Thật sự không hiểu nổi, vì sao đều là nhắc nhở với ý tốt, tới lượt mình lại thành lòng mang ý xấu?
Lúc này, giáo sư Hình đã đi xuống sân khấu, Lam Yên bưng cốc rượu lên: "Đi qua mời rượu với dì đi."
"Vâng." Lục Thần lập tức tập chung tinh thần, định nhân cơ hội thay đổi ấn tượng.
Hai người một trước một sau ngăn cản đường đi của giáo sư Hình.
Lam Yên lắc cốc chứa đầy rượu champagne: "Diễm Vinh, chúc mừng, tôi mời cô một cốc, nhiều năm cố gắng xem như có kết quả, đứa nhỏ quay về nhà rồi."
Dứt lời, bà ta vỗ vỗ đầu Tả Gia Thành: "Nghe nói Gia Thành có chỉ số thông minh cực cao, xem như là cô có người kế thừa rồi."
"Cảm ơn." Hình Diễm Vinh mỉm cười, chạm cốc nhấp một ngụm, vừa định đi ra chỗ khác thì thấy Lam Yên tránh sang một bên, để lộ Lục Thần đứng ở phía sau.
"Giới thiệu cho cô một cậu bạn trẻ, cậu ấy tên..."
"Lục Thần." Hình Diễm Vinh nheo mắt, sắc mặt trở nên lạnh lẽo hơn vài phần.
Lam Yên tỏ vẻ vui mừng: "Hóa ra là người quen, vậy không cần tôi phải nhiều lời nữa, chắc là cô khá hiểu cậu ấy, cậu ấy..."
"Hiểu thì chưa chắc, nhưng tôi vẫn biết đôi điều về nhân phẩm của cậu ta." Hình Diễm Vinh cắt ngang lời nói của Lam Yên, đáp với giọng điệu đầy ẩn ý.
Nghe vậy, Lục Thần cảm thấy hoảng hốt trong lòng.
Một cuộc gọi mà thôi, không đến mức phải tính toán chi li như thế chứ?
"Giáo sư Hình, chắc là giữa chúng ta có hiểu lầm gì đó." Anh ta giơ cốc lên với thái độ chân thành: "Nếu trước kia tôi có đắc tội cô thì cho tôi xin lỗi."
Lam Yên xụ mặt, quay đầu nhìn về phía Lục Thần: "Chuyện là sao vậy?"
Lục Thần thở dài, bắt đầu giải thích: "Cháu từng phát hiện ra mối quan hệ giữa Gia Thành và giáo sư Hình, cũng từng liên hệ với giáo sư Hình, muốn nói rõ ràng chuyện này với giáo sư Hình."
"Làm vậy là đúng rồi mà?" Lam Yên khó hiểu.
Giáo sư Hình cười lạnh: "Đúng rồi, tôi phải cảm ơn cậu mới đúng nhỉ? Nếu không phải do cậu thì sao Gia Thành có thể rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm, bị bắt cóc đến nhà máy hóa chất được?"
Lục Thần sửng sốt: "Sao có thể chứ?"
"Tôi biết tin tức lâu rồi, còn báo cảnh sát nữa, suốt cả quá trình đều được bảo mật nghiêm khắc, kết quả là một cuộc gọi của cậu..." Giáo sư Hình nói đến đây thì không nói nữa.
Chính là cuộc gọi của Lục Thần khiến cho thư ký Khương biết vị trí của Gia Thành, sau đó lên kế hoạch bắt cóc.
Tuy có chút vô lý khi oán trách Lục Thần, nhưng khi mọi người đều rất cẩn thận vì sợ xảy ra chuyện, Lục Thần lại làm cho Gia Thành rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm...
Giáo sư Hình rất khó để không giận chó đánh mèo. Vậy nên, sắc mặt giáo sư Hình lạnh lẽo hơn nữa: "Xin lỗi, tôi còn phải đi tiếp các khách mời khác, không tiếp hai vị nữa."
