Nghĩ đến đây, ông bà Tống vui mừng nhìn về phía Tống Nhất Xuyên, âm thầm cảm thán, may mà có con trai ngoan – thần khí trong việc giám định kẻ xấu...
"Lại đây, ăn thêm chút nữa đi." Tần Thục Viện gắp một cái chân vịt bỏ vào khay của Tống Nhất Xuyên: "Nhìn con đi du lịch về kìa, gầy hết cả rồi."
Thấy vậy, trong mắt Tống Hiểu Nam hiện lên vẻ bất mãn: "Mẹ, trong mắt mẹ chỉ có anh trai thôi hả? Con cũng gầy nữa mà?"
"Thì con đang giảm béo mà? Sao bây giờ lại chê mình gầy?" Tần Thục Viện không hề quay đầu lại, ánh mắt cưng chiều vẫn cứ dừng trên khuôn mặt con trai ngoan.
"Bây giờ con không giảm cân nữa!" Tống Hiểu Nam tức giận thò đũa ra gắp thịt vịt ném thẳng vào trong miệng: "Cha mẹ đừng bất công như thế!"
Nghe vậy, Tống Đức Nghĩa lên tiếng an ủi: "Hiểu Nam, con đừng trách cha mẹ, anh trai con mới về nhà không lâu, cha mẹ quan tâm nhiều hơn một chút là bình thường thôi."
Tống Hiểu Nam không biết phải đáp lời thế nào, nghĩ tới nghĩ lui rồi đột nhiên gắp chân cua hoàng để ném vào trong đĩa của Tống Nhất Xuyên: "Ăn đi, ăn chết anh đi!"
"Con nói chuyện kiểu gì với anh trai con vậy?" Tần Thục Viện trừng con gái một cái: "Không lớn không nhỏ!"
Tống Hiểu Nam làm mặt quỷ: "Con thích!"
Lúc Diêm Cần Dự đi vào biệt thự nhà họ Lam, em trai Diêm Tư Minh chạy ra chào đón: "Sao anh lại đến muộn nữa rồi?"
"Em đoán thử xem?" Diêm Cần Dự thất thần, ánh mắt thâm thúy nhìn lướt qua phòng khách, mặt mày rạng rỡ khi thấy bóng dáng người nào đó.
"Lại là chuyện công ty ạ?" Diêm Tư Minh tỏ vẻ thành thục: "Trong lúc anh không ở công ty, công ty rối loạn hết cả lên, anh phải nhanh chóng xử lý cũng là bình thường thôi."
Diêm Cần Dự rũ mắt: "Làm bài tập xong chưa?"
Diêm Tư Minh:"..."
Sao ai gặp mình cũng hỏi làm bài tập chưa vậy?
Làm xong rồi, xong hết rồi!
Mình phải nói bao nhiêu lần nữa mới được đây?
Học sinh tiểu học đâu có bao nhiêu bài tập về nhà đâu?
Chẳng lẽ bọn họ cho rằng mình có thể giống như Tả Gia Thành, mới học tiểu học mà đã bắt đầu tính toán đi học đại học rồi?
"Anh bỏ lỡ trò hay rồi!" Diêm Tư Minh âm thầm rít gào trong lòng, chỉ là ngoài mặt vẫn không Muốn chịu thua, định đấu một trận với Diêm Cẩn Dự.
Diêm Cẩn Dự tiếp tục đi lên phía trước: "Anh không có hứng thú xem diễn."
Anh chỉ cảm thấy hứng thú với người thôi!
Diêm Tư Minh định đuổi theo. Diêm Cẩn Dự như là nhận ra mà quay đầu lại: "Nếu em đuổi the0 anh thì anh không ngại thưởng cho em một cái tát!"
"Đi tìm Tả Gia Thành chơi đi, để em ấy kéo chỉ số thông minh của em lên!"
Nghe vậy, Diêm Tư Minh dừng bước, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng.
Hừ! Ai mà thích loại giáo dục chê bai chứ?
Cho dù cực kì tức giận, nhưng mà cậu bé lại không dám không nghe lời.
Bởi vì người nắm quyền nhà họ Diêm – Diêm Cẩn Dự là một người nói đi đôi với làm!
