Sau Khi Mất Trí Nhớ, Thái Tử Không Cần Ta Nữa

Chương 2



"Về hôn ước với ngươi, cô cũng mới biết. Những chuyện trong quá khứ, cô đã quên hết, hôn ước này, cũng không còn hiệu lực nữa."

Hắn mất trí nhớ ư?

Hắn không nhớ ta nữa, sao lại có thể như vậy. Ta tái mặt cáo lui, hơi lảo đảo một chút, không để lại dấu vết nào ổn định bước chân, ra khỏi cửa điện, ta tìm Lý Hà hỏi chuyện: "Thái tử sao vậy?"

Lý Hà là một trong những người đi tìm Thái tử, ta muốn biết toàn bộ quá trình tìm thấy Thái tử.

Lý Hà thấy ta nghiêm mặt, không dám giấu giếm, kể lại trung thực cảnh tượng lúc đó.

Thái tử rơi xuống vách núi, bị dòng sông dưới núi cuốn xuống hạ nguồn, ở đó có một gia đình đại phu dân gian, tiểu nữ nhi của bọn họ mới mười sáu tuổi, vào núi hái thuốc, phát hiện Thái tử bị thương nặng, kéo về cứu tỉnh lại. Cô nương đó vì sinh vào tháng ba khi hoa anh đào nở rộ nên được gọi là Khúc Anh.

Thái tử mất trí nhớ, Khúc Anh lại có ân cứu mạng, thuận lý thành chương đã yêu thích cô nương đó. Khi bọn họ tìm thấy Thái tử, hắn kiên quyết muốn đem cô nương đó cùng về, còn nhất định phải để cô nương đó tự tay đút thuốc.

Tim ta từng chút một lạnh đi.

4

Ta hoảng hốt trở về Khương phủ, chưa qua mấy ngày, tin Thái tử đem về một cô nương dân gian đã truyền ra, lại qua vài ngày nữa, Thái tử quỳ trước điện của Hoàng thượng, thỉnh cầu Hoàng thượng hủy bỏ hôn ước với ta.

Tin Thái tử yêu thích tiểu y nữ, muốn giải trừ hôn ước với đích nữ Khương gia truyền khắp kinh thành sôi sục, những nữ nhi khác trong Khương phủ đều không dám ra ngoài, sợ vừa quay người đã bị người khác lén cười nhạo. Ta đóng cửa trong khuê phòng, ngay cả sân cũng không bước ra một bước.

Mẫu thân bưng một bát chè đậu đỏ hạt sen đi vào, lo lắng không thôi: "Hoài Nguyệt, gần đây con đều không ăn uống gì, ăn chút gì đó trước đi?"

Ta lắc đầu: "Mẫu thân, con không có khẩu vị."

Dừng một lúc, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi: "Thái tử vẫn còn quỳ trước điện của Hoàng thượng sao?"

Đã gần ba ngày rồi, hôm nay lại có mưa phùn, thương tích trên người hắn còn chưa lành hẳn, làm sao chịu được?

Mẫu thân tránh né không đáp, ta liền biết, Thái tử vẫn đang kiên trì quỳ đó, ép Hoàng thượng phải nhượng bộ.

Nhận lấy bát chè, vô cảm nếm một miếng, ngọt, ngọt vừa phải, nhưng lòng ta rất chua xót, mũi cũng cay cay.

Ăn hết bát chè mà không cảm nhận được mùi vị gì, để mẫu thân yên tâm phần nào, ta đặt bát xuống, quyết tâm nói: "Mẫu thân, con muốn vào cung một chuyến."

Mẫu thân ta không ngăn được ta.

Đến trước điện, từ xa nhìn thấy Thái tử đang quỳ trong mưa, lưng thẳng tắp, trường bào bị ướt đẫm, không còn bay phất phới như mây trôi sương núi nữa. Ta đón lấy chiếc ô từ tay thị nữ, đi qua che cho hắn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hiếm khi được nhìn xuống hắn từ trên cao, vẫn là sống mũi cao, mắt sâu, tuấn mỹ vô song, nhưng lại khiến ta cảm thấy vô cùng xa lạ. Sắc mặt hắn thật trắng bệch, đã yếu ớt như vậy mà vẫn chưa từ bỏ. Cảm giác chua xót đó lại trào lên.

