Sau Khi Nam Phụ Ác Độc Bị Đọc Tâm, Các Đại Lão Tranh Nhau Sủng

Chương 69



"Tống Nhất Xuyên và đám chó săn của cậu ta!" Khúc Hướng Nam nghiến răng nghiến lợi: "Em gái cậu ta còn đấm con một quyền nữa!"

Phạm Như Phương lập tức mất bình tĩnh: "Dám đánh con trai mẹ hả?"

"Cậu ta còn giễu cợt tên con, nói con là xu hướng tính d.ục nam!" Khúc Hướng Nam nhìn về phía Phạm Như Phương với vẻ oán trách: "Rốt cuộc là ai đặt tên cho con vậy hả? Cách đọc giống nhau quá trời luôn!"

"Giống cái gì mà giống? Con đừng nói bậy!" Phạm Như Phương kích động đứng dậy: "Đi thôi! Mẹ đi trả thù cho con!"

Tuyệt đối không thể bỏ qua chuyện này được!

Địch Nhược Phỉ cố gượng quay xong quảng cáo, đang suy nghĩ xem có nên về nhà hay không thì đột nhiên có tiếng chuông điện thoại vang lên dồn dập.

Cô ta rũ mắt nhìn, phát hiện người gọi là mẹ chồng, sắc mặt lập tức trắng bệch, quay đầu hỏi trợ lý: "Làm sao bây giờ? Chắc chắn là Khúc Hướng Nam mách lẻo với mẹ rồi! Tôi phải giải thích thế nào đây?"

Trợ lý bất đắc dĩ đáp: "Nghe điện thoại trước đã."

Nếu nghe chậm thì lại bị mắng nữa!

Địch Nhược Phỉ hít sâu một hơi, sau đó ấn nút nghe cuộc gọi, nói với giọng điệu nịnh nọt hơn nữa: "A lô mẹ, sao mẹ lại đột nhiên gọt...."

"Cái gì? Mẹ chờ con, con qua ngay đây!"

Cô ta vừa nói vừa chạy ra ngoài, chui nhanh vào trong xe bảo mẫu.

Tống Nhất Xuyên nheo mắt lại.

- "Đi nhanh như thế làm gì? Chẳng lẽ là sốt ruột về nhà bị đánh?"

-"Chậc chậc chậc, lạ thật sự."

-"Để mình tìm thử xem...

Tiểu đội hóng hớt đi phía sau cậu, không hề có dấu hiệu giải tán.

Đạo diễn ở cách đó không xa thấy vậy thì cảm thấy khó hiểu.

Anh ấy chưa từng thấy có nhiều đại gia xúm lại với nhau như thế!

Chẳng lẽ là vì tham gia show hẹn hò dẫn đến thân thiết với nhau?

Không đến mức đâu nhỉ?

Cái loại show chỉ chơi thận không chơi tâm đều là gặp dịp thì chơi thôi mà?

Hay là...

Tính tình của Tổng Nhất Xuyên thật sự rất được người khác yêu thích?

Có điều, tiểu đội phía trước chỉ yên ổn được hai ba phút là đột nhiên xôn xao hẳn lên.

"Trời ạ, chuyện gì thế nhỉ?" Đạo diễn giật mình: "Bọn họ định kéo bè kéo lũ đi đánh nhau hả?"

Phó đạo diễn: "Chắc là không đâu, xã hội hiện giờ là xã hội pháp trị..."

Tống Nhất Xuyên vừa đi về phía bãi đỗ xe vừa mắng thầm trong lòng.

-"Mẹ nó, dám đi đánh nhau với ba mẹ tôi hả?"

- "Mấy người hay lắm rồi! Có cái gì thì nhắm ngay tôi đây nè!"

Tống Hiểu Nam vén tay áo: "Anh ơi, bây giờ chúng ta đi đâu?"

-"Triển lãm ảnh!"

Tống Nhất Xuyên hừ lạnh.

-"Hôm nay tôi sẽ vạch trần hết mấy cái chuyện xấu xa nhà họ Khúc các người!"

-"Nếu tôi không l.ột s.ạch sẽ q.uần l.ót mấy người thì tôi mẹ nó không mang họ dưa, à không đúng, là không mang họ Tống nữa!"

Tiểu đội hóng hớt: Hay lắm nha! Tuyệt đối đìm giữ lại bất cứ drama nào nha!