Diêm Tư Minh bĩu môi, buồn bực quay đầu lại, đi thẳng lên lầu hai, nhìn Tả Gia Thành đang giải bài Toán ở trong góc, ngồi bịch xuống gần Tả Gia Thành, hỏi bằng giọng điệu vô cùng u oán: "Khi nào cậu mới làm xong hả? Còn chơi Vương Giả nữa không?"
Tả Gia Thành lườm cậu bé: "Cậu định chơi Vương Giả cả đời à?"
"Cái gì?" Diêm Tư Minh sửng sốt: "Cả đời sao? Tớ chưa nghĩ xa đến thế!"
Lỡ như có trò chơi mới thì ai còn chơi trò chơi cũ nữa?
Tả Gia Thành thở dài: "Tớ không còn nhiều thời gian để chơi với cậu nữa."
Có lẽ không bao lâu nữa là cậu bé sẽ phải đi lớp đặc huấn thiếu niên.
"Là sao? Cậu sắp đi á?" Diêm Tư Minh đột nhiên trợn to mắt.
Vương Toàn Phú vừa đi WC chạy ra tới, chỉ nghe được câu cuối, khuôn mặt mập mạp sáp lại gần: "Lão đại, cậu vừa mới nhậm chức lão đại là phải đi rồi sao?"
"Tớ chưa nói là sắp đi." Tả Gia Thành không muốn có loại cảm xúc buồn bã chia ly vào lúc này, vậy nên nói qua loa một câu, sau đó tiếp tục nhìn xuống bài Toán: "Sau này tốt nghiệp, sớm muộn gì cũng sẽ phải tách ra thôi."
"Cũng đúng..." Vương Toàn Phú gãi đầu, trông có vẻ buồn rầu: "Cha tớ nói muốn đưa tớ ra nước ngoài mạ vàng, để tớ thoát khỏi cái mác nhà giàu mới nổi. Có điều, tớ cảm thấy loại chuyện này rất khó khăn, bởi vì tớ vốn dĩ là con trai nhà giàu mới nổi mà?"
Diêm Tư Minh không nói lời nào, im lặng một lúc rồi móc điện thoại ra gỡ bỏ trò chơi Vương Giả.
Thấy hành động của Diêm Tư Minh, Vương Toàn Phú vội vàng nhào qua ngăn cản: "Cậu làm gì vậy? Đám người lớn mới vừa nổi điên xong, bây giờ đến lượt cậu nổi điên?"
"Tạm thời không chơi trò chơi, tớ phải đi về nhà học bài." Diêm Tư Minh đứng dậy, giơ tay ra với Tả Gia Thành: "Cậu còn dư bài thi nào không? Cho tớ một bài đi!"
Nghe vậy, Tả Gia Thành sửng sốt, nhưng vẫn lấy một bài thi mới từ trong cặp ra đưa cho Diêm Tư Minh: "Cho cậu nè!"
Diêm Tư Minh nghiêm túc cầm bài thi: "Chờ xem, tớ sẽ không tách ra với cậu đâu!"
Dứt lời, cậu bé quay người bước đi, dáng vẻ nghiêm nghị giống như là học sinh đi thủ đô dự thi.
Vương Toàn Phú nhìn theo bóng dáng Diêm Tư Minh rồi nghĩ ngợi...
Diêm Tư Minh lên xe nhà, bảo tài xế đưa mình về nhà.
Lúc vào biệt thự, cậu bé không chào hỏi bất cứ người nào, trực tiếp đi thẳng về phòng mình, khoá trái cửa phòng lại.
Cậu bé mở đèn bàn, trải rộng bài thi ra, ngồi xuống ghế trước bàn.
Bút chì chuyển động quanh đầu ngón tay, sau đó dừng trên tờ giấy nháp...
Khoảng nửa tiếng sau, Diêm Minh thở hắt ra một hơi, cầm điện thoại ở bên cạnh lên, bắt đầu nhắn tin.
[Xin lỗi Gia Thành, tớ không thể đi cùng cậu rồi, bởi vì tớ cảm thấy mục tiêu trong tương lai của tớ có thể là tuyển thủ game chuyên nghiệp.]
Sau khi ấn nút gửi đi, cậu bé như là trút được gánh nặng, rồi đi download Vương Giả lần nữa.
***
Tống Nhất Xuyên lén nhìn Diêm Cẩn Dự ngồi bên cạnh mình, trên mặt đều là ý cười.
- "Anh Dự, anh có chắc Diêm Tư Minh là em trai ruột của anh không vậy? Hai người có xét nghiệm AND chưa?"
