Vu Chấn Vũ phát hiện có chỗ nào đó không đúng, nheo mắt hỏi lại: "Em trai vợ anh tên gì?"
"Lưu Ninh!" Tài xế mỉm cười: "Lưu trong lão lưu gia, ninh trong ninh tĩnh."
Vẻ mặt kiêu ngạo của Vu Chấn Vũ lập tức thay đổi. Anh ta bắt đầu nói năng lộn xộn: "Xin chào, lần đầu gặp mặt, nhờ anh tương lai giúp đỡ nhiều hơn."
"Giúp, giúp đỡ cái gì?" Tài xế bị thái độ của Vu Chấn Vũ dọa sợ, giật mình dẫm phanh lại khi đèn đỏ chuyển màu đỏ.
Vu Chấn Vũ có chút ngại ngùng: "Tôi chính là anh chủ của em trai vợ của anh."
"Trời ạ, cậu chính là tổng giám đốc Vu hả?" Tài xế khó tin mà hô lên, sau đó đảo tay lái ngừng xe bên đường.
Tài xế nổi giận đùng đùng đi xuống xe, trực tiếp kéo Vu Chấn Vũ ra ngoài, hùng hùng hổ hổ: "Dám đùa giỡn tình cảm của em trai vợ tôi? Cậu có còn là người không thế?"
"Cậu có biết là em trai vợ tôi suýt nữa bị cậu hại chết không?"
Trương Vĩ giơ nắm đấm lên, định đấm lên má trái Vu Chấn Vũ, chỉ là chợt nhớ tới việc phải bồi thường nếu đấm người, vậy là nhút nhát mà rút tay lại, cảnh cáo: "Sau này cách xa em trai vợ tôi ra!"
Dứt lời, Trương Vĩ muốn bỏ đi, nhưng mà Vu Chấn Vũ đã lên phía trước một bước, nói bằng thái độ kiên quyết: "Tôi không làm được! Tôi rời khỏi show về nước vì chữa bệnh trầm cảm cho cậu ấy!"
Trương Vĩ khựng bước: "Bệnh gì cơ?"
"Bệnh trầm cảm!" Vu Chấn Vũ gằn từng chữ một: "Anh là anh rể của cậu ấy, vậy mà anh không biết cậu ấy mắc bệnh trầm cảm, đã vậy anh còn không biết xấu hổ mà chỉ trích tôi?"
Trương Vĩ ngây ngô gãi đầu: "Em trai vợ bị bệnh trầm cảm khi nào vậy? Sao tôi..."
"Anh đừng nói gì nữa, mau đưa tôi đi bệnh viện đi, nếu chậm một chút nữa thôi thì có thể Lưu Ninh sẽ xảy ra chuyện!" Vu Chấn Vũ rất là nghiêm túc, bởi vì anh ta thật sự nghĩ như vậy.
"Trời đất ơi, nghiêm trọng thế rồi sao?" Trương Vĩ bị dọa sợ, vội vàng vẫy tay gọi Vu Chấn Vũ: "Đi thôi, đi nhanh thôi!"
Vậy nên, hai người lái xe như bay trong tốc độ cho phép, chạy thẳng đến bệnh viện trung tâm.
Trương Vĩ dẫn Vu Chấn Vũ đi lên phòng bệnh trong khu nằm viện, vừa mở cửa ra liền thấy vợ mình đang nằm bắt chéo chân trên giường để chơi game, còn em trai vợ thì đang ngồi bên cạnh gọt vỏ táo cho vợ mình.
Thấy vậy, Trương Vĩ tức đỏ mắt: "Vợ ơi, em ở nhà bóc lột anh thì thôi đi, bây giờ Lưu Ninh đã thành thế kia rồi, sao em còn nhẫn tâm bảo em ấy hầu hạ em nữa vậy?"
"Em là chị nó, bảo nó hầu hạ em thì sao chứ? Bây giờ em huấn luyện cho nó sau này phải hầu hạ vợ thế nào, có gì không ổn sao?" Lưu Hi ngồi dậy: "Chỗ này anh có quyền lên tiếng hả? Mau đi về nhà đi!"
"À, ok!"
Giọng điệu hung dữ của Lưu Hi khiến Trương Vĩ không nhịn được mà run lên. Trương Vĩ quay đầu lại, nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của Vu Chấn Vũ, lập tức đứng thẳng người lên, hắng giọng chất vấn: "Vợ ơi, chuyện em trai vợ bị bệnh trầm cảm là sao vậy?"