Thế là Tống Nhất Xuyên vừa lên xe riêng, tài xế đạp ga lao nhanh lên cầu vượt, gần mười chiếc xe liền chạy theo sau.

Một loạt siêu xe chạy trên tuyến đường chính, tạo nên phong cảnh cực kì khí thế, người không biết còn tưởng rằng là hôm nay là ngày cưới của thiên kim nhà nào đó.

**

Người mở triển lãm ảnh là quý bà trong giới, vậy nên khách mời đều là bạn bè trong giới đến tham quan cổ vũ.

Ông bà Tống cũng là khách mời, bởi vì thân phận địa vị đứng đầu cho nên lúc nào cũng có quý bà đi cùng giới thiệu.

Lúc Phạm Như Phương giận dữ gọi điện thoại tới, quý bà đi cùng cũng nghe thấy được, chờ cuộc gọi kết thúc rồi mới nhíu mày hỏi: "Bà ta lại định dẫn con trai làm ầm ĩ gì nữa vậy?"

Tần Thục Viện trợn mắt: "Nói là hai đứa nhỏ nhà tôi ức hiếp con trai bà ta! Buồn cười thật sự, hai đứa nhỏ nhà tôi ngoan biết bao nhiêu, sao có thể ức hiếp người ta chứ?"

Quý bà nhớ đến tiếng lòng drama của Tống Nhất Xuyên và cả cảnh tượng Tống Hiểu Nam đánh đập người đàn ông ngoại tình, cười gượng gạo nói: "Đúng vậy, đúng là đứa nhỏ nào cũng ngoan, chắc là có hiểu lầm gì đó rồi."

"Mặc kệ bà ta, chúng ta tiếp tục đi." Tần Thục Viện điều chỉnh tâm trạng, chỉ về phía một tác phẩm: "Đây là ảnh do bà chụp ở Luân Đôn hả? Đẹp quá đi mất!"

Quý bà gật đầu: "Đúng là phong cảnh xinh đẹp, khi ấy tôi rất là say mê."

Lúc Phạm Như Phương dẫn theo con trai chạy đến phòng triển lãm, hai vợ chồng nhà họ Tống vừa lúc đi dạo một vòng đến cửa.

Bà ta lập tức đỏ mắt xông lên: "Tống Đức Nghĩa, Tần Thục Viện, hai người nhìn xem con gái hai người làm chuyện tốt gì kìa!"

Hai vợ chồng nhà họ Tống nghiêm mặt nói: "Tôi cảnh cáo bà, đây là triển lãm ảnh của bạn tôi, tốt nhất là bà đừng có gây chuyện!"

Phạm Như Phương nhìn về phía quý bà mình chỉ quen biết chứ không thân thiết, cười lạnh nói: "Sao hả? Sợ sắc mặt ghê tởm của con gái mấy người lộ ra ngoài à?"

"Dám cảnh cáo tôi nữa sao? Tôi không báo cảnh sát là may lắm rồi!"

"Nhìn cái mũi của Hướng Nam kìa, suýt chút nữa là nứt xương luôn rồi!"

Tần Thục Viện bĩu môi: "Bà làm thế nào để chứng minh là con gái tôi đánh? Tôi nói là con trai bà tự đâm vào tường cũng được nữa đấy!"

"Bà..." Phạm Như Phương tức giận đến mức bộ ng.ực phập phồng, quay đầu kéo Khúc Hướng Nam lên phía trước: "Con nói đi, có ai thấy được hả?"

"Có rất nhiều người thấy." Khúc Hướng Nam mặt mày âm trầm: "Vợ tôi quay quảng cáo, trường quay có đạo diễn và ê kíp, có cả một vài diễn viên và phía đầu tư nữa."

Tần Thục Viện nheo mắt: "Vì sao con gái tôi muốn đánh cậu?"

"Cô ta..." Khúc Hướng Nam nghẹn lời: "Tôi không biết, chắc là do bình thường kiêu ngạo quen rồi!"

"Buồn cười chết mất, rốt cuộc là ai kiêu ngạo quen rồi, ai có khuynh hướng bạo lực?" Tống Đức Nghĩa không nhịn được mà lên tiếng mỉa mai.

Phạm Như Phương hừ lạnh xen lời: "Mấy người muốn bao che phải không?"