-"Làm đề Toán Olympic Tiểu học được hai mươi điểm mà dám đòi tham gia lớp đặc huấn thiếu niên với Tả Gia Thành?"
- "Phải rồi, cậu bé từ bỏ rồi, download Vương Giả nữa rồi, trong cơn giận dữ chơi rớt hai sao!"
- "Ha ha ha, hóa ra mình cười lớn tiếng lắm hả?"
- "Nhưng mà mình thật sự không nhịn nổi ha ha ha!"
Diêm Cẩn Dự bỏ tôm vừa lột xong vào trong đĩa của Tống Nhất Xuyên: "Đừng lo nhìn anh mãi, mau ăn đi!"
"Vâng." Tống Nhất Xuyên dùng đũa gắp tôm bỏ vào trong miệng.
- "Lục Thần bỏ mẹ ruột ở lại đường cái?"
- "Mẹ ruột ngồi xe lăn không tiện đi, cuối cùng chỉ có thể báo cảnh sát?"
- "Sau khi bị đưa đến cục cảnh sát, cảnh sát liên hệ với Lục Thần, Lục Thần từ chối ra mặt?"
-"Chỉ vì mẹ ruột xé rách mặt với bạn thân hào môn nên con trai ruột từ mặt mẹ ruột luôn?"
- "Chậc chậc, tàn nhẫn thật sự!"
Khách khứa hít drama nghe thấy phần kết của drama cũng cảm thán tục.
Người ta gọi là gì nhỉ? Là trừng phạt đúng tội hay là báo ứng đến rồi?
Mặc kệ đi...
Dù sao thì đêm nay được hít drama rất là sung sướng!
Tiệc nhận thân kết thúc, Trần Phong chính thức dọn vào biệt thự nhà họ Lam.
Có phòng riêng, phòng riêng có nhà vệ sinh riêng, điều kiện sống cực kì tốt.
Cậu ta nằm lên giường, thầm nói sắp tới không còn phải xấu hổ khi giành WC buổi sáng nữa rồi!
Phải biết rằng lúc quay show hẹn hò, lần nào cậu ta cũng phải đấu trí đấu dũng để giành WC với Phó Chu Trì.
May mà cậu ta cũng đủ thông minh, nếu không là sẽ bị Phó Chu Trì chọc cho tức chết!
Trần Phong ngủ một giấc tới sáng. Chờ lúc thức dậy, cậu ta mơ mơ màng màng đi về phía WC, lúc mở cửa đi vào định tìm chỗ ngồi, mới phát hiện là... không có bồn cầu?
Cái gì đây?
Trần Phong lao ra khỏi phòng, hết to với dưới lầu: "Bà Lam Yên, bà chuẩn bị phòng không có bồn cầu cho tôi?"
"Oh..." Lam Yên đang ngồi trong phòng khách xem báo hoảng hốt nhớ ra: "Bồn cầu trong phòng con cũ lắm rồi, mẹ cọi người tháo bỏ, bồn cầu mới chưa đưa tới, con đi phòng anh trai con đi nhờ một lát đi."
Trần Phong siết chặt tay vịn cầu thang: "Chưa chuẩn bị phòng xong mà đã gọi tôi về nhà rồi?"
"Phục thật sự!"
Cậu ta vừa lẩm bẩm vừa đi về phía phòng Phó Chu Trì, gõ cửa: "Mở cửa! Tôi muốn đi WC!"
"Xin lỗi, không có vị trí, cậu đi phòng khác đi!"
Giọng nói lười nhác của Phó Chu Trì truyền ra ngoài. Trần Phong giận dữ hét lên: "Anh cố ý à? Sao lại ngồi xổm bồn cầu ngay lúc tôi muốn đi hả?"
"Quay show hẹn hò chung lâu rồi, vậy mà cậu cũng chưa để ý thấy đồng hồ sinh học của hai ta là giống nhau sao?" Phó Chu Trì thong thả đáp lời.
Trần Phong còn muốn mắng thêm vài câu, chỉ là tình huống thực tế không cho phép cậu ta tiếp tục kéo dài, đành phải bụm phía dưới đi sang phòng khác.
Trong phòng khách, thư ký đưa cốc trà nóng vào trong tay Lam Yên, nhỏ giọng hỏi: "Chị Lam, vì sao chị không bảo cậu hai đi WC công cộng trong biệt thự?"
