Nam. Thấy Phó Dạ Xuyên liền khựng lại, hơi gật đầu.

 

“Phó tổng.”

 

Dù đang ngồi trên xe lăn, khí thế của Phó Dạ Xuyên cũng chẳng suy giảm chút nào, ánh mắt lạnh lùng đối diện đối phương.

 

“Thương tổng, trùng hợp nhỉ!”

 

Thương Khiêm chính là nhân tố bất ổn nhất trong suốt chuyến đi này.

 

Anh ta đi rồi, sao giờ lại quay về?

 

Vốn dĩ đã không chào đón, đúng là phiền hết mức.

 

Gió biển thổi qua, khăn lụa của Tô Nam bất ngờ rơi xuống, đáp đúng trước chân Phó Dạ Xuyên.

 

Hắn cúi xuống nhặt, cùng lúc ấy, đầu kia của khăn bị Thương Khiêm cầm lấy.

 

Phó Dạ Xuyên ngẩng lên. Đôi mắt sâu thẳm tối lại, ánh lạnh tràn ra khi ánh nhìn chạm vào đối phương.

 

Cả hai đều ngầm kiềm nhau, không ai chịu buông trước, không ai mở miệng.

 

Trong thoáng chốc, bầu không khí đông cứng lại.