Sau Khi Nam Phụ Ác Độc Bị Đọc Tâm, Các Đại Lão Tranh Nhau Sủng

Chương 71



Lúc Mạnh Khung Kỳ chạy đến bệnh viện, Hoắc Nhân Kiệt đang dựa vào người em gái để đi.

Khi ngẩng đầu lên, anh ta nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, lập tức bày ra dáng vẻ đau đớn dữ dội: "Ây da, đau quá rồi nha, không đứng được rồi nha!"

Hoắc Lâm Lâm lườm anh ta: "Ây da cái quần nè, chỉ là ngã một chút thôi mà, có cần phải đến mức như thế không..."

Thấy anh trai cứ nháy mắt liên tục với mình, Hoắc Lâm Lâm chợt nhận ra gì đó, nhìn lên phía trước, bĩu môi khi thấy Mạnh Khung Kỳ.

"Giao cho anh nè!"

Hoắc Lâm Lâm đột nhiên buông Hoắc Nhân Kiệt ra. Hoắc Nhân Kiệt đột nhiên mất điểm tựa, cả người lắc lư sắp ngã.

Thấy vậy, Mạnh Khung Kỳ lập tức bước lên đỡ anh ta, nói bằng giọng điệu răn dạy: "Sao lại ngã lầu vậy hả?"

"Đừng nói nữa, đều là do mẹ tôi không cho tôi ra ngoài." Hoắc Nhân Kiệt ôm vai Mạnh Khung Kỳ, kề mặt mình lên mặt Mạnh Khung Kỳ.

Mạnh Khung Kỳ cảm nhận được độ ẩm ở cổ thì đỏ mặt, mất tự nhiên mà tằng hắng vài tiếng: "Không cho ra ngoài thì thôi, vì sao phải nhảy xuống từ lầu ba? Anh không muốn sống nữa sao?"

Hoắc Nhân Kiệt bĩu môi: "Ai bảo anh không trả lời tin nhắn của tôi."

Mạnh Khung Kỳ chợt đứng yên, đẩy Hoắc Nhân Kiệt ra ngoài, nghiêm túc nói: "Nếu lần sau còn làm chuyện nguy hiểm như thế nữa thì tôi sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa!"

"Anh uy hiếp tôi?" Hoắc Nhân Kiệt nheo mắt, vẻ mặt kiêu căng.

"Có thể nói là uy hiếp." Mạnh Khung Kỳ dìu cánh tay anh ta đi lên phía trước: "Nhập viện quan sát à? Tôi đưa anh lên phòng bệnh."

"Ừ." Hoắc Nhân Kiệt cất giọng rầu rĩ.

Chờ lúc nằm trên giường bệnh, anh ta ôm cổ Mạnh Khung Kỳ, nheo mắt hỏi: "Anh mở tiệc đón gió cho Tần Mộ sao?"

"Đúng vậy, cậu ta mới vừa về vào hôm nay." Mạnh Khung Kỳ kéo cánh tay của Hoắc Nhân Kiệt ra: "Anh nghỉ ngơi cho khỏe đi. Tôi phải đi về trước."

"Không được!" Hoắc Nhân Kiệt túm chặt góc áo Mạnh Khung Kỳ: "Tôi muốn anh ở lại với tôi!"

"Đừng quậy mà..." Mạnh Khung Kỳ nhỏ giọng nói, mặt mày đều là vẻ âm trầm khó tả: "Tần Mộ đang đợi tôi."

"Cậu ta quan trọng hay là tôi quan trọng?" Hoắc Nhân Kiệt ưỡn cổ cao lên, giống hệt một con gà trống chuẩn bị chiến đấu bất cứ lúc nào.

Mạnh Khung Kỳ bị chọc cười: "Đều là bạn bè với nhau, so đo cái gì chứ?"