Lam Yên mỉm cười: "Cậu không cảm thấy hai anh em càng ầm ĩ thì càng dễ thân thiết hơn sao?"
"Cũng đúng!" Thư ký quay người, gật đầu phụ họa.
Lúc Lam Yên để cốc trà lên bàn, mặt mày đột nhiên trở nên lạnh lẽo: "Hôm nay cậu hãy đi bệnh viện một chuyến, rút lại hết chi phí chữa trị cho Từ Hồng."
"Vâng." Thư ký đáp xong, hỏi tiếp: "Còn Lục Thần thì sao? Cậu ta vẫn còn kí hợp đồng dưới trướng giải trí Phó Thị, có cần đuổi..."
"Vì sao phải đuổi đi?" Lam Yên nheo mắt: "Đương nhiên là phải giữ lại bồi dưỡng cho tốt..."
"Tôi muốn nhìn xem, Từ Hồng không có chồng, rồi mất thêm con trai, cuối cùng sẽ rơi vào kết cục nào?"
Nghe vậy, thư ký không nói thêm lời nào nữa.
***
Lục Thần thấp thỏm suốt cả đêm, đến sáng mới nghe thấy điện thoại đổ chuông, vốn định không bắt máy, nhưng nhìn thấy người gọi là quản lý, bèn vội vàng ngồi dậy từ trên giường, ấn nút nghe máy, sốt ruột hỏi: "Anh ơi, giải trí Phó Thị định hủy hợp đồng với em sao?"
" Cậu rất mong được hủy hợp đồng à?" Quản lý châm chọc một câu.
"Đương nhiên là không phải rồi!" Lục Thần vội vàng giải thích.
Quản lý không nói nhiều, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: "Công ty nhận một hợp đồng quảng cáo cho cậu, tuy chỉ là vai phụ, nhưng mà có rất nhiều màn ảnh, cậu muốn nhận không?"
"Muốn nhận!" Lục Thần gật đầu liên tục.
"Vậy chiều nay cậu đi thử vai, lát nữa tôi sẽ gửi địa chỉ cho cậu."
"Vâng!"
Lục Thần tắt cuộc gọi, phấn khích mà nhảy dựng trên giường.
Anh ta không ngờ tối qua làm ầm ĩ như thế, vậy mà công ty vẫn còn giao công việc cho anh ta.
Chẳng lẽ là...
Phó Chu Trì đỡ lời cho anh ta?
Xem ra tình cảm không thể nói bỏ là bỏ được!
Lục Thần giống như là tiêm máu gà vào người, bắt đầu sửa soạn bản thân, muốn lấy hình tượng hoàn mỹ xuất hiện trong buổi thử vai vào chiều nay.
Một lát sau, phòng ký túc xá đột nhiên có tiếng gõ cửa. Anh ta mặc áo sơ mi đi qua mở cửa, phát hiện người gõ cửa là cảnh sát, bèn nhíu mày hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
"Anh là Lục Thần sao? Đây là thẻ cảnh sát của chúng tôi!" Cảnh sát đưa thẻ lên, sau đó nghiêm túc nói: "Tối qua mẹ của anh báo cảnh sát, nói là anh ném bà ấy ở bên đường."
Lục Thần lộ vẻ không kiên nhẫn: "Chỉ là hiểu lầm thôi. Tôi và mẹ cãi nhau, tôi có chút xúc động nên mới bỏ đi trước."
"Mẹ anh là người bệnh, còn đang trong quá trình chữa bệnh. Nếu không phải đêm qua có chúng tôi đưa bà ấy về bệnh viện thì... Anh có nghĩ tới hậu quả không?"
Cảnh sát lạnh lùng nói: "Nghe nói anh là nhân vật công chúng, nếu chuyện này bị tung lên mạng thì sẽ gây ra ảnh hưởng gì đây?"
Lục Thần mím môi, sau đó thở dài nói: "Xin lỗi, tôi biết sai rồi."
"Lần này chúng tôi chỉ là giáo dục tư tưởng, nếu còn có lần sau thì anh có thể sẽ bị kiện tội vứt bỏ mẹ ruột!"
Nói xong, cảnh sát liền bỏ đi.
Lục Thần mặt mày âm trầm đóng cửa lại.