Dứt lời, giáo sư Hình kéo Gia Thành đi ra chỗ khác.
Lục Thần sững sờ tại chỗ, mặt mày xấu hổ hơn nữa.
***
Các khách mời mới nghe được một nửa drama, ai cũng hò hét dữ dội trong lòng, nhìn chằm chằm về phía Tống Nhất Xuyên đang ăn bò bít tết.
X là ai vậy?
Cậu nói rõ ràng ra được không?
Muốn để chúng tôi sốt ruột chết sao?
Cho dù ông bà Tống cũng rất sốt ruột, nhưng mà có những cuộc giao tiếp cần phải tiến hành, nhất là những cuộc giao tiếp liên quan đến chuyện lớn cả đời của con gái.
"Hiểu Nam, đây là Hách Tuấn Khải – con trai bác Hách, mới về từ nước ngoài, học cùng một chuyên ngành với con, hai con làm quen với nhau đi." Tống Đức Nghĩa tươi cười giới thiệu, dáng vẻ ân cần tới mức thấy rõ hai chữ "liên hôn" trên mặt.
Tống Hiểu Nam còn chưa lên tiếng, Hách Tuấn Khải đã giơ tay ra chào hỏi: "Chào Hiểu Nam, tôi từng xem show mà cô tham gia, rất thích tài nghệ của cô, bây giờ gặp nhau mới thấy cô xinh đẹp hơn trong màn hình nhiều."
"Nhìn xem, thằng bé biết ăn nói ghê nha!" Tống Đức Nghĩa cực kì vừa lòng.
Tống Hiểu Nam bắt đầu ngại ngùng.
Tống Nhất Xuyên quay đầu lại nhìn.
-"Ơ kìa, X kìa?"
Hách Tuấn Khải vừa định nói thêm vài câu, nghe vậy thì như bị sét đánh tại chỗ: "..."
X nào?
Cậu đừng làm tôi sợ nhé!
Các khách mời bị một nửa drama làm cho làm cho nghẹn họng, vừa nghe tiếng lòng là hào hứng hẳn lên, ánh mắt sáng như bóng đèn nhìn chằm chằm Hách Tuấn Khải.
Gì đây?
Vị tân quý mới về từ phố Wall là X?
Nghe nói vì thân phận cháu đích tôn nên cậu ta mới được gia tộc tập chung bồi dưỡng.
Nếu thật sự xác nhận thân phận con ngoài giá thú do con dâu cả ngoại tình với chú hai sinh ra...
Vậy thì nhà họ Hách... sẽ loạn hết cả lên?
Oh wao, chỉ nghĩ thôi là đã cảm thấy rất phấn khích rồi.
Tống Hiểu Nam hồi hồn, trợn mắt, mặt mày xanh mét, trừng Tống Nhất Xuyên. Sao mối nhân duyên nào đến chỗ em cũng rối hết vậy? Anh có thể làm chuyện tốt được không?
"Bác Tống, con đột nhiên nhớ đến trong nhà còn có việc, con đi về trước nhé!" Hách Tuấn Khải lau mồ hôi lạnh trên trán, không chờ Tống Đức Nghĩa trả lời xong đã quay người bước đi.
Tống Nhất Xuyên lại nhét một miếng bít tết vào trong miệng.
-"Vội vàng đi đâu đó?"
- "Về nhà lấy máu nhận thân hả?"
- "Không cần nghi ngờ, chú hai anh chính là cha anh!"
-"Năm xưa, người mà mẹ anh muốn gả là chú hai anh, kết quả là bị người cha trên danh nghĩa hiện giờ của anh chặn ngang."
-"Thật ra thì mẹ anh không phải tự nguyện, một mẹ anh không chỉ là vì trong một đêm đen mưa gió, người cha trên danh nghĩa hiện giờ của anh chuốc say mẹ anh, cướp đi trong sạch, cuối cùng không có mặt mũi gì gặp chú hai anh, mới bất đắc dĩ gả cho người cha trên danh nghĩa hiện giờ của anh."
