Sau Khi Mất Trí Nhớ, Thái Tử Không Cần Ta Nữa

Chương 5



Ta không nhìn hắn nữa, nghĩ rằng bên Bảo Châu, chắc đã xử lý xong xuôi.

Quả nhiên, khi về tới thành, Bảo Châu đón lên, ánh mắt long lanh khoe công với ta: "Tiểu thư, nô tỳ đã đem những thứ còn lại đi cầm cố, rồi đổi thành mấy giỏ tiền đồng ở tiền trang."

Những việc buôn bán như thế này, Bảo Châu thực sự rất vui. Nàng ấy là nữ nhi thương nhân, được gửi đến làm nha hoàn bên cạnh ta, giúp ta quản lý sổ sách, một lòng chỉ nghĩ đến tiền bạc.

Lúc ra khỏi thành, những vật có thể bán được đã được chia ra một đoàn xe khác, do Bảo Châu dẫn đi đổi thành tiền đồng, trong thời gian ngắn ngủi như vậy, nàng ấy cũng xử lý công việc rất chu đáo.

Ta khen nàng ấy vài câu, Bảo Châu cười đến không thấy khe mắt.

Ta cầm một miếng ngọc bội xoay xoay trong tay, nhẹ giọng dặn dò: "Đem tiền đồng phát cho những người ăn xin và dân chúng bên đường đi."

Bảo Châu nhận lệnh, nhưng không thực hiện ngay việc phát tiền, mà không biết tìm đâu ra một cái chiêng đồng, "keng keng" gõ một hồi, thu hút ánh mắt của người đi đường, dần dần có một đám người vây quanh.

Bảo Châu hô to: "Tiểu thư nhà ta gặp chuyện vui, phát tiền cho mọi người chia vui!"

12

Ta khựng tay lại, nhìn về phía đám đông bên ngoài. Bên kia Thái tử cũng nhìn sang.

Bảo Châu chỉ huy gia đinh rải tiền đồng dọc đường như tưới nước, vừa hô to: "Chúc mừng tiểu thư nhà ta sắp đến tuổi cập kê!"

Rải một đợt tiền đồng, mọi người chen lấn lên nhận, vừa nói theo những lời chúc phúc.

"Chúc mừng tiểu thư nhà ta ngày càng xinh đẹp!"

Lại rải nửa giỏ tiền đồng, cư dân gần đó nghe tin đồn cũng chạy đến nhận tiền, người càng lúc càng đông. Xe ngựa của ta và Thái tử bị vây ở giữa, không thể di chuyển.

Mỗi lần Bảo Châu rải tiền lại bịa ra một lý do lung tung, xen vào một câu "Chúc mừng tiểu thư nhà ta khôi phục thân phận tự do, mỹ nam toàn triều tùy tiểu thư nhà ta chọn lựa!" Những lời trái với lễ giáo như vậy, cũng không ai để ý, nhưng đã thành công "vô tình" tiết lộ thân phận của ta.

Dân chúng được tiền bạc đều khen ngợi nữ nhi Khương gia có tấm lòng tốt. Lúc đến thấy xe ngựa Khương gia, còn có người chỉ trỏ bàn tán, lúc này thấy xe ngựa Khương gia, mọi người đổi giọng, nói nữ nhi Khương gia, nhà nào cưới được là phúc của nhà đó, hoàng gia đã bỏ lỡ một người dâu hiền.

Việc dư luận thay đổi, ta đã dự đoán được, nhưng ta không ngờ Bảo Châu lại táo bạo đến thế, giữa phố nói ta khôi phục thân phận tự do gì đó.

Ta liếc nhìn về phía Thái tử, hắn cưỡi một con tuấn mã trắng, bị đám đông đẩy ra rìa, thị vệ vất vả ngăn đám người chen lấn. Hắn hẳn cũng nghe thấy câu đó, có vẻ tâm trạng không được tốt.

Ta mỉm cười. Thôi, cứ để Bảo Châu náo loạn đi. Dù sao, ta vốn cũng định tùy hứng một phen.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Vô tình liếc nhìn, ta thấy một bóng dáng quen thuộc, nhìn kỹ lại, là Khúc Anh. Nàng ta ở rìa đám đông, có vẻ không rõ phía trước xảy ra chuyện gì, nhưng có tiền rơi đến trước mặt, nàng ta cũng theo những người xung quanh nhặt lên.