"Bạn bè cái gì mà bạn bè? Ai cũng biết cậu ta chính là ánh trăng sáng của anh! Bây giờ anh muốn nối lại tình xưa? Tôi nói cho anh biết, tôi không đồng ý!"

Hoắc Nhân Kiệt càng nói càng kích động: "Cả ba mùa tham gia show hẹn hò đều là hai ta lựa chọn lẫn nhau, anh phải chịu trách nhiệm với tôi mới được!"

"Lúc trước anh cưỡng hôn tôi, tôi cũng chưa đòi anh chịu trách nhiệm. Bây giờ..."

Mạnh Khung Kỳ mở miệng cãi lại, kết quả là Hoắc Nhân Kiệt đột nhiên sáp lại gần hôn lên đôi môi anh ta, vị ngọt nhè nhẹ truyền qua đường hô hấp, cảm giác giật nhẹ đánh thẳng vào trái tim.

Anh ta mất vài giây mới nghĩ tới việc đẩy Hoắc Nhân Kiệt ra, nhưng lại bị Hoắc Nhân Kiệt ôm chặt hơn nữa.

***

Bên phòng bao đang ăn uống linh đình, hoàn toàn không bị ảnh hưởng khi Mạnh Khung Kỳ đi về trước.

Chỉ có một mình Tần Mộ là xụ mặt ngồi tại chỗ, thỉnh thoảng nhìn ra phía cửa, dường như là đang chờ mong gì đó, kết quả là không lâu sau tiếng lòng lại vang lên.

- "Trời ạ, tiểu yêu tinh hay quá trời nha, chơi phòng bệnh play luôn hả?"

- "Bị ngã gãy chân rồi mà? Sao còn có thể quấn chặt người ta được thế?"

- "Cứ đòi hôn môi mãi, sao lão cán bộ có thể chịu nổi?"

- "Ây da, kiềm chế một chút đi, giường có rắn chắc không đấy?"

Sắc mặt Tần Mộ càng lúc càng khó coi.

Ý Mạnh Khung Kỳ là sao?

Bỏ mình lại đây để đi làm chuyện đó?

Hai người trong phòng bệnh không biết mình đang bị người ta phát sóng trực tiếp.

Lúc hai người đang hôn nhau nồng nhiệt, hộ sĩ bỗng nhiên mở cửa đi vào.

"Hai người làm gì vậy hả? Ở đây là bệnh viện đấy nhé!" Hộ sĩ nghiêm nghị lên tiếng: "Muốn phát tiết thì đi ra ngoài tìm khách sạn đi!"

Hộ sĩ vừa nói vừa đi rút bình truyền dịch. Tới lúc quay người đi ra khỏi phòng bệnh, hộ sĩ lập tức chuyển sang sắc mặt phấn khích, trên mặt tràn đầy ý cười mờ ám.

Hộ sĩ bước nhanh lại quầy hộ sĩ, có đồng nghiệp hỏi: "Là Mạnh Khung Kỳ và Hoắc Nhân Kiệt à?"

Hộ sĩ gật mạnh đầu: "Đúng đúng đúng vậy, chính là hai người họ, người nào cũng đẹp trai hết, thật sự là cực kì xứng đôi, lúc nãy hai người họ còn ở frong phòng tình chàng ý thiếp nữa kìa, tôi ngại đi vào lắm luôn."

"Oh yeah, tôi đẩy thuyền thành công rồi nha!"

"Chân Hoắc Nhân Kiệt không sao cả mà? Vì sao anh ta lại đòi nhập viện vậy? Chẳng lẽ là muốn sáng tạo cơ hội gặp gỡ Mạnh Khung Kỳ?"

"Tiểu yêu tinh chủ động như thế, lão cán bộ chịu nổi sao?"

"Mlem mlem... muốn đi nhìn xem nữa quá!"

Bên này hộ sĩ nhỏ giọng bàn tán. Bên kia nhiệt độ trong phòng dần giảm xuống.