Anh ta lớn từng tuổi này rồi, ngoài việc cha ruột qua đời ra thì anh ta vẫn luôn xuôi gió xuôi, chưa từng bị buộc vào bước đường cùng thế này.
Tất cả đều thay đổi kể từ khi Tống Nhất Xuyên quay về nhà họ Tống. Chắc chắn là Tống Nhất Xuyên đã ngầm làm gì đó...
Nếu không thì sao có thể...
Lục Thần suy đi nghĩ lại, rồi quay về trước kính thử đồ, nhìn ngũ quan nhuộm đẫm cảm xúc cố chấp...
Cái loại cảm giác bị thế giới coi là trung tâm càng lúc càng mờ nhạt...
Dường như trong lúc vô tình đã lặng lẽ thay đổi...
Anh ta hoảng hốt giơ tay về phía gương nắm chặt thứ gì đó, rồi lại phát hiện mình chỉ nắm được một nắm không khí.
Lúc chiều, Lục Thần đến trường quay quảng cáo, phát hiện đã có rất nhiều người đang bận rộn trong trường quay.
Anh ta nhón chân muốn tìm quản lý, lại bất ngờ thấy một bóng dáng quen thuộc.
Là Nguyễn Kình Thiên?
Anh ta ở đây làm gì vậy?
Lục Thần đi qua, tươi cười hòa nhã chào hỏi: "Hello, không ngờ lại gặp anh ở đây!"
Nguyễn Kình Thiên quay đầu lại: "Chào anh, anh cũng tới đây quay quảng cáo hả?"
"Đúng vậy." Lục Thần gật đầu: "Chúng ta quay chung một quảng cáo sao?"
Nguyễn Kình Thiên cười cười: "Tôi là vai phụ trong quảng cáo. Anh là vai chính à?"
Lục Thần có vẻ xấu hổ: "Không phải, tôi cũng là..."
Anh ta còn chưa trả lời xong liền nghe thấy có người kích động hô to: "Bé Xuyên tới rồi! Mau ra cửa đón đi!"
Lúc hai người quay đầu lại, hai người đều thấy một đám nhân viên cùng chạy ra ngoài.
"Đã hot đến mức này rồi sao?" Lục Thần không khống chế được cảm xúc ghen ghét, lẩm bẩm thành tiếng.
Nguyễn Kình Thiên bật cười: "Bây giờ anh mới biết à? Chỉ dựa vào show Hôn Nhân Hào Môn thôi mà anh Xuyên đã có gần tám mươi triệu fan rồi."
Nói đến đây, Nguyễn Kình Thiên chợt hiểu ra: "Tôi biết rồi, vai chính của quảng cáo chính là anh Xuyên!"
"Chắc là vậy!" Lục Thần nghiến răng nói. Lúc nhìn ra cửa, hận thù trong mắt anh ta như muốn tràn ra ngoài.
Tống Nhất Xuyên bước vào trường quay, còn chưa kịp nhìn rõ xung quanh thì đã cảm nhận được một luồng thù hận nồng đậm.
-"Ai định ám sát trẫm?"
Cậu nhìn một vòng xung quanh.
- "Hóa ra là đồ vô ơn! Hầy, còn đi quay quảng cáo nữa kìa!"
-"Để mình nhìn xem..."
-"Hóa ra là bị coi thành công cụ trả thù Từ Hồng nha!"
-"Chậc chậc, vai chính bot trở nên thê thảm vậy sao?"
-"Vậy chắc là anh ta cũng không ngại mình dẫm thêm một chân đâu nhỉ?"
***
Tống Nhất Xuyên đi giữa đám người ủng hộ, mỉm cười đi tới trước mặt Lục Thần và Nguyễn Kình Thiên: "Không ngờ lại được gặp hai người ở đây."
"Trùng hợp thôi, tôi chỉ mới vừa nhận được thông báo." Nguyễn Kình Thiên lịch sự đáp lời, giả vờ như không nghe thấy tiếng lòng muốn dẫm người khác một chân.
Lục Thần cười gượng gạo, giọng điệu phấn khích có chút giả dối: "Tốt quá! Lại có thể làm việc cùng nhau rồi!"
Tống Nhất Xuyên nhìn về phía anh ta.
-"Cười khó coi hơn cả khóc, với loại kỹ thuật diễn này mà đòi nổi tiếng? Nằm mơ đi thôi!"