Tiếng cãi vả ầm ĩ dẫn tới đám khách mời đứng chỉ trỏ từ xa.

Trên mặt Khúc Hướng Nam thật sự có vết thương. Cảnh tượng Tống Hiểu Nam đánh đập gã đàn ông tồi vẫn còn rõ ràng trước mắt.

Trong nhất thời, dư luận đều nghiêng về phía một bên.

"Tống Hiểu Nam càng ngày càng kỳ cục, sơ hở là ra tay đánh người, sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện thôi!"

"Lần này cô ta đá đến ván sắt rồi, nhà họ Khúc sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu."

"Có phải là dạo này Tống Nhất Xuyên nổi tiếng, vậy nên bọn họ bắt đầu kiêu ngạo không?"

"Bây giờ có không chịu thừa nhận cũng vô dụng thôi, bởi vì có rất nhiều nhân chứng."

"..."

Tiếng bàn tán vang lên liên tục, hai vợ chồng nhà họ Tống đều xụ mặt.

Phạm Như Phương đắc ý khoanh tay trước
ngực: "Mau Xin lỗi đi,tôi sẽ tha cho Tống Nam một lần, không hề truy cứu nữa. Còn không hả, tôi chỉ cần đi kiện Tống Hiểu Nam tội cố ý đánh người thì cũng đủ để Tống Hiểu Nam ăn bẹp một trận rồi!"

Bà ta vừa dứt lời, phía sau liền có một cô gái chạy nhanh đến, hỏi bằng giọng điệu nôn nóng: "Mẹ ơi, có chuyện gì vậy ạ?"

Phạm Như Phương lập tức quay lại tát một cái: "Mày còn có mặt mũi hỏi tao là có chuyện gì nữa hả?"

"Vì sao mày không bảo vệ tốt cho chồng mày, để chồng mày ở bên ngoài bị người ta ức hiếp?"

Địch Nhược Phỉ bị tát qua một bên, mắt ứa ra, tới lúc quay đầu thì chẳng có chút oán trách nào, mặt mày tràn đầy hối hận, nói: "Xin lỗi mẹ, là con không đúng!"

"Con không ngờ là sẽ xảy ra chuyện như thế!"

Hai vợ chồng nhà họ Tống thấy vậy thì không hẹn mà cùng hiện lên vẻ khinh thường.

Mắng chửi con dâu ngay trước mặt mọi người?

Không coi con dâu là người à?

"Có phải là Tống Hiểu Nam đánh con trai tao không?" Phạm Như Phương đứng thẳng người hơn nữa: "Mày lại đây nói xem!"

Địch Nhược Phỉ bụm mặt: "Đúng vậy ạ, là con tận mắt nhìn thấy, con còn hỏi Tống Hiểu Nam vì sao lại đánh nữa!"

"Mấy người là người một nhà, tất nhiên là sẽ giúp đỡ lẫn nhau rồi." Tần Thục Viện nói bằng giọng điệu khinh thường.

Phạm Như Phương cất giọng hung ác hơn nữa: "Tao cảm thấy bọn mày là kiểu chưa thấy quan tài chưa rơi nước mắt!"

Bà ta đột nhiên bước lên một bước: "Phải để tao làm thì bọn mày mới biết sợ à?"

"Nói cho bọn mày biết, bọn mày sợ Tống Nhất Xuyên, nhưng mà tao không sợ!"

"Tao..."

-"Ây da, bà già kia lải nhải ghê quá!"

-"Bà định làm gì, làm thử tôi xem nào?"

- "Tay chân già yếu, tính tình rác rưởi thì làm được cái gì?"

- "Ngay cả chồng bà cũng đặt tên con trai là Hướng Nam để nhục nhã bà, bà làm gì còn có mặt mũi mà đứng đây nhảy nhót sao?"

Tiếng lòng vừa vang lên, toàn trường lập tức trở nên yên tĩnh.

Mọi người đồng loạt quay đầu lại, nhìn thấy Tống Nhất Xuyên dẫn tiểu đội hóng hớt lao nhanh vào triển lãm ảnh.

Người nào cũng ngẩng đầy ưỡn ngực, tràn đầy chính nghĩa, khí thế mạnh mẽ... có loại cảm giác là người của Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật giới hào môn.