Mạnh Khung Kỳ vừa chỉnh sửa áo sơ mi vừa nhìn về phía Hoắc Nhân Kiệt mặt mày ửng đỏ: "Anh làm gì đây? Say rượu rồi à?"

"Không uống một giọt rượu nào nhé!" Hoắc Nhân Kiệt giơ tay lên: "Tôi có thể thề!"

"Rồi sao?" Ánh mắt Mạnh Khung Kỳ càng thêm sâu thẳm.

Hoắc Nhân Kiệt cắn cắn môi: "Cần tôi nói rõ ràng mới chịu à? Đương nhiên là..."

Anh ta còn chưa nói xong, cửa phòng bệnh đột nhiên bị mở ra, bà Hoắc cả người trang phục xa xỉ hùng hùng hổ hổ xông vào.

"Nhãi ranh, con càng ngày càng lớn gan nha, dám nhảy cửa sổ nữa à?"

Bà Hoắc bước nhanh lại giường bệnh, túm cổ Hoắc Nhân Kiệt: "Sao con không ngã chết luôn đi?"

"Ây da, đau đau..." Hoắc Nhân Kiệt ôm chân, nhe răng nhếch miệng.

Bà Hoắc chợt nhận ra gì đó, đột nhiên quay đầu lại: "Sao cậu ta lại ở đây?"

"Tới thăm con ạ." Hoắc Nhân Kiệt vội vàng trả lời, sau đó nháy mắt với Mạnh Khung Kỳ: "Anh đi trước đi, lát nữa tôi sẽ đi tìm anh."

Mạnh Khung Kỳ xụ mặt, giọng nói lạnh hơn vài phần: "Chào dì Hoắc, hôm nào gặp lại ạ."

"Hừ." Bà Hoắc hừ nhẹ một tiếng, thái độ kiêu ngạo.

Mạnh Khung Kỳ mím môi, quay người đi ra khỏi phòng bệnh.

Khoảnh khắc cửa phòng đóng lại, anh ta nghe thấy tiếng răn dạy truyền ra từ bên trong phòng.

"Nhãi ranh, mẹ đã nói là không cho phép con chơi với cậu ta nữa rồi mà? Con không chịu nghe lời, cứ phải buộc mẹ đưa con đi nước ngoài mới chịu sao?"

Sắc mặt Mạnh Khung Kỳ âm trầm hơn nữa. Anh ta đơ người vài giây mới bước chân đi ra khỏi bệnh viện.

Lúc đứng ở cửa, điện thoại đột nhiên đổ chuông, anh ta rũ mắt nhìn, thấy người gọi là mẹ ruột.

Anh ta do dự vài giây rồi bắt máy: "A lô mẹ, có chuyện gì ạ?"

"Tiệc đón gió thế nào rồi? Tần Mộ thích không?" Bà Mạnh hỏi.

"Mẹ đừng mai mối cho con và Tần Mộ nữa. Con nói rất nhiều lần rồi, con không thích cậu ta!" Mạnh Khung Kỳ thở dài.

"Vậy con thích ai? Hoắc Nhân Kiệt?" Bà Mạnh đột nhiên thay thái độ: "Mẹ cảnh cáo con, con muốn yêu ai cũng được, chỉ là không được yêu cậu ta."

"Vì sao ạ?" Mạnh Khung Kỳ nhíu mày.

"Vì..." Bà Mạnh muốn nói lại thôi, dường như là nhớ tới chuyện không vui nào đó, chợt thay đổi thái độ: "Chăm sóc tốt cho Tần Mộ, nếu không mẹ sẽ hỏi tội con."

Dứt lời, bà ta trực tiếp tắt cuộc gọi.

Mạnh Khung Kỳ nhìn màn hình điện thoại, trố mắt ra vài giây, điện thoại lại có cuộc gọi đến, màn hình hiển thị "Tần Mộ".