"Bệnh trầm cảm gì? Sao anh biết?" Lưu Hi sửng sốt.
Lưu Ninh vẫn luôn im lặng nãy giờ để dao gọt trái cây lên bàn, mở miệng giải thích: "Ây da, anh rể, chuyện bệnh trầm cảm là..."
Anh ấy vừa nói đến đây, quay người nhìn thì chợt thấy một bóng người quen thuộc đứng chỗ bóng râm ngoài cửa.
Lưu Ninh đứng bật dậy: "Tổng giám đốc Vu? Sao anh lại ở đây?"
Vu Chấn Vũ từ từ đi vào phòng bệnh, nhìn về phía Lưu Hi với ánh mắt lạnh lẽo như băng: "Cô nói thêm vài câu nữa cho tôi nghe xem?"
"Nói, nói cái gì cơ?" Lưu Hi hoảng loạn, đảo mắt nhìn về phía Lưu Ninh.
Giọng nói Vu Chấn Vũ cực kì trầm thấp: "Cô hộ sĩ ngày ấy... chính là cô à?"
Trên đường đi công viên chủ đề Ferrari, tiểu đội hóng hớt bắt đầu suy đoán lung tung.
Luật sư nổi tiếng thủ đô chỉ có vài người, ngoài nhà họ Hoắc và nhà họ Nguyễn ra thì không thấy ai nổi tiếng nữa.
Ảnh hậu đã kết hôn cũng chỉ có vài người, bỏ qua người lớn tuổi thì cũng chỉ còn tối đa là ba người khả nghi.
Hai loại thân phận kia cũng dính bên nhau được hả?
Một khi bị phát hiện thì sẽ là thân bại danh liệt!
Chẳng lẽ bọn họ đã kiêu ngạo đến mức không coi ai ra gì?
Bọn họ nhanh chóng suy tư, tầm mắt nhìn chằm chằm Tống Nhất Xuyên.
Vua dưa vẫn cứ không biết gì hết, tiếp tục ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ.
Không lâu sau, bọn họ đến nơi... công viên chủ đề Ferrari lớn nhất thế giới.
Tống Nhất Xuyên nhảy xuống xe, khoanh tay trước ngực nhìn về phía cửa ra vào: "Mọi người tự lựa chọn trò chơi sở trường, mỗi người chơi một trò chơi, chắc là làm vậy sẽ xem như check in thành công."
"Làm vậy cũng được sao?" Lục Thần tỏ vẻ nghi ngờ, quay đầu hỏi staff.
[Anh ta có bệnh hả? Anh ta thuộc đội nào thế? Làm sao mà giống như là nội gián được ê kíp xếp vào trong đội khách mời vậy?]
[Tôi cũng thấy thế! Chỉ cần là ý kiến của Bé Xuyên thì anh ta nhất định sẽ phản bác, giống như là cố ý làm trái lại vậy!]
[Mỗi người check in một chỗ là cách nhanh chóng hiệu quả nhất, chắc là ê kíp sẽ không phản đối đâu nhỉ?]
[Bé Xuyên thông minh ghê, nghĩ một cái là nghĩ ra người đông thế mạnh!]
"Đạo diễn nói được!" Staff hỏi xong rồi nhanh chóng đáp lại.
Lục Thần gượng cười: "Vậy thì ok. Tôi không có ý gì khác, chỉ là muốn xác nhận lại thôi, để tránh việc mọi người vất vả đi check in xong rồi mới biết là không phù hợp quy định của ê kíp."
Anh ta giải thích với màn ảnh. Có điều, khi quay người lại, anh ta phát hiện đội khách mời đã đi thẳng về phía lối vào, cơ bản là không hề có ý định đợi anh ta.
Lục Thần cắn chặt răng, chỉ có thể căng da đầu đuổi theo.
Thấy cảnh này, trợ lý không nhịn được mà hỏi đạo diễn: "Khi nào anh ta mới offline được vậy?"
"Nhịn chút nữa đi." Đạo diễn xụ mặt nói: "Chờ vị đối chiếu tiếp theo online là Lục Thần có thể cút đi được rồi."
Trợ lý: "..."
Tiểu đội hóng hớt đi sát phía sau vua dưa, tiếng lòng truyền đến liên tục.
-"Trời đất ơi, phải nhanh hơn nữa mới được!"
- "Luật sư nổi tiếng thủ đô và ảnh hậu đã kết hôn đang chụp ảnh trong photo booth kìa!"