Lúc nhận ra chuyện gì vừa xảy ra, Phạm Như Phương lập tức thay đổi sắc mặt, quay đầu lạnh lùng nói với Tần Thục Viện: "Mày gọi giúp đỡ đến à? Thấy chồng tao không ở trong nước nên ức hiếp hai mẹ con tao sao?"

"Có phải là mày cho rằng nhà họ Tống có thể một tay che trời ở thủ đô không?"

Tần Thục Viện chưa kịp trả lời, quý bà đứng bên cạnh đã giận dữ bật cười: "Úc hiếp sao? Bà có mặt mũi nào mũi nào nói ra lời đó vậy? Người trong giới nói mẹ con bà làm ầm làm ĩ trong giới, đều biết mới nãy còn đánh chửi con dâu ngay trước mặt chúng tôi nữa mà?"

"Với cái sức muốn đánh chết người của bà thì ai ức hiếp bà nổi hả?"

Phạm Như Phương nghẹn lời, không muốn cãi tay đôi với quý bà, quay đầu nói với Địch Nhược Phỉ: "Lúc nãy Tống Hiểu Nam đánh người, cả ê kíp quay quảng cáo đều thấy được đúng không? Mày đi tìm bọn họ làm chứng đi!"

Rõ ràng là hiện giờ bà ta không cãi lại mấy người ở đây, còn không bằng trực tiếp báo cảnh sát. Tuy sẽ không có hình phạt nặng gì, nhưng ít nhất là có thể khiến cho dư luận xôn xao giống như lúc nãy.

Còn phải mua seeding nữa, tiêu đề là... nhà họ Tống ỷ thế hiếp người, muốn đánh ai thì đánh ai.

Nghĩ tới đây, Phạm Như Phương dẫn Khúc Hướng Nam đi ra khỏi phòng triển lãm.

Lúc này, Tần Thục Viện lên tiếng gọi lại: "Vậy là đi rồi? Nhịn nổi chuyện không có chồng ở nhà, hai mẹ con bà bị ức hiếp hả?"

Bà hỏi liên tiếp vài câu rồi chợt cười ra tiếng: "Ây da xin lỗi nha, lại bóc vết sẹo của bà nữa rồi, hình như mấy năm rồi chồng bà không về nhà nhỉ?"

"Nghĩ lại thì cảm thấy rất là đáng thương... Hiểu Nam, mau lại đây xin lỗi Khúc Hướng Nam đi, người ta chỉ là một đứa nhỏ thiếu tình thương của cha thôi mà..."

Vì sao chứ?

Tống Hiểu Nam không phục, vừa định lên tiếng cãi lại thì tiếng lòng vang lên.

- "Không hổ là mẹ ruột, vừa mở miệng là chế giễu lv max!"

- "Không cần phải chừa mặt mũi cho loại người như bà ta!"

- "Còn gọi người ta là chồng gì đó nữa! Bà gọi chồng, người ta có đáp lời bà không? Người ta đặt tên như thế cho con trai, vậy mà bà còn ở đây lừa mình dối người nữa?"

Nghe vậy, khách mời trong giới bắt đầu nghĩ nghĩ, mặt mày đều trở nên là lạ.

Thường xuyên không về nhà...

Một mình nuôi nấng con trai...

Đặt tên Khúc Hướng Nam...

Đủ loại dấu hiệu dường như đang nói...

Trời đất ơi, cha của Khúc Hướng Nam là gay?

Hai người họ chỉ là hợp tác kết hôn?

Ngay cả liên hôn thương nghiệp cũng không phải?

Phạm Nhưng Phương biết chuyện trước khi kết hôn hay sau khi kết hôn? Nếu là lừa mình dối người thì rất có thể là sau khi kết hôn mới biết chuyện...

Các khách mời đều nhìn về phía Phạm Như Phương với ánh mắt xem trò hay.

Phạm Như Phương tất nhiên là nhận thấy được, sắc mặt càng lúc càng khó coi: "Đừng có nói kiểu như vậy! Tao không cần lời xin lỗi dối trá của mày!"

Dứt lời, bà ta đảo bước đi thẳng ra ngoài.

Bà ta vốn dĩ là người coi trọng mặt mũi, cơ bản là không muốn để cho người ngoài biết chuyện xấu trong nhà.

Đây là lý do vì sao bà ta không trực tiếp đi tìm Tống Nhất Xuyên, mà lại đi tìm cha mẹ Tống Nhất Xuyên.