Một hơi tiếng lòng khiến cho toàn thân Hách Tuấn Khải cứng đờ, thậm chí bước chân dừng ở trên không, mặt mày có vẻ phức tạp quỷ dị, trong đầu văng vẳng câu nói...
Cậu nói kỹ như thế làm gì?
Tôi không hề muốn nghe mà!
Tiếng lòng vừa dứt, bên kia liền có người chửi ầm lên.
"Hóa ra là anh cướp Phỉ Phỉ! Đồ khốn kiếp! Hôm nay tôi sẽ liều mạng với anh!"
"Chú đòi liều mạng với tôi sao? Chú và Phỉ Phỉ hú hí với nhau khi nào? Chú nói rõ ràng cho tôi! Nếu không tôi không để yên đâu!"
Sau đó là tiếng cốc rơi vỡ, tiếng đánh đấm với nhau...
Hách Tuấn Khải: "..."
Cha và chú hai đánh nhau rồi?
Nên giúp ai bây giờ?
Mình mới vừa tốt nghiệp thôi! Mình vẫn còn là một đứa bé!
Sao lại phải đối mặt với những nặng nề không thể chịu nổi trong cuộc đời vậy chứ?
Hai anh em ruột đánh túi bụi, ngay cả giáo sư Hình ra mặt khuyên nhủ cũng không được.
Thảo nào bọn họ kích động như thế, đổi thành người nào thì cũng không thể chịu nổi.
Cuối cùng, giáo sư Hình quyết định mặc kệ, chỉ gọi bảo vệ đưa bọn họ ra ngoài, đừng gây ra chết người là được.
Hoắc Nhân Kiệt tới muộn, thấy mấy người nhốn nháo đi lướt qua mình, trên mặt hiện lên vẻ buồn phiền: "Sao lại kẹt xe cơ chứ? Chết tiệt, bỏ lỡ trò hay rồi!"
Anh ta đang bực bội thì có tiếng chuông điện thoại vang lên. Anh ta mở ra xem, tin nhắn nhảy ra: [Cha ruột của Hách Tuấn Khải là chú hai của anh ta. Mẹ anh ta bị buộc phải gả cho cha anh ta.]
Hoắc Nhân Kiệt đột nhiên trở nên phấn khích.
Trời ạ, có loại chuyện tốt này nữa sao?
Vậy là sau này Hách Tuấn Khải làm gì còn thân phận cháu đích tôn để kiêu ngạo nữa?
Lão cán bộ hay lắm! Những người khác đâu rồi?
Hoắc Nhân Kiệt nhón chân nhìn xung quanh...
Tống Nhất Xuyên đang chiến đấu liên tục trong chiến trường tôm hùm. Cậu vừa bưng đĩa đi lên phía trước vừa lẩm bẩm.
- "Mình nói rồi mà, hai anh em kia hận thù lâu ngày rồi, có đánh nhau cũng dễ hiểu thôi."
- "Em gái mình không thể gả vào loại gia đình dù có đóng cửa hay không thì bên trong cũng gà bay chó sủa được."
-"Với EQ của con bé, thế nào cũng bị người ta chơi chết thôi!"
Tống Hiểu Nam vừa định cảm động, bởi vì anh trai suy nghĩ cho mình. Nhưng khi nghe đến câu cuối đậm chất châm chọc, cô ấy không nhịn được mà chửi ầm lên.
Anh mới bị người ta chơi chết đấy!
Chúc anh ngày ngày bị người ta chơi chết!
***
"Tới chưa? Cậu mau nhìn xem!" Diêm Tư Minh trốn ở góc ngoặt cầu thang cầm điện thoại kề bên tai.
"Đang đi về phía cậu đấy! Mau chuẩn bị đi!" Giọng nói của Vương Toàn Phú truyền ra từ micro.