-"Wao, môi chạm môi rồi kìa, may là có rèm che lại, nếu không là bị bảo vệ bắt rồi, thế nào cũng bị đuổi đi cho xem!"
Nói đến đây, Tống Nhất Xuyên chợt quay đầu nhìn Nguyễn Kình Thiên.
- "Không biết kỹ thuật chụp ảnh bằng điện thoại của anh ta thế nào?"
-"Nếu chụp vài tấm ảnh anh trai ngoại tình thì có khi có thể đi chỗ chị dâu đòi chút tiền tiêu vặt!"
Tiếng lòng nói đến đây, tiểu đội hóng hớt liền trợn tròn mắt.
Luật sư nổi tiếng thủ đô ngoại tình ở công viên chủ đề Ferrari chính là Nguyễn Khải Minh?
Anh trai ruột của Nguyễn Kình Thiên?
"Đi chơi còn phải làm việc nữa hả? Mất hứng quá đi mất!" Cô gái đeo khăn trùm Armani nũng nịu giận dỗi quay đầu sang bên khác.
Thanh niên tinh anh đẩy khung mắt kính tơ vàng trên mũi, điện thoại kề bên tai: "Lấy phí thấp nhất là một triệu tệ, cộng thêm 10% tiền bồi thường, nếu không đồng ý thì đi tìm luật sư khác đi, đừng nói nhiều làm gì!"
"Tạm thời như vậy đi, đừng gọi cho tôi nói chuyện công việc nữa, không biết tôi đang nghỉ phép à?"
Dứt lời, thanh niên tinh anh tắt cuộc gọi, giơ tay ra ôm cô gái đang giận dỗi vào trong lòng ngực mình: "Bé yêu, bây giờ em vừa lòng chưa?"
"Hừ!" Cô gái trợn mắt" Lần trước gọi điện thoại xong anh cũng nói như vậy. Chỉ có án kiện của anh mới quan trọng sao? Thời gian của em cũng rất quý giá! Anh biết em từ chối biết bao nhiêu hợp đồng để đi nghỉ phép với anh không?"
"Hầy, anh biết chứ sao không?" Thanh niên tinh anh mỉm cười lấy lòng: "Chờ đi chơi công viên xong, anh sẽ dẫn em đi trung tâm thương mại mua sắm. Bé yêu đừng tức giận, lại đây cho anh hôn một cái!"
Thanh niên tinh anh kề xuống cổ cô gái, vừa định ôm ấp hôn hít thì chợt khựng lại khi thấy bên ngoài cửa sổ có bóng người lướt qua.
"Có chuyện gì vậy?" Cô gái cảm nhận được gã cứng còng cả người, hỏi với vẻ khó hiểu.
Thanh niên tinh anh nhíu chặt mày: "Hình như thấy người quen."
"Không phải là thằng em trai kia của anh đấy chứ?" Cô gái căng thẳng: "Show của bọn họ cũng tới công viên chủ đề à? Có phải là trùng hợp quá rồi không? Hay là cậu ta cố tình tính kế?"
Nguyễn Khải Minh lắc đầu: "Không thể nào! Không ai biết lịch trình của anh hết!"
Cô gái vẫn còn lo lắng: "Trước đó ê kíp còn gọi điện thoại cho anh nữa mà? Tìm đúng số điện thoại của anh trong danh bạ, nếu nói là không có vấn đề thì không ai tin cả!"
"Có vấn đề đâu? Anh thách bọn họ dám làm gì anh đấy!" Nguyễn Khải Minh cười nhạo: "Người dám ra tay với anh, hiện giờ vẫn còn ngồi tù nữa kìa!"
Gã nắm chặt tay cô gái.
"Đi thôi, có lẽ là anh hoa mắt, lúc nhìn kỹ lại thì có vẻ là nhận sai người rồi."
Khó lắm mới sắp xếp thời gian nghỉ phép được, Nguyễn Khải Minh không muốn bị người không liên quan làm phiền, nhất là đám mèo chó không xứng trồi mặt lên trên kia...
Đám khách mời vừa đi vào công viên chủ đề liền bắt đầu tìm nơi sân trống trải để nghiên cứu phân chia trò chơi.
"Ai chơi tàu lượn siêu tốc với tốc độ 120km/h?" Tống Nhất Xuyên cầm điện thoại, hỏi.
