Quả nhiên Dung Vọng dễ dàng bơi vào bờ đứng dậy, toàn thân ướt sũng, nhìn ta, ánh mắt u ám khó hiểu, lại cười. Lại nở nụ cười, là nụ cười của kẻ điên.
Ta phất tay áo bỏ đi. Hắn thật khiến người ta ghét cay ghét đắng. Khiến ta sụp đổ, đ.á.n.h vỡ vẻ ung dung thanh nhã đã khắc vào tận xương tủy.
52
Quay về Khương phủ, ta cho người đ.á.n.h thức Khúc Anh dậy, ngồi xuống, thẳng thắn hỏi nàng ta: "Ta cho ngươi hai cơ hội khai thật, ai đưa t.h.u.ố.c cho ngươi? Ai xúi giục ngươi đến hạ t.h.u.ố.c ta?"
Ở kinh thành nàng ta không quyền không thế, không thân không thích, muốn tự mình kiếm được loại mị d.ư.ợ.c không màu không mùi cũng không dễ dàng gì.
Khúc Anh vẫn chưa hiểu rõ tình hình: "Thuốc gì?"
Ta: "Ngươi còn một cơ hội."
Nàng ta dần tỉnh táo lại, thận trọng đáp: "Phải, là ta hạ t.h.u.ố.c cho ngươi. Thì sao, ngươi không mắc mưu còn gì?"
Ta đứng dậy, lạnh lùng phân phó: "Lôi xuống, bán đến thanh lâu hạ đẳng nhất. Chọn một người đẹp hơn bổ sung cho tên quan nhỏ kia."
Hạ nhân làm theo, có lẽ Khúc Anh không ngờ ta quyết đoán như vậy, cuối cùng hoảng loạn lên: "Đừng, ta nói, ta nói cho ngươi biết ai muốn hại ngươi!"
Ta không có hứng thú: "Bịt miệng nàng ta lại."
Khúc Anh bị bịt miệng, ngay cả cầu xin cũng không làm được, bị người lôi xuống.
Ta sai người điều tra những kẻ nàng ta tiếp xúc gần đây, tra ra manh mối dẫn đến Thịnh Vương, hơn nữa còn phát hiện, nàng ta không thèm để mắt đến tên quan nhỏ kia, sớm đã dan díu với Thịnh Vương.
Xem ra hẳn là Thịnh Vương đã hứa hẹn gì đó với nàng ta, có thể là nếu thành công sẽ giữ nàng ta ở lại phủ làm thị thiếp gì đó, vậy nên nàng ta mới liều một phen trước khi rời kinh.
Theo dõi sốp tại FB: Mỗi Ngày Chỉ Muốn Quạc Quạc Quạc để nhận thông báo sớm nhất nhé!
Ta thấy ghê tởm. Cho người đến trước mặt Thịnh Vương tung chút tin tức, nói không biết vì sao Khúc Anh lưu lạc vào thanh lâu.
Thịnh Vương quả nhiên đến xem nàng ta, nhưng không chuộc nàng ta ra, chỉ đến cảnh cáo nàng ta đừng nói lung tung về quan hệ giữa hai người. Vừa ra đến cửa, đụng ngay Thịnh Vương phi đã được báo tin đến bắt người.
Thịnh Vương phi với thân hình to lớn, chỉ cần đè xuống cũng đủ làm gãy vài xương sườn của cái thân hình mảnh khảnh của Thịnh Vương, nàng ta còn tức giận đ.á.n.h Thịnh Vương một trận giữa phố.
Thịnh Vương bị khiêng về dưới ánh mắt chứng kiến của mọi người.
Ta ở tửu lâu bên cạnh thưởng trà, ẩn mình không để lộ công trạng. Vừa ngẩng đầu, thấy Dung Vọng bên cửa sổ đối diện, hắn mỉm cười dịu dàng với ta.
Thực ra Thịnh Vương phi không phải do ta dẫn đến, ta chỉ muốn cho người rình bên cạnh nghe bọn họ nói chuyện, xác nhận lại suy đoán ban đầu.
53
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Dung Vọng là kẻ tâm cơ như vậy, dù chỉ là tùy ý giương cung b.ắ.n tên, cũng không chỉ nhắm vào một con mồi, nhất định là một mũi tên hai con, ba con, bốn con...