Diêm Tư Minh tắt cuộc gọi, nín thở tập trung tinh thần, tay đấm chân đá vài chiêu, đếm thầm vài số, sau đó lao ra ngoài, kết quả phát hiện người vừa đi tới cao hơn mình rất nhiều.
Sau đó nữa, đầu mình bị đè xuố.ng, giọng nói hài hước vang lên bên tai: "Chơi đánh lén giống người ta hả? Em muốn bị đánh sao?"
Giọng nói quen thuộc khiến cho Diêm Tư Minh ngẩng đầu: "Ơ? Sao lại là anh vậy?"
"Sao không thể là anh?" Diêm Cẩn Dự đẩy Diêm Tư Minh ra: "Thấy Tống Nhất Xuyên đi đâu không?"
"Ở bên trong kìa, anh mau đi đi, đi muộn là bỏ lỡ drama hết!" Rõ ràng là Diêm Tư Minh rất sốt ruột, thò đầu nhìn ra phía sau Diêm Cẩn Dự.
Thấy vậy, Diêm Cẩn Dự mỉm cười, đi vòng qua Diêm Tư Minh, đi vào bên trong đại sảnh tiệc.
Chờ anh trai đi rồi, Diêm Tư Minh mới quay lại trong góc, âm thầm đếm số, lắng nghe tiếng bước chân.
Cuối cùng mục tiêu cũng xuất hiện.
Cậu bé lao ra đấm một quyền, sau đó móc túi quần mục tiêu, kết quả là bị đá ngã lăn ra đất ngay sau đó.
"Hầy, chó hoang ở đâu ra vậy?"
Tả Gia Thành tưởng mình đang đi trên đường quê, có chó hoang qua lại, mới vô thức vươn chân ra...
Sau đó đá trúng người ta?
Cậu bé vội vàng chạy ra, thấy Diêm Tư Minh đang bụm mặt phía dưới, lăn qua lộn lại, đau đến mức không nói nên lời.
"Cậu có sao không vậy? Đau không hả?"
Diêm Tư Minh nhăn nhó mặt mày, tranh thủ lườm Tả Gia Thành một cái: "..." Cậu thấy sao? Hay là cậu thử xem?
"Để tớ gọi mẹ tớ đưa cậu đi bệnh viện nhé?"
Tả Gia Thành chưa từng thấy cảnh như thế, có chút không biết làm sao. Cậu bé làm việc nhà từ nhỏ, sức lực lớn phản ứng nhanh, không có bạn cùng lứa tuổi nào có thể đánh thắng cậu bé. Cậu bé đi học ở trường mới, vốn định không gây chuyện với ai, nào ngờ có người đâm thẳng vào cậu bé.
Làm sao bây giờ?
Có khi nào mẹ sẽ cho rằng mình là một cậu bé hư hay không?
Thấy vẻ hoảng loạn trong mắt Tả Gia Thành,
Diêm Tư Minh lập tức tương kế tựu kế: "Không đến mức phải đi bệnh viện, cậu đỡ tớ đứng dậy là được rồi."
Nghe vậy, Tả Gia Thành vội vàng đỡ Diêm Tư Minh đứng dậy: "Thật sự không sao hả? Tớ xin lỗi cậu!"
"Nếu cậu không muốn tớ nói chuyện này với mẹ cậu thì cậu phải nghe lời tớ!" Diêm Tư Minh vừa nhíu mày nhe răng đứng dậy, vừa nhỏ giọng uy hiếp.
Tả Gia Thành nghĩ nghĩ rồi nói: "Cậu nói đi. Cậu muốn tớ làm gì?"
"Download Vương Giả đi." Diêm Tư Minh nói năng hùng hồn: "Tớ muốn quang minh chính đại mà thắng cậu!"
Vậy nên, trong một góc ở hành lang khách sạn năm sao, ba cái đầy nhỏ sáp lại với nhau.