Camera man quay cảnh này lên phòng phát sóng trực tiếp, bình luận nhanh chóng lướt qua.
[120km/h? Trời ạ, trái tim chịu nổi sao hả?]
[Thường thôi! Đây chính là đường tàu lượn cao nhất thế giới! Tôi muốn trải nghiệm lâu lắm rồi, chỉ là nghèo nàn hạn chế hành động của tôi thôi!]
[Sao không ai nói chuyện vậy? Có phải là sợ hay không?]
Lúc này, Hoắc Nhân Kiệt giơ tay lên: "Tôi... không chơi!"
"Tôi muốn chơi trò chơi nhẹ nhàng hơn một chút!"
Tống Nhất Xuyên nhướng mày nhìn qua.
- "Sao hả? Không thích chơi k.ích thí.ch à?"
-"Vậy buổi tối cởi sạch sẽ như thế làm gì?"
-"Dám trần trồng lại không dám chơi trò chơi?"
"Khụ khụ..." Hoắc Nhân Kiệt ho khan dữ dội để ngắt lời gì đó: "Ok ok, tôi chơi là được chứ gì?"
"Hay lắm!" Tống Nhất Xuyên vỗ vỗ vai anh ta, tỏ vẻ vui mừng nói: "Tiếp theo, ai chơi tàu lượn siêu tốc với tốc độ 240km/h?"
Tiểu đội hóng hớt: "..." Vì sao đều là chơi tàu lượn siêu tốc vậy?
Thấy bầu không khí trở nên im ắng lần nữa, Lục Thần mím môi định nói chuyện, chỉ là Nguyễn Kình Thiên đứng sau giành trước một bước: "Tôi chơi!"
Tống Nhất Xuyên nheo mắt.
-"Này, người anh em, sao tích cực quá vậy?"
- "Có phải là có âm mưu gì không?"
- "Lúc nãy nhìn thấy anh trai của anh rồi hả? Bình tĩnh lắm nha, canh góc chụp rất ghê gớm nha, nhìn là biết người trong nghề liền!"
-"Nói nghe xem, anh từng làm paparazzi ở đâu vậy?"
Nguyễn Kình Thiên mất tự nhiên mà rút cánh tay lại, thuận thế đặt lên túi quần bên trái.
Trong túi quần thật sự là điện thoại, và trong điện thoại là album vol 1 về ảnh ngoại tình mới mẻ nóng hổi vừa mới chụp xong.
Đợi lát nữa ngồi tàu lượn siêu tốc, anh ta có thể chụp tiếp album vol 2.
Quả nhiên, vua dưa thật sự giống như lời đồn, có thể đoán được suy đoán của mình!
Nguyễn Kình Thiên nói thầm trong lòng, chỉ là tầm mắt gian xảo lại nhìn về phía nào đó.
Trong mười phút ngắn ngủi, các trò chơi trong công viên chủ đề đã bị chia xong.Tống Nhất Xuyên vừa định nói câu tiếp theo thì Lục Thần lại thong thả hỏi: "Cậu chia hết nhiệm vụ ra ngoài rồi. Vậy còn cậu thì sao? Chẳng lẽ cậu định nhận nhiệm vụ nhẹ nhàng nhất là đi dạo trong công viên?"
"Nhẹ nhàng nhất hả? Vậy chia cho anh nhiệm vụ đi dạo đi!" Tống Nhất Xuyên hất cằm lên.
Lục Thần nhíu mày: "Vì sao? Tôi không hề muốn đi dạo!"
"Vậy thì anh chơi đua xe mô phỏng đi!" Tống Nhất Xuyên đưa quảng cáo trò chơi qua.
Lục Thần nhìn lướt qua rồi muốn từ chối ngay lập tức.
Anh ta không giỏi chơi các trò chơi thuộc loại k.ích thí.ch, cảnh tượng nôn mửa lúc chơi trò chơi thời bé vẫn còn rõ ràng trước mắt.
Khi ấy Tống Hiểu Nam cũng có ở bên cạnh anh ta. Vậy nên Tống Hiểu Nam hoàn toàn có thể làm nhân chứng nói với ê kíp về bóng ma tâm lý thời thơ ấu của anh ta.
Nghĩ đến đây, anh ta nhìn về phía Tống Hiểu Nam ánh mắt cầu cứu.
Tống Hiểu Nam làm lơ ánh mắt của anh ta, thậm chí bên môi còn hiện lên ý cười vui sướng khi người gặp họa.