Giờ phút này, Phạm Như Phương chỉ muốn nhanh chóng thoát ra khỏi nơi này.

Bà ta không muốn nghe bất cứ lời đồn hoặc là suy đoán nào về chồng mình!

Có điều, bà ta mới vừa đi được một bước thì bị con trai kéo chặt cánh tay lại từ phía sau: "Mẹ ơi, rốt cuộc cha con bị sao vậy? Vì sao lâu lắm rồi cha chưa về nhà, ngay cả một cuộc gọi cũng không có?"

"Con muốn mẹ nói ngay tại đây mới chịu à?" Phạm Như Phương quay đầu lại, tròng mắt như muốn lòi ra "Có chuyện gì thì về nhà rồi nói!"

Khúc Hướng Nam lắc đầu, trả lời bằng thái độ kiên quyết: "Không được! Mẹ nói ngay tại đây đi!"

Chờ lúc về đến nhà, mẹ lại tìm đủ loại lý do trả lời qua loa với anh ta.

Thật ra thì nhiều năm qua, anh ta đã từng hỏi vô số lần, lần nào mẹ cũng tìm bừa một lý do nào đó hoặc là nói lảng sang chuyện khác.

Có đôi khi, anh ta thậm chí nghi ngờ rằng cha mẹ đã ly hôn lâu rồi.

Nếu không thì sao một cuộc gọi hỏi thăm cũng không thèm gọi?

- "Ây da, đứa nhỏ ngốc, sao có thể nói rõ ràng được? Chẳng lẽ bảo mẹ anh nói rằng ba anh đang đi du lịch Na Uy, bên cạnh là anh chồng mới vừa yêu đương không lâu?"

- "Nói đến cùng thì cũng phải trách mẹ anh. Trước khi kết hôn, bà ta đã biết cha anh là gay, vậy mà vẫn không từ chối lúc hai nhà bàn chuyện liên hôn."

- "Khi ấy, cha anh đã dẫn bạn trai tới tận nhà mẹ anh, muốn hợp tác với mẹ anh để phản kháng gia tộc, kết quả là mẹ anh không đồng ý, còn dùng thủ đoạn để thúc đẩy liên hôn."

-"Tính ra thì cha anh cũng rất đáng thương, bị mẹ anh tính kế mới có anh."

- "Lúc biết chuyện, bạn trai cha anh giận dữ chia tay, cha anh thất tình đau đớn chết đi sống lại, thậm chí còn uống thuốc ngủ tự sát, bị đưa vào bệnh viện..."

"Đừng nói nữa!" Phạm Như Phương bụm mặt, phát điên lên: "Đừng nói nữa!"

Trên mặt Khúc Hướng Nam tràn đầy vẻ chấn động, một lúc lâu sau vẫn còn chưa thể hiểu nổi mình mới vừa nghe thấy gì.

Sau đó, anh ta liều mạng lắc đầu phủ nhận: "Không tin! Tôi không tin!"

Anh ta móc điện thoại ra, bấm vào dãy số đã lâu không gọi: "Tôi muốn tận tai nghe thấy cha tôi nói..."

Nghe vậy, Tống Nhất Xuyên cảm thán trong lòng.

- "Anh ta mới thật sự là kiểu chưa thấy quan tài chưa rơi nước mắt!"

-"Gọi đi, gọi cho đã đi, có khi hiện giờ cha anh đang vui vẻ, sẽ nghe máy của anh thì sao?"

"Đừng mà..." Phạm Như Phương định ngăn cản, nhưng mà đã muộn rồi.

Bởi vì Khúc Hướng Nam đã trực tiếp gọi video!

Đầu bên kia nghe máy ngay lập tức. Một khuôn mặt đẹp trai hiện lên trên màn hình điện thoại.

"Cha ơi!" Khúc Hướng Nam kích động hô to.

Đầu bên kia truyền đến tiếng cười: "Con trai, đã lâu không gặp, con cao lên khá nhiều nha?"

"Cha đang ở đâu vậy? Vì sao lâu rồi không về nhà?" Khúc Hướng Nam mặc kệ xung quanh đều là người, nỗi nhớ nhung dâng trào như lũ lụt, không thể khống chế được nữa.

"Cha đang đi du lịch..." Ông Khúc tươi cười bằng phẳng, trong mắt tràn đầy hạnh phúc: "Với người yêu của cha."