"Bên trái là khống chế phương hướng trên dưới trái phải. Bên phải là tung kỹ năng anh hùng."
"Anh hùng gồm pháp sư, xạ thủ, thích khách..."
Diêm Tư Minh giới thiệu một cách đơn giản, sau đó hất cằm nói tiếp: "Đừng nói là tớ ức hiếp cậu, cho cậu luyện trước một trận đấy!"
"Không cần đâu!" Tả Gia Thành tập chung nhìn màn hình điện thoại: "Bắt đầu luôn đi!"
"Cậu nói đấy nhé!" Diêm Tư Minh nở nụ cười đắc ý: "Có thua cũng đừng khóc!"
"Đúng vậy! Đừng khóc!" Vương Toàn Phú phụ họa theo.
Tả Gia Thành ngẩng đầu: "..." Trẻ em trong thành phố đều ngây thơ như vậy sao?
"Mau đi, nếu mẹ tớ không thấy tớ thì sẽ sốt ruột lắm."
Cậu bé nói thêm một câu rời cúi đầu nhìn điện thoại.
Mười phút sau.
Vương Toàn Phú hỏi với vẻ do dự: "Lão đại, cậu thua à?"
"Không thua! 3/5 mới tính thắng!" Diêm Tư Minh có chút phát điên: "Chờ tớ đổi sang anh hùng khác đã!"
Lúc bên tai lại vang lên "defeat", Diêm Tư Minh trực tiếp ném điện thoại.
Đờ mờ!
Cậu ta mới vừa học chơi mà?
Sao chơi giỏi quá vậy?
*
Sau khi bị giáo sư Hình khịa vài câu, Lục Thần nhanh chóng theo Lam Yên ra khỏi hội trường tiệc tối.
Vừa ngồi vào Lincoln, anh ta liền sốt ruột giải thích: "Dì Lam, cháu thật sự không phải cố ý!"
"Dì biết." Lam Yên xua tay, ra hiệu cho Lục Thần không cần phải giải thích thêm nữa: "Hình Diễm Vinh tính tình bướng bỉnh, đứa con trai mất tích nhiều năm chính là điểm mấu chốt của cô ta, ai chạm vào cũng không được, vậy nên giận chó đánh mèo cháu là chuyện bình thường thôi, không cần phải để ý nhiều như thế."
Nghe vậy, Lục Thần cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
Anh ta không muốn vì chuyện này mà để lại một chút ấn tượng xấu nào trong mắt dì Lam Yên.
Bởi vì đàn ông càng lúc càng không đáng tin...
"Mẹ con sao rồi?" Lam Yên chợt đổi giọng, hỏi với vẻ quan tâm: "Trước đó dì bận xử lý chuyện gia đình, chưa rảnh đi xem mẹ con, hiện giờ rảnh rồi, cuối cùng cũng có thể đi thăm bệnh."
Thời trẻ tuổi, bà ta từng học tại một trường nữ sinh, Từ Hồng – mẹ Lục Thần từng là bạn học cùng lớp.
Vốn dĩ hai người họ chỉ là tạm thời học chung lớp, sẽ không có bất cứ mối liên quan nào, chỉ là một vụ bắt cóc lại khiến hai người họ kết nối với nhau.
Nếu không phải Từ Hồng chủ động dẫn bọn bắt cóc đi, thì có lẽ Lam Yên sẽ không khỏe mạnh mà sống tới hiện giờ.
Từ khi ấy, hai người bắt đầu trở thành bạn bè...
"Mẹ con khôi phục khá tốt, bệnh mãn tính dẫn tới suy thận, mỗi năm đều phải lọc thận..." Lục Thần nói với vẻ cô đơn: "Nếu không phải cha con mất sớm thì mẹ con cũng sẽ không vất vả lâu ngày thành bệnh."
Lam Yên thở dài: "Năm ấy dì đi du học ngoài, cắt đứt liên hệ với mẹ con, nếu không..."