Hắn liếc thấy ta, không nhìn ta, vẫn nhìn thẳng về phía trước, giọng điệu lạnh lùng: "Khương cô nương, không cần che ô cho cô."

Ta không nhúc nhích, hắn liền dịch sang một bên, dịch vào trong mưa. Tránh né đến thế, khiến ta có chút khó xử.

Trước kia, hắn từng mỉm cười dịu dàng, nói chỉ cưới mình ta, một đời một kiếp, chỉ một mình ta mà thôi. Giờ đây lại quỳ trước điện lâu như vậy để từ bỏ ta cưới một cô nương khác.

5

Ta cố hết sức kiềm nén nỗi chua xót trong lòng, thận trọng mà hy vọng hỏi hắn: "Ta nhượng bộ một bước, để nàng ta làm trắc phi, huynh đừng quỳ nữa, được chứ?"

Theo dõi sốp tại FB: Mỗi Ngày Chỉ Muốn Quạc Quạc Quạc để nhận thông báo sớm nhất nhé!

Với thân phận của Khúc Anh, được làm trắc phi của Thái tử đã là vinh hạnh lắm rồi.

Hắn lạnh lùng không chút tình cảm, giọng không cho phép thương lượng: "Nàng ấy là cô nương ta thích, không thể làm thiếp. Người ta thích, nhất định phải là một đời một kiếp một đôi người."

Một đời một kiếp một đôi người sao?

Ta vừa muốn cười vừa muốn khóc. Giang Hoài Nguyệt à, thật đáng cười lại đáng thương.

Ta ngước nhìn những sợi mưa trên bầu trời, mây đen giăng kín, nhìn thật lâu, đợi đến khi tâm trạng cuối cùng cũng bình tĩnh lại, thị vệ bên cạnh Hoàng thượng gọi ta vào, ta bước vào điện.

Hoàng thượng dường như đã đoán trước ta sẽ đến, gương mặt đầy nếp nhăn tràn ngập vẻ tức giận tiếc nuối. Trước mặt ta, ông trách mắng Thái tử một hồi, nói hắn vốn luôn biết phải trái, giờ lại bị một dân nữ mê hoặc tâm trí. Cuối cùng, hỏi ý kiến của ta.

Ý kiến của ta ư?

Nếu ta kiên quyết gả cho Thái tử, chỉ sợ cũng không được hắn đoái hoài phải không? Có ích gì chứ?

Nếu ta đồng ý từ hôn cũng sẽ trở thành trò cười, sau này cũng không thể tìm được lang quân như ý môn đăng hộ đối.

Ngày xưa, chỉ cần thấy ta nhíu mày, hắn sẽ giúp ta giải quyết mọi chuyện không như ý. Vậy mà giờ đây hắn lại khiến ta tiến thoái lưỡng nan. Thái tử bây giờ, hắn không yêu ta, lúc này ta cuối cùng cũng nhận ra điều đó một cách rõ ràng.

Ta hành đại lễ với Hoàng thượng, quỳ gối nghiêm trang, từng chữ từng chữ một nói:

"Xin thuận theo ý Thái tử điện hạ."

Ta cố gắng kìm nén không để nước mắt rơi xuống, ta là đích nữ của Khương gia, bất kể lúc nào, ta đều phải giữ phong thái. Nước mắt là thất lễ, là yếu đuối, là nhỏ nhen.

6

Hoàng thượng ban thánh chỉ, hủy bỏ hôn ước giữa ta và Thái tử, nhưng cũng chỉ có thế, ông không đồng ý cho nữ tử kia làm Thái tử phi. Xét cho cùng, Khúc Anh bất kể là về môn đệ, tướng mạo hay tài đức đều không xứng với vị trí đó, ngay cả làm thiếp cũng không được.