Anh ta nghiến răng nói: "Tôi chọn đi dạo trong công viên!"
[Thứ gì vậy? Thích gây chuyện, nhưng lại không thể xử lý chuyện?]
[Vậy là Lục Thần lựa chọn trò chơi nhẹ nhàng nhất trong miệng anh ta?]
[Cả ngày mỉa mai châm chọc người khác, tôi còn tưởng rằng anh ta ghê gớm lắm cơ!]
[Chia ra nhiều tổ như thế, ê kíp có thể quay hết được không?]
[Trên cổ áo các khách mời đều có gắn camera mini, lúc chơi trò chơi là sung sướng lắm đây, quay chụp từ thị giác thứ nhất, chẳng khác gì bản thân mình được trải nghiệm!]
[Hú hú hú, k.ích thí.ch nha, tôi sắp chơi tàu lượn siêu tốc nhanh nhất thế giới rồi!]
Chia nhiệm vụ xong, các khách mời đều tản ra để đi làm nhiệm vụ của mình.
Còn fan thì dựa theo yêu thích của mình mà lựa chọn phòng phát sóng trực tiếp tương ứng.
Rất nhiều người thích chơi tàu lượn siêu tốc vọt vào phòng phát sóng trực tiếp của Nguyễn Kình Thiên.
Lúc anh ta xếp hàng chờ lên tàu lượn, có hai bóng người đứng phía trước thu hút sự chú ý của các fans.
[Sao bóng dáng kia giống ảnh hậu quá vậy? Trùng hợp như thế hả?]
[Nguyễn Kình Thiên, anh đừng nhích lung tung nữa, đứng yên lại để tôi nhìn kỹ xem... Trời ạ, đúng là ảnh hậu rồi kìa!]
[Ối mẹ ơi! Người đàn ông bên cạnh cô ta là ai vậy? Là người qua đường A hả?]
[Ơ kìa, anh ta chính là luật sư mới vừa xử lý án kiện tống tiền cho ảnh hậu đây mà? Tên gì nhỉ? Nguyễn Khải Minh!]
[Đừng đùa, chỉ là người giống người mà thôi, sao có thể...]
Nguyễn Khải Minh dường như nhận thấy được gì đó, chợt quay đầu lại nhìn, con ngươi co rụt lại: "Sao lại là mày?"
Nguyễn Kình Thiên cười cười: "Trùng hợp ghê nha!"
"Trùng hợp cái rắm! Mày theo dõi tao?" Nguyễn Khải Minh vừa nói vừa nhìn ra phía sau, thấy không có camera man là bắt đầu nói năng không chút kiêng dè: "Mày tin tao có thể làm cho mày vĩnh viễn câm miệng không?"
"Tin chứ!" Nguyễn Kình Thiên vẫn cười như cũ: "Tôi vẫn luôn tin những gì anh nói!"
Lúc này, ảnh hậu quay đầu lại, nhìn lướt qua Nguyễn Kình Thiên với ánh mắt ghét bỏ: "Khải Minh, thằng em trai của anh chính là thuốc cao bôi trên da chó hả? Anh mau bảo cậu ta cút đi, nhìn phiền muốn chết!"
[Em trai? Trời ạ! Tôi không nghe lầm đấy chứ?]
[Nguyễn Kình Thiên thật sự là người nhà họ Nguyễn?]
[Chị ảnh hậu, hu hu hu... Sao chị đột nhiên không còn dịu dàng nữa vậy?]
"Trời đất ơi! Đạo diễn ơi! Xảy ra chuyện lớn rồi!" Trợ lý căng thẳng chạy nhanh qua, khoa tay múa chân với đạo diễn đứng sau máy theo dõi.
Đạo diễn nhíu mày, chỉ là ánh mắt vẫn còn tập trung trên màn hình: "Nói rõ ràng đi, xảy ra chuyện gì hả?"
Ông ta vừa trả lời một cách qua loa vừa nói thầm trong lòng.
Tên Tống Nhất Xuyên kia cũng ghê gớm chứ nhỉ?
Chơi đua xe mô phỏng giỏi vậy sao?
Có phải là từng chơi rồi không?
"Ảnh hậu! Chính là cô ảnh hậu vừa mới gả cho con nhà giàu kia đấy!" Trợ lý nói năng lộn xộn: "Camera phân tần của chúng ta quay dính cô ta!"
"Quay dính thì quay dính đi, nhân tiện bú fame luôn!" Đạo diễn không để bụng mà xua tay: "Đi đi, đi sang chỗ khác đi!"