Lúc này, tiếng chuông điện thoại được cài đặt riêng vang lên, ngắt ngang cuộc đối thoại giữa hai người.
Lam Yên không nhìn màn hình, trực tiếp mở loa ngoài: "Con trai, có chuyện gì vậy?"
"Dạo này con hơi nhiều công việc, con dọn đi chung cư gần công ty ở tạm."
Giọng nói của Phó Chu Trì vang lên. Lam Yên vô thức nhìn Lục Thần một cái, sau đó chỉnh nhỏ âm lượng: "Đừng làm bậy, trong nhà còn có khách, con dọn ra ngoài là sao hả?"
"Cậu ta là khách của mẹ chứ không phải là khách của con. Nếu mẹ muốn thì có thể để đứa con trai kia của mẹ ở lại nhà."
Nói xong, Phó Chu Trì tắt cuộc gọi.
Anh ta còn đang ở trong hội trường tiệc tối, người đứng bên cạnh anh ta chính là "đứa con trai kia".
Trần Phong liếc qua, thấy ý cười đắc ý bên môi Phó Chu Trì thì khinh thường cười lạnh: "Chơi chiêu này với tôi?"
"Đúng vậy!" Phó Chu Trì gật đầu, ánh mắt khiêu khích: "Ai bảo cậu là em trai cơ chứ? Ăn mệt là đương nhiên rồi!"
Trần Phong nổi giận: "Vì sao chứ? Tôi không đồng ý!"
Hai anh em bắt đầu cãi nhau ầm ĩ. Lục Thần ngồi trên Lincoln không hề hay biết mình lại bị ghét bỏ lần nữa.
***
Lúc Diêm Cẩn Dự đi vào hội trường, Tống Nhất Xuyên đã ăn từ đầu đến cuối các món ngon trên bàn, bụng no nê tròn trịa, uống khá nhiều champagne, đang định đi tìm nơi xả.
Lúc cậu đi xuyên qua đám người đang giả vờ trò chuyện vui vẻ với nhau, các khách mời không hẹn mà cùng lùi ra sau, giống như là thấy lũ lụt thú dữ.
Ai cũng sợ vua dưa há miệng hỏi câu: "Anh tên gì?"
Tống Nhất Xuyên đương nhiên là phát hiện ra, thì thầm.
-"Trốn xa như vậy làm gì?"
- "Người nào cũng có vẻ chột dạ, giống như là làm chuyện xấu gì đó!"
- "Có nên mở tuyển tập chuyện thiên hạ ra xem không?"
Các khách mời âm thầm lắc đầu.
Không nên!
Đừng xem drama của tôi!
Xem anh ta! Xem cô ta đi!
"Định đi đâu vậy?" Diêm Cẩn Dự đi tới, hỏi Tống Nhất Xuyên.
Tống Nhất Xuyên thu lại suy nghĩ, mỉm cười đáp: "Sao bây giờ anh mới đến? Lúc nãy có người đánh nhau xuất sắc lắm, đáng tiếc là anh không nhìn thấy."
Diêm Cẩn Dự cười cong mắt: "Không đáng tiếc."
Nhìn thấy cậu là đủ rồi!
"Tôi muốn đi phòng vệ sinh." Tống Nhất Xuyên cất bước: "Đợi lát nữa tôi sẽ đi tìm anh."
Diêm Cẩn Dự quay người đuổi theo cậu: "Để tôi đi với cậu."
"Không cần đâu, tôi sẽ không lạc đường."
Tống Nhất Xuyên vừa định vẫy tay, nhưng lại bị Diêm Cẩn Dự kéo tay lại. Lòng bàn tay ấm áp xuyên qua làn da truyền đến bên mình... Cậu ngước mắt lên, liền thấy ý cười mờ mịt bên môi anh.
"Tôi cũng muốn đi nhà vệ sinh." Diêm Cẩn Dự nắm tay cậu đi ra ngoài.