Nghĩ đến đây, cậu đảo mắt nhìn qua Nguyễn Kình Thiên.
-"Nhìn người ta đi, vì làm anh trai ruột thân bại danh liệt nên nhịn nhục ngủ đông, ngoan ngoãn diễn vai nhỏ yếu, thật sự là cực kì logic..."
-"Tiếc là lực lượng còn rất yếu, cần phải cố gắng hơn rất nhiều mới có thể động được căn cơ của Nguyễn Thị..."
Ý cười trên mặt Nguyễn Kình Thiên hơi cứng lại rồi lập tức khôi phục như bình thường.
-"Tôi đi hóa trang, lát nữa gặp nhé!"
Tống Nhất Xuyên xua tay, đi về phía phòng hóa trang trong sự dẫn đường của staff.
Chờ lúc Tống Nhất Xuyên đi xa, Lục Thần xụ mặt nói: "Nổi tiếng là khác hẳn liền, càng lúc càng coi trọng khí thế, càng lúc càng không coi ai ra gì."
"Anh thấy đúng không?" Lục Thần quay sang hỏi Nguyễn Kình Thiên, muốn tìm kiếm người có chung suy nghĩ với mình.
"Tôi thấy không đúng." Nguyễn Kình Thiên cười khẽ: "Anh Xuyên vẫn luôn như thế mà? Ít nói làm nhiều!"
Lục Thần nheo mắt: "Anh cũng muốn nịnh nọt cậu ta?"
Nguyễn Kình Thiên nghiêm mặt nói: "Không tính là nịnh nọt, dù sao chính là không muốn đắc tội, ân oán của bản thân anh thì anh tự giải quyết, đừng có kéo người khác xuống."
Dứt lời, Nguyễn Kình Thiên đi thẳng về phía máy quay.
Lục Thần đứng một mình tại chỗ, sắc mặt càng thêm khó coi, một lúc sau mới gằn một câu: "Lại thêm một kẻ nịnh nọt!"
***
Lúc Tống Nhất Xuyên đi vào phòng hóa trang, cậu phát hiện có một vị trí đã có người ngồi.
Nghe tiếng bước chân, người kia quay đầu lại, ngạc nhiên hỏi: "Là cậu?"
"Đúng vậy, là tôi!" Tống Nhất Xuyên cười cười, đi để vị trí dành riêng cho mình, ngồi xuống nói: "Địch ảnh hậu, lại gặp nhau nữa rồi."
Địch Nhược Phỉ mất tự nhiên mà quay đầu đi: "Đều là do nhà đầu tư thần thần bí bí, đến cuối cùng mới quyết định nam chính là ai!"
Nếu sớm biết là cậu thì tôi đã không nhận quảng cáo này rồi!
Bây giờ đã kí hợp đồng xong rồi, có muốn đổi ý cũng không được...
Cô ta cực kì buồn bực, nhưng lại không thể biểu hiện ra ngoài.
"Tôi chỉ mới biết vào sáng nay thôi." Tống Nhất Xuyên nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp trong gương, chợt đổi giọng hỏi: "Nghe giọng điệu của Địch ảnh hậu, dường như là không muốn làm việc chung với tôi?"
Địch Nhược Phỉ mỉm cười dịu dàng: "Sao có thể chứ? Tôi cực kì thích làm việc với người mới, bởi vì dễ dàng có linh cảm..."
Mới là lạ!
Cô ta âm thầm phỉ nhổ trong lòng!
Ai thích hợp tác với vua dưa có thể tung drama bất cứ lúc nào chứ?
Phải mau chóng quay xong rồi mau chóng kết thúc công việc mới được!
Dạo này không thuận lợi cho lắm, nếu lỡ như bị tung tin gì nữa thì sẽ khó giải quyết lắm!
Tống Nhất Xuyên không đáp lời, chỉ liếc cô ta một cái.
-"Cô còn rảnh quay quảng cáo cơ? Cô không biết Nguyễn Khải Minh đã đưa ghi âm cho cơ quan tư pháp giám định rồi sao?"
- "Còn cả lịch sử trò chuyện giữa hai người nữa... Cô không biết anh ta đều giữ lại hết à?"
- "Nếu anh ta gửi cho anh chồng hào môn của cô xem thì cô nghĩ xem anh chồng cô có tin không? Nếu là buổi tối lại đánh cô nữa thì cô định làm sao?"