Anh ta vu.ốt ve cánh môi hơi sưng lên, một lúc lâu mới nhớ tới việc nghe máy: "Có chuyện gì vậy?"

"Anh Kỳ đang ở đâu vậy? Khi nào anh quay lại?" Giọng nói dịu dàng chất chứa tình cảm của Tần Mộ vang lên.

Mạnh Khung Kỳ vô thức quay người nhìn về phía khu nhập viện của bệnh viện: "Tạm thời không quay lại. Nếu cậu muốn đi về thì tự mình gọi Xe đi."

"Cái gì? Anh không quay lại sao?" Tần Mộ lớn tiếng nói, giọng điệu tràn đầy vẻ khó tin: "Anh đã đồng ý với dì Mạnh là mở tiệc chào đón tôi rồi mà?"

"Xin lỗi, tôi có chuyện quan trọng cần làm."

Mạnh Khung Kỳ tắt cuộc gọi.

Đầu dây bên kia điện thoại, Tần Mộ vẫn còn a lô liên tục, sau đó phát hiện cuộc gọi kết thúc, mặt mày lập tức trở nên âm trầm.

Gã quay người đi lại phòng bao, rầu rĩ không vui ngồi tại chỗ. Một tên ăn chơi trác táng cầm ly rượu đi lại gần gã: "Lâu rồi anh Tần không về nước, nể mặt uống một ly nhé?"

Tần Mộ lườm anh ta: "Anh là cái thứ gì?"

Tên ăn chơi trác táng đơ mặt, nhưng vẫn cười gượng giơ ly lên: "Anh Tần hài hước thật sự..."

"Cút đi!" Tần Mộ gằn giọng nói, giọng điệu tràn đầy vẻ khinh thường.

Đối với gã mà nói, giới hào môn cũng có phân chia cấp bậc, một vài gia đình hào môn cấp bậc thấp cơ bản là không lọt nổi vào mắt gã.

Tên ăn chơi trác táng bị người ta quát thẳng vào mặt, bực bội mà rút tay lại, lặng lẽ đi ra chỗ khác, không muốn để người khác thấy dáng vẻ bị người ta coi thường của mình.

Nào ngờ mọi thứ đều bị vua dưa thấy hết.

- "Hầy, nổi nóng thế sao? Có chuyện gì thế nhỉ? Để mình xem xem nào..."

Phòng bao lập tức trở nên yên tĩnh lần nữa.

Tần Mộ đang ngồi thẳng người có chút mất tự nhiên.

Lúc gã đang do dự có nên đi về hay không thì tiếng lòng lại truyền vào trong đầu.

-"Là vì Mạnh Khung Kỳ hả? Nói là phải mở tiệc chào đón anh, kết quả là đi luôn?"

-"Hầy, mọi người đều là đàn ông, thông cảm cho nhau chút đi, rốt cuộc thì ai cũng không chịu nổi cảnh tiểu yêu tinh nhào vào trong ngực mình, huống chi là tiểu yêu tinh mà anh ta thèm muốn đã lâu."

-"Hơn nữa, anh có phải là ánh trăng sáng gì đâu, ngoài việc bà Mạnh muốn mai mối ra thì người ta cơ bản là không có hứng thú gì với anh."

- "Anh muốn lợi dụng thế lực nhà người ta để cứu vãn cục diện phá sản nhà mình... Tôi cảm thấy con đường này khó thành công lắm. Tôi khuyên anh nên..."

Tần Mộ đột nhiên đứng dậy: "Xin lỗi, tôi còn việc, tôi đi về trước."

Gã vốn định ở lại thêm một lát để chờ Mạnh Khung Kỳ, lỡ như Mạnh Khung Kỳ nể mặt bạn bè ở đây nên quay lại thì sao?

Chỉ là tên vua dưa đáng ghét kia cứ lải nhải mãi... suýt chút nữa moi móc hết chuyện nhà gã ra...

Tiếp tục ở lại cũng chẳng được gì, còn không bằng mau chóng đi về, để tránh bị tung drama lớn hơn nữa.