Tống Nhất Xuyên ngây ngốc đi theo phía sau.
-"Nam thần cũng có nhu cầu si.nh lý nữa hả?"
- "Chậc, thật sự không thể tưởng tượng nổi!"
- "Được thôi, đi cùng nhau có khi còn có thể quan sát..."
Tiếng lòng của vua dưa càng lúc càng xa, các khách mời không hẹn mà cùng cất bước đuổi the0.
Paparazzi trốn trong góc phòng chụp lén thấy vậy thì âm thầm ngạc nhiên. Hiện nay đang thịnh hành nhảy Waltz tập thể hả?
Vì sao động tác của mọi người lại thống nhất như thế?
Còn nữa... người kia là tổng giám đốc Diêm?
Anh nắm tay Tống Nhất Xuyên đi ra ngoài?
Hai người xác định quan hệ rồi sao?
Vì sao không công khai cơ chứ?
Paparazzi sờ sờ đầu, không hiểu tình huống trước mắt là sao.
Anh ta quay đầu đi về phía một căn phòng khác. Lúc nãy có hai bóng dáng đáng nghi đi vào bên trong... chắc là có drama mới...
Dựa vào khứu giác nhạy bén của mình, paparazzi kề sát tai lên cửa phòng.
Tiếng nói nhỏ truyền ra từ bên trong.
"Cái gì? Cung cấp drama cũng đòi thù lao nữa sao? Lão cán bộ, anh học hư rồi phải không?"
"Tài nguyên tin tức được chia sẻ có tính phí là quyết định của nền kinh tế thị trường, đúng không?"
"Kinh tế thị trường cái quỷ ấy! Tóm lại là tôi không trả, anh đừng có nằm mơ!"
-Được thôi, vậy không cần phải nói nữa, tôi đi trước đây."
"Anh đợi đã..." Hoắc Nhân Kiệt kéo tay Mạnh Khung Kỳ: "Nói đi, muốn thù lao gì?"
"Nếu tôi nói ra thì có vẻ anh không hề có thành ý." Mạnh Khung Kỳ mặt mày lạnh nhạt, giống như cò kè mặc cả là một chuyện rất bình thường.
Hoắc Nhân Kiệt trợn to đôi mắt: "Làm sao mới tính có thành ý? Tôi chuyển khoản ngay cho anh nhé?"
"Tôi không thiếu tiền, trong nhà cũng có quyền."
Mạnh Khung Kỳ dựa lên tường, trong mắt lập lòe tăm tối: "Muốn cái khác có sức hấp dẫn hơn."
Hoắc Nhân Kiệt bĩu môi: "Tôi đâu biết cái gì có sức hấp dẫn với anh?"
Paparazzi nghe lén ở bên ngoài nôn nóng hò hét trong lòng.
Trời ạ, anh là đồ ngốc hả?
Người ta đã nói tới vậy rồi mà còn chưa hiểu nữa à?
Người ta không cần tiền, không cần quyền, chỉ cần anh thôi!
Đám người giới thượng lưu thích chơi trò giải câu đố vậy sao?
"Không nói nữa, có chút mệt, đi về ngủ đây." Mạnh Khung Kỳ quay đầu đi ra ngoài.
Paparazzi đang do dự có nên chạy hay không thì nghe thấy bên trong truyền đến tiếng nói dồn dập.
"Đợi đã..." Hoắc Nhân Kiệt thử hỏi: "Thế này đi, một cái drama trả giá bằng một cái hôn?"
Paparazzi vỗ mạnh lên đùi. Đúng rồi! Lần này đáp đúng rồi!
"Có tiếng gì vậy?"
Mạnh Khung Kỳ cảnh giác quay đầu lại,paparazzi sợ tới mức quay đầu bỏ chạy.
Cửa phòng chưa mở ra, tiếng lòng của Tống Nhất Xuyên đã vang lên trong sảnh.