Sắc mặt anh trầm xuống đáng sợ, môi mỏng mím chặt thành một đường, tôi thậm chí có thể cảm thấy anh đang nghiến chặt răng.
“Giang Dao.”
Từ Tĩnh Châu chỉ gọi tên tôi một tiếng, nhưng không nói gì thêm.
Nhưng tôi như bị điện giật, vội vàng hất tay Cố Hoài Sâm ra.
“Tôi, không phải, anh hiểu lầm rồi, tôi không biết anh ấy ở ngoài cửa…”
Tôi ấp úng muốn giải thích, nhưng càng vội càng không nói nên lời.
“Từ Tĩnh Châu…” Tôi không biết phải giải thích thế nào, sao hai người đàn ông này lại trùng hợp đến vậy.
Một người là chồng cũ vừa ly hôn, một người là mối tình đầu ngây ngô thuở thiếu thời.
Trớ trêu thay, ngay cả Chu Đồng cũng nghĩ rằng tôi ly hôn với Từ Tĩnh Châu là vì Cố Hoài Sâm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Trớ trêu thay, Từ Tĩnh Châu lại đúng lúc nhìn thấy cảnh tôi vừa ly hôn đã ôm ấp Cố Hoài Sâm.
Thật sự không biết phải làm sao, những chuyện này mấy ngày qua khiến tôi kiệt sức, cả người như muốn sụp đổ.
Tôi dứt khoát mặc kệ, hét lên với hai người họ: “Tôi không quan tâm nữa, các người muốn nghĩ sao thì nghĩ!”
Tôi hét xong liền quay người định về căn hộ, nhưng trước mắt bỗng nhiên trời đất quay cuồng.
Ngay lúc đó, hàng trăm cuốn tiểu thuyết tổng tài bá đạo Mary Sue tôi từng đọc thời đi học bỗng chốc ùa về trong đầu.
Tôi thuận thế ngã xuống, còn cố tình ngã về phía thằng con trai ngốc của mình.
Nếu hai người họ không quay chậm ba trăm sáu mươi độ rồi đỡ lấy tôi, thì tôi sẽ đau mất.
“Dao Dao…”
Tôi nhắm mắt, nghe thấy giọng Cố Hoài Sâm hoảng hốt lo lắng gọi tên mình.
Nhưng vòng tay
ôm lấy tôi lại mang theo mùi t.h.u.ố.c lá quen thuộc và hương chanh nhè nhẹ.
Đôi tay ấy rắn chắc, mạnh mẽ, trong khoảnh khắc tôi sắp ngã, đã vững vàng đỡ lấy tôi.
Đó là vòng tay của Từ Tĩnh Châu.
Tôi bỗng thấy hoàn toàn an tâm, nhắm chặt mắt cho đến khi lên xe.
Từ Tĩnh Châu nghiêm giọng bảo tài xế đến bệnh viện, tôi mới từ từ mở mắt, kéo tay áo anh.
Từ Tĩnh Châu cúi xuống nhìn tôi.
Tôi vùng ra khỏi vòng tay anh: “Tôi giả vờ thôi, tôi không sao, không cần đi bệnh viện.”
“Giang Dao!”
Sắc mặt Từ Tĩnh Châu âm u đến đáng sợ.
Ánh mắt tôi lảng tránh, nhìn sang chỗ khác:
“Vừa rồi chỉ là hiểu lầm thôi, tôi không biết anh ta ở ngoài cửa. Tôi vừa mở cửa thì anh ta đã ôm chầm lấy tôi, tôi còn chưa kịp đẩy ra thì anh đã đến…”
“Em đang giải thích với anh?”
“Chứ sao nữa, tôi không thể tự dưng mang tiếng ngoại tình được.”
Tôi thản nhiên nhìn anh: “Với lại, sau khi chia tay, tôi không còn liên lạc gì với anh ta nữa, chuyện ly hôn cũng không liên quan gì đến anh ta.”
“Đã vội vàng bênh vực rồi?”
“Anh nói linh tinh gì vậy, tôi chỉ nói sự thật thôi.”
“Giang Dao, tốt nhất là em đừng lừa dối anh.”
Giọng Từ Tĩnh Châu lạnh băng: “Nếu không có gì thì xuống xe