Đến khi mọi việc kết thúc, người đã tản đi, Thái tử cũng phát hiện ra nàng ta, tiến lên kéo nàng ta dậy, sắc mặt hiếm khi đen lại: "Sao nàng lại ở đây?"

Ta cũng xuống xe ngựa bước tới.

Khúc Anh thấy bọn ta, có chút ngượng ngùng, tay nắm mấy đồng tiền, không biết để tay đâu: "Ta, ta đến tìm ngươi."

Thái tử bảo nàng ta vứt tiền đi, Khúc Anh như bị bỏng tay vội ném mấy đồng tiền đi thật xa.

Ta dịu dàng nói: "Khúc cô nương không cần để ý mấy đồng tiền đó, ta có thứ quý giá hơn muốn chuyển cho ngươi."

Ta đưa tay về phía nàng ta, trong lòng bàn tay là một miếng ngọc bội khắc rồng, ngọc trắng sữa ẩn hiện vài đường tím như khói, điêu khắc tinh xảo, con rồng rất sống động.

Theo dõi sốp tại FB: Mỗi Ngày Chỉ Muốn Quạc Quạc Quạc để nhận thông báo sớm nhất nhé!

"Đây là tín vật đính ước năm xưa của ta và điện hạ."

13

Khi ta và Dung Ngọc đính ước, hắn đặc biệt mời thợ khắc ngọc giỏi nhất, tự mình tìm một khối ngọc tím khói hiếm có, còn vẽ mẫu, bảo khắc thành một đôi ngọc bội rồng phượng, khi ghép lại có thể thành một khối hoàn chỉnh, không thấy một chút vết nối, là tác phẩm tuyệt diệu. Ta đeo ngọc rồng, hắn đeo ngọc phượng. Ngọc phượng của hắn, đã lâu không đeo.

Ta đưa ngọc bội khắc rồng cho Khúc Anh, nhưng nàng ta do dự, mãi không dám nhận, ánh mắt liên tục quét về phía Thái tử, hy vọng hắn có thể chỉ dẫn nàng ta nên phản ứng thế nào. Thái tử cầm lấy ngọc bội từ tay ta, nhìn nó với vẻ nghi hoặc, có lẽ không biết còn có tín vật đính ước.

Khúc Anh nhìn miếng ngọc đẹp đẽ đầy thèm thuồng: "Ta, ta có thể xem không?"

Thái tử tiện tay đưa ngọc bội cho nàng ta.

"Nửa miếng ngọc kia, ta, có lẽ đã rơi xuống sông, hôm khác sẽ trả lại cho Khương cô nương."

Ta: "Không cần đâu, vốn là ngọc bội do ngài nhờ người khắc, ngài giữ là được."

Đang định rời đi, bên kia Khúc Anh không biết chạm phải cơ quan gì, cả miếng ngọc bội khắc rồng bỗng vỡ thành mảnh vụn đầy tay. Nàng ta đứng nguyên tại chỗ, không biết phải làm sao. Những mảnh ngọc trắng trong như pha lê rơi đầy đất, phát ra tiếng kêu nhỏ và trong trẻo.

Khúc Anh lập tức rơi nước mắt, luống cuống: "Ta không cố ý."

Bảo Châu chua ngoa: "Đúng vậy, chỉ là ngươi đột nhiên mạnh mẽ phi thường thôi."

Ta đa-u đầu bảo Bảo Châu im miệng, có chút bất đắc dĩ: "Đây là, chắc đã chạm vào cơ quan trong ngọc bội."

Khi xưa lúc Dung Ngọc trao ngọc bội cho ta, hắn nhướng mày cười nói miếng ngọc này thiên hạ vô song, do thợ khắc ngọc giỏi nhất làm ra, bên trong có cơ quan tinh xảo phức tạp, nếu đổi người khác đeo, nó sẽ không chịu đâu. Lúc đó ta tưởng chỉ là lời đùa, không ngờ thật sự có thợ khắc ngọc có thể làm ra miếng ngọc bội như vậy. Nhưng miếng ngọc bội này đã không còn thuộc về ta nữa, vỡ thì vỡ, ta cũng không quá để tâm. Người từng tặng ta ngọc bội, chính bản thân cũng quên mất miếng ngọc này.