Ngày thứ hai sau khi Thịnh Vương bị khiêng về liền bị một nhóm đại thần vạch tội. Lý do đại khái là: phẩm hạnh bất chính, làm mất mặt hoàng gia.
Hoàng thượng cảm thấy mất mặt, cách chức của hắn ta ở lục bộ, bảo hắn ta về nhà tự kiểm điểm. Khí thế phe Thịnh Vương lập tức xẹp xuống.
Dung Vọng ôm một miếng ngọc bội, áy náy nói: "Thịnh Vương còn có công dụng, xin lỗi, hiện tại vẫn chưa thể giế-t hắn ta. Lúc đó bọn thổ phỉ mà Lâm thái y gặp phải, thật ra là thích khách cải trang, cùng một thế lực với vụ ám sát Dung Ngọc. Thịnh Vương, ta nghi ngờ bị thế lực đó xúi giục, làm kẻ đứng đầu, tranh đấu với ta. Vậy nên ta mặc kệ hắn, muốn dụ rắn ra khỏi hang, tóm gọn đám người đứng sau lưng hắn ta."
"Hoài Nguyệt, ta nhớ miếng ngọc bội của nàng đã vỡ. Ta học khắc ngọc, nàng xem miếng ngọc bội hình rồng ta khắc lại cho nàng này."
Giữa những ngón tay thon dài thanh tú đặt một miếng ngọc bội long văn thuần trắng trong suốt, tinh xảo tỉ mỉ, con rồng được khắc từng nét một như đang bay lượn trong đó. Tất nhiên không thể sánh với tác phẩm của bậc đại gia học nghệ nhiều năm, nhưng đối với người mới học đã là vô cùng tinh tế hiếm có.
"Vị đại sư khắc ngọc kia, ông ấy không muốn khắc lại miếng ngọc bội giống vậy nữa, nên ta đành học khắc ngọc với ông ấy. Có thể không tinh xảo bằng miếng cũ, nhưngchất ngọc cũng là loại hiếm có trên đời, ta phải tốn nhiều công sức mới kiếm được."
Dung Vọng định đặt ngọc bội vào tay ta, ta liên tục lùi lại, ánh mắt phức tạp, tâm tư rối ren, cuối cùng gom lại thành một câu.
"Ngươi cần gì phải thế."
Ta nhẹ nhàng thở dài:
"Người sống, vĩnh viễn không thể tranh với người chế-t."
54
Mặt hắn thoáng chốc tái nhợt.
"Ta biết." Hắn nói, "Ta còn biết nàng âm thầm phái người tìm thi cốt của Dung Ngọc."
Ta chăm chú nhìn hắn.
Dung Vọng cười cay đắng, "Ta cũng biết, ta không xứng tranh với hắn. Ta chỉ mong, nàng đừng ghét ta là được. Lúc đó chôn cất quá vội vàng, thời gian lại trôi qua quá lâu, cỏ cây mọc um tùm, ta cũng không tìm được chỗ đó nữa. Chờ thời cơ chín muồi, ta giúp nàng tìm, từng tấc đất từng tấc đất mà tìm."
Ta định nói, ngươi không cần thiếu tự trọng như vậy, nhưng khi đối diện với đôi mắt hoa đào gợn sóng kia của hắn, ta lại không thốt nên lời.
Thôi vậy, khỏi phải cho hắn một ảo tưởng có hy vọng.
Ta không nhận miếng ngọc đó. Dung Vọng cứng đầu vô cùng, "Phải rồi, vốn nên là một đôi, còn một miếng ngọc bội hình phượng, bị ta ném xuống nước rồi. Ta sẽ tự mình đi tìm về cho nàng, đến lúc đó cùng đưa cho nàng."
Hay nói đúng hơn là cố chấp.
Hắn tìm từ cuối hạ đến đầu đông, thật sự là từng tấc từng tấc mà mò. Mỗi ngày nhín chút thời gian, tự mình đến Hoàng Hà, nhảy xuống sông, từng chút từng chút mò tìm, mỗi ngày tìm một chút, từ thượng nguồn đến hạ nguồn.
Hắn luôn có thể khiến ta phá vỡ phòng tuyến. Ta nhiều lần mắng hắn, hắn vẫn không từ bỏ.