Trợ lý hít sâu một hơi: "Ê kíp chúng ta quay dính cảnh Địch Nhược Phỉ hẹn hò với người khác!"
"Ai thế? Địch Nhược Phỉ hả? Ảnh hậu quốc tế sao?" Đạo diễn đột nhiên quay đầu lại: "Cậu có chắc là mình không nhìn nhầm không?"
Trợ lý: "Chắc chứ! Phân tần Nguyễn Kình Thiên bùng nổ luôn rồi! Có rất nhiều dân mạng nhận ra cô ta! Chắc là sẽ lên hot search ngay thôi!"
Đạo diễn đứng bật dậy: "Cô ta hẹn hò với ai vậy?"
"Nguyễn Khải Minh! Chính là anh luật sư vừa giúp cô ta xử lý án kiện xong đấy!" Trợ lý nôn nóng hỏi: "Làm sao bây giờ hả đạo diễn? Nếu tính thêm lần này thì chúng ta đã đắc tội Nguyễn Khải Minh hai lần rồi! Thể nào cũng bị gửi giấy mời cho xem!"
"Đừng sốt ruột, để tôi nghĩ lại xem..." Đạo diễn vò đầu liên tục.
Dạo này lượng tóc trên đầu ông ta đã giảm bớt, chỉ cần vò nhẹ một cái là rơi xuống một nhúm tóc.
Địch Nhược Phỉ vốn dĩ xây dựng hình tượng dịu dàng nhã nhặn. Nhưng mà không lâu trước đây, cô ta bị bóc phốt là hút thuốc uống rượu, thậm chí là chơi hàng cấm.
Trên mạng có rất nhiều video có thể xác định tính chân thật của sự việc. Chỉ là có ê kíp luật sư nhà Nguyễn Khải Minh xen vào, dẫn đến mọi thứ trở nên khó phân biệt.
Cuối cùng, fan của Địch Nhược Phỉ bị phán là tống tiền Địch Nhược Phỉ, Địch Nhược Phỉ hoàn toàn thắng kiện.
Chuyện đến đây đã xem như kết thúc rồi, nào ngờ hai người kia lại bí mật hẹn hò với nhau ở UAE.
Drama lại bùng lên lần nữa cho xem!
Nghĩ đến đây, đạo diễn thầm nói "vô độc bất trượng phu" rồi nheo mắt lại nói với trợ lý: "Giấy mời luật sư thôi mà? Gửi thì gửi đi, tôi sợ bọn họ chắc?"
"Tiếp tục quay! Chờ hot search lên rồi, hai người họ làm gì còn rảnh tính sổ với tôi?"
"Vậy cũng được. Nhưng mà đạo diễn..." Trợ lý nhăn nhó cả mặt: "Show hẹn hò của chúng ta lạc đề nữa rồi phải không?"
Đạo diễn: "Hít drama quan trọng hơn!"
Dứt lời, ông ta ngồi xuống, vẫy tay gọi staff: "Đổi sang phân tần Nguyễn Kình Thiên giúp tôi!"
***
Hai người Địch Nhược Phỉ và Nguyễn Khải Minh không nói nhiều với Nguyễn Kình Thiên, bởi vì tàu lượn siêu tốc đã bắt đầu rồi.
Tiếng la hét ầm ĩ lập tức vang vọng toàn bộ phòng phát sóng trực tiếp. Đám fan vốn định hưởng ké cảm giác k.ích thí.ch cũng quên mất luôn cả trò chơi, chỉ lo phấn khích mà bàn tán.
[Mọi người tạm thời đừng đồn đãi lung tung. Lỡ như người ta chỉ là đi chúc mừng thắng kiện thì sao?]
[Chúc mừng cái gì mà chỉ đi có hai người? Buồn cười không chứ? Nhìn là biết ngay mối quan hệ nam nữ không đứng đắn rồi!]
[Đúng vậy, công viên chủ đề vốn dĩ là thánh địa hẹn hò, không dễ tẩy trắng đâu nhé!]
[Sao tôi nhớ phòng làm việc của Địch ảnh hậu đưa tin là cô ta nghỉ ngơi dưỡng bệnh vậy? Nói là cô ta bị fan làm tổn thương, cần phải ở nhà để chữa lành tâm hồn?]
[Thì cô ta cũng đang đi chữa lành, chỉ khác là chữa lành tình cảm thôi mà!]