- "Ơ? Sao lại đi về rồi? Hết hi vọng rồi hả?"

Tần Mộ bỏ lại tiếng lòng ở trong phòng bao, bước nhanh đi ra ngoài cửa hội sở, đứng giữa đô thị phồn hoa ẩn trong màn đêm, móc điện thoại ra gọi đi.

Đầu bên kia rất nhanh thì bắt máy.

"Tôi muốn tham gia show hẹn hò mùa 4, dù cho có tốn bao nhiêu tiền."

Vai chính đi về rồi, bữa tiệc đón gió cũng nhanh chóng tan cuộc.

Diêm Cẩn Dự đưa Tống Nhất Xuyên về nhà.

Chờ đến biệt thự, anh cũng theo cậu xuống xe.

"Anh không đi về hả?" Tống Nhất Xuyên khó hiểu.

- "Đêm nay anh Dự uống thay mình khá nhiều rượu. Chẳng lẽ là say rượu rồi?"

"Tôi định đi vào nhà chào hỏi chú Tống và dì Tần, hơn nữa... còn có chút không nỡ xa cậu." Diêm Cẩn Dự mỉm cười, giọng nói mềm nhẹ rơi vào trong tai Tống Nhất Xuyên, dường như cố ý trêu chọc mà lướt qua trái tim Tống Nhất Xuyên.

"Khụ khụ..." Tống Nhất Xuyên đỏ mặt: "Không nỡ cái gì? Sắp quay show hẹn hò rồi mà?"

- "Đến lúc đó, thế nào cũng mắt to trừng mắt nhỏ, suốt ngày ở bên nhau đấy thôi!"

"Tôi đưa cậu vào nhà." Diêm Cẩn Dự kéo tay Tống Nhất Xuyên đi thẳng vào bên trong.

Lúc đi ngang qua cửa, tiếng nói chuyện từ trong nhà truyền ra bên ngoài.

"Chị họ, chị thật sự có ý định để Bé Xuyên và Diêm Cẩn Dự kết hôn với nhau à?"

"Cậu ta là một đứa con riêng, mất mặt dữ lắm!"

"Cho dù hiện giờ cậu ta nắm quyền nhà họ Diêm thì sao chứ? Lỡ như sau này bị đá xuống thì sao?"

"Không ai biết trước được điều gì đâu!"

Nghe vậy, Tống Nhất Xuyên nheo mắt lại.

-"Trời ơi! Ai ăn nói bậy bạ ở nhà mình vậy?"

Cậu chợt nghĩ đến gì đó, quay đầu nói với Diêm Cẩn Dự: "Anh Dự, anh đi về trước đi, ngày mai lại gặp nhau."

-"Anh vẫn nên ít nghe mấy lời bậy bạ kia thì hơn! Cứ để tôi xách đao đi đâm bà ta vài đao, xem như là báo thù cho anh!"

Diêm Cẩn Dự mỉm cười: "Còn chưa chào hỏi chú dì nữa mà, nếu cứ đi về là không lịch sự lắm đâu."

Dứt lời, anh siết chặt tay Tống Nhất Xuyên hơn nữa, bước chân đi vào phòng khách.

Lúc này, ông bà Tống đã đứng dậy, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn về phía hai người: "Tiệc đón gió tan sớm vậy sao?"

"Vâng." Tống Nhất Xuyên đáp lời, sau đó nhìn kỹ về phía người phụ nữ trung niên ngồi trên ghế sô pha: "Đây là..."

"Dì là dì ba của con, mới về từ nước ngoài." Người phụ nữ nhiệt tình đi lên chào hỏi: "Con là Tiểu Xuyên hả? Trông đẹp trai quá nha, thảo nào hiện giờ nổi tiếng ghê gớm!"