"Người, người yêu ạ?" Khúc Hướng Nam giống như bị sét đánh, không biết nên bày ra vẻ mặt gì.

Ông Khúc đột nhiên thay đổi giọng điệu: "Con trai, con cũng đã lớn rồi, có quyền lợi biết chân tướng của rất nhiều chuyện. Nếu không phải mẹ con ngăn cản thì cha đã nói thật với con từ lâu rồi."

"Thật ra thì cha không hề yêu mẹ, năm xưa mẹ..."

Ông Khúc còn chưa nói xong, Phạm Như Phương đã nổi điên xông lên: "Ông là đồ bi.ến th.ái! Ông đừng có nói chuyện với con trai tôi!"

"Là vì ông nên con trai mới mắc bệnh rối loạn lưỡng cực! Ông làm gì còn mặt mũi nói thật với con trai ông hả?"

Nhìn bà ta nổi điên hét lên với điện thoại, ông Khúc bình tĩnh nói: "Ai cũng phải trả giá cho hành vi của mình. Nếu bà không cho tôi uống cốc nước kia thì sẽ không có bi kịch ngày hôm nay."

"Đồ khốn kiếp!" Phạm Như Phương coi như là không nghe thấy, tiếp tục khóc lóc kể lể: "Ông là đồ không có trách nhiệm! Ông có lỗi với tôi và con trai!"

Ông Khúc còn định nói chuyện, bên cạnh lại có tiếng nói truyền đến: "Anh yêu, ai đang nói chuyện mà ồn ào quá vậy? Anh đang xem người đàn bà đanh đá trong phim đó hả?"

"Ừ, anh đang xem phim..." Ông Khúc trả lời, sau đó không hề do dự mà tắt cuộc gọi.

Nhìn thấy cuộc gọi kết thúc, Phạm Như Phương đột nhiên ngồi bịch xuống đất, hoàn toàn ỉu xìu giống như quả bóng bị xì hơi.

Nhìn thấy dáng vẻ rã rời của Phạm Như Phương, Tần Thục Viện vốn đang cực kì giận dữ đột nhiên không còn giận dữ nữa. Bà cười nói: "Tôi không còn tưởng rằng ông Khúc là gay lừa hôn. Hóa ra năm xưa ông ta cũng chỉ là bị buộc bất đắc dĩ mà thôi."

"Như Phương, tôi nói bà nghe nè, bà đã biết rõ là hố lửa rồi, sao còn cố chấp nhảy vào vậy? Bà làm vậy có khác gì chơi đùa với hạnh phúc của chính mình đâu?"

"Tôi thấy bà cũng có một phần lỗi trong việc tạo nên bệnh rối loạn lưỡng cực của Khúc Hướng Nam!"

"Nó bị bà chiều hư đấy!"

Nghe vậy, Tống Nhất Xuyên không nhịn được mà âm thầm khen ngợi trong lòng.

- "Mẹ ruột nói hay lắm! Mẹ cực kì hiểu đổ thêm dầu vào lửa nha!"

- "Ông Khúc thật sự rất ấm ức, vậy nên mới đặt tên Khúc Hướng Nam cho con trai!"

- "Đó chính là sự lên án của ông ta với vận mệnh, cũng là chứng cứ chứng minh ông ta không muốn thỏa hiệp!"

- "Còn về chứng bệnh rối loạn lưỡng cực, nói ra thì rất là đáng thương, nhưng đáng thương không phải là lý do để anh có thể đánh chửi người khác, dùng cái mác b.ệnh ho.ạn đi bạo lực gia đình!"

-"Người nào cũng là cha sinh mẹ dưỡng, chứ không phải là nơi trút giận trời sinh của anh. Dù cho Địch ảnh hậu đáng ghét thế nào đi nữa, thì việc anh đánh cô ta trước mặt mọi người đều là không đúng!"

- "Em gái tôi chỉ là bênh vực phái nữ thôi. Anh muốn báo cảnh sát thì cứ báo đi, để xem ê kíp có chịu làm chứng cho anh không?"

Nghe tiếng lòng vang lên liên tục, các khách mời cuối cùng cũng đã biết rõ đầu đuôi câu chuyện.

Hóa ra Tống Hiểu Nam đang bênh vực Địch Nhược Phỉ trong vụ bạo lực gia đình?