Dứt lời, bà ta đổi giọng nịnh nọt: "Nghe nói hiện giờ con có gần trăm triệu fan, hôm nào con bán hàng giúp dì ba nhé? Yên tâm, dì sẽ không bạc đãi con."

"Dì trả một trăm nghìn tệ!"

Thấy Tống Nhất Xuyên không nói lời nào, trên mặt đều là vẻ ghét bỏ, dì ba giơ năm ngón tay lên: "Năm trăm nghìn tệ được không? Không thể nhiều thêm được nữa, ngôi sao hàng đầu hiện giờ chỉ thu năm trăm nghìn tệ thôi."

Tống Nhất Xuyên ngoài cười nhưng trong không cười: "Xin lỗi, tôi không bán hàng."

"Không bán hàng hả?" Dì ba sửng sốt: "Hiện này ngôi sao nào cũng bán hàng mà? Có phải là con nổi tiếng rồi nên không coi ai ra gì không?"

"Dì ba khuyên con..."

Nghe đến đây, Tống Đức Nghĩa không vui nói: "Tần Thục Phân, con trai tôi thiếu vài trăm nghìn tệ bán hàng cô cho à?"

"Anh rể, anh đừng nói như vậy chứ, có ai chê tiền ít đâu?" Dì Ba khắp người đều là dáng vẻ con buôn, chống nạnh ngồi xuống sô pha: "Hơn nữa, anh dám đảm bảo rằng nhà họ Tống có thể làm ăn thuận lợi mãi mãi không? Làm chuyện gì cũng phải nghĩ trước nghĩ sau..."

- "Dì ba tên Tần Thục Phân?"

-"Bà ta dám phát sóng trực tiếp bán hàng cái loại sản phẩm ba không nhà bà ta nữa à? Không sợ chết người sao?"

Tần Thục Phân chợt đổi chủ đề: "Chị ơi, Hiểu Nam cũng già đầu rồi, cứ đi du học hoài cũng không ổn, tuổi càng lớn càng khó gả ra ngoài."

"Chị nhìn xem đi, cho dù tham gia show hẹn hò thì cũng không có ai chọn Hiểu Nam..."

Tống Nhất Xuyên nheo mắt.

- "Sao mẹ ruột có nhiều thân thích cực phẩm quá vậy? Hôm nay tới đây làm gì vậy? Định ăn chửi hả?"

"Dì ba, tôi không cần dì lo liệu chuyện nhà tôi, dì mau về đi." Tống Nhất Xuyên đuổi khách.

Tần Thục Phân ăn vạ trên ghế sô pha: "Chị họ, vì chúng ta là thân thích ruột thịt nên em mới nói thẳng ra như thế."

"Hai đứa nhỏ không hiểu chuyện, chẳng lẽ chị cũng không hiểu chuyện theo?"

"Tần Mộ nhà em chính là một người đàn ông tốt, dù có đốt đèn lồng cũng khó tìm thấy được, quá là xứng đôi với Hiểu Nam nhà chị luôn."

- "Ơ? Tôi không nghe lầm đấy chứ?"

Tống Nhất Xuyên xoa xoa lỗ tai.

- "Tần Mộ nào hả? Không phải là tên gay chết tiệt ở hội sở lúc nãy đấy chứ?"

-"Anh ta định lừa hôn à?"

- "Còn lừa hôn đến tận nhà mình nữa?"

Nghe thấy tiếng lòng, Tần Thục Viện không thể cười nổi nữa: "Là đứa cháu trai Tần Mộ của cô đấy à? Nghe nói đang du học nước ngoài mà? Sao lại đột nhiên về vậy?"

"Về kế thừa gia nghiệp." Tần Thục Phân không nghe thấy tiếng lòng của Tống Nhất Xuyên, tiếp tục nói khoác: "Chị cũng biết mà, tập đoàn Tần Thị đang trong giai đoạn phát triển, mạnh hơn nhà họ Tống chị rất nhiều."

"Nói ra thì cũng là nhà chị trèo cao..."

-"Trời đất ơi, thật sự nghe không nổi nữa rồi! Nếu không phải bà ta là dì ba của mình thì mình đã vọt lên cho bà ta vài cái tát rồi!"

- "Tập đoàn Tần Thị đang bị khủng hoảng tài chính, phải đi khắp nơi tìm người đầu tư tìm chỗ vay tiền, làm gì có mặt mũi mà nói nhà chúng tôi trèo cao?"

-"Cút đi! Cút xa xa ra đi!"

"Chúng tôi tự hiểu lấy mình lắm..." Tần Thục Viện cực kì tức giận, nở nụ cười trào phúng: "Cô bảo Tần Mộ đi tìm người khác đi."

Dì ba phát hiện mình nói hơi quá lời, vội vàng nói lại: "Chị đừng nói như vậy mà, nếu cảm thấy không xứng thì lúc kết hôn đưa thêm của hồi môn là được rồi..."

"Sau đó bảo Hiểu Nam nhà chị chủ động theo đuổi..."

Bà ta còn chưa nói xong, trên lầu đột nhiên có người lao xuống, cầm cốc tạt thẳng vào mặt bà ta.

Tần Thục Phân đột nhiên bị tạt vào mặt, đứng dậy hét chói tai, sau đó lau mặt, trừng mắt về phía đầu sỏ gây tội: "Tống Hiểu Nam, mày điên rồi hả?"

"Đúng vậy! Tôi điên rồi!" Tống Hiểu Nam tràn đầy chán ghét nói: "Theo đuổi cái quần đấy! Tần Mộ sắp cong thành nhang muỗi rồi mà dì còn có mặt mũi tới đây lừa hôn?"

"Mày nói bậy gì thế?" Tần Thục Phân chỉ vào cái mũi Tống Hiểu Nam: "Tần Mộ nhà tao không cong một chút nào!"

"Hừ!" Tống Hiểu Nam hừ lạnh một tiếng: "Bọn người ở nước ngoài đều biết anh ta hẹn hò khắp nơi, tất cả đối tượng đều là nam."

"Còn có cả người da đen nữa, nghiêm trọng tới mức bị trường học cảnh cáo."

Tần Thục Phân dường như cũng biết gì đó, nghẹn tới mức đỏ mặt: "Nam thì sao? Xã hội ngày nay khác lắm rồi, trước khi kết hôn muốn quen bao nhiêu nam nữ cũng được hết, chỉ cần sau khi kết hôn trung thành với hôn nhân là được rồi."

Bà ta nhìn về phía Diêm Cẩn Dự bằng ánh mắt đầy ẩn ý: "Chỉ cần không làm ra con riêng thì mày nên vui mừng thắp nhang đi!"

Nghe vậy, Tống Nhất Xuyên không nhịn được mà mỉa mai.

-"Không sao cái gì? Đi về hỏi Tần Mộ nhà dì xem có mắc bệnh gì không?"

- "Trước đó không xem không biết, bây giờ xem kĩ lại mới biết là cực kì xuất sắc..."

-"Mấy chục lần nằm viện, mỗi lần đều nằm viện với một người khác nhau."

- "Tôi cho rằng người trong nước đã chơi thoáng lắm rồi, không ngờ người nước ngoài còn thoáng hơn nữa, chơi đủ loại tiệc tùng kí.ch th.ích..."

- "Còn nữa, đừng có nhắc mãi chuyện con riêng như thế, cha của Diêm Cẩn Dự từng ly hôn bao nhiêu lần rồi, lần nào cũng là tình yêu thật sự, lần nào cũng là vợ cả..."

-"Anh Dự nhà tôi sinh ra trong sự bảo vệ của pháp luật đấy nhé!"

Nghe xong tiếng lòng, Tần Thục Viện cũng hiểu được em họ mình giới thiệu cái mặt hàng gì cho con gái ruột của mình.