Sau Khi Nam Phụ Ác Độc Bị Đọc Tâm, Các Đại Lão Tranh Nhau Sủng

Chương 79



Điện thoại đổ chuông một lúc lâu mới có người nghe máy. Lục Thần vội vàng lên tiếng: "Dì Lam, là con, con là Lục Thần."

"Là cậu à?" Giọng nói lười nhác vang lên: "Có chuyện gì không?"

"Dì Lam, con không hiểu vì sao mình lại đắc tội đạo diễn show Hôn Nhân Hào Môn, đạo diễn nói kì tiếp theo không mời theo không mời con, dì có thể khuyên đạo diễn giúp con không?" Lục Thần nói bằng giọng điệu nịnh nọt, chỉ là mặt mày lại khiêu khích với Tống Nhất Xuyên.

"Ok, tôi sẽ giải quyết giúp cậu." Lam Yên không chút do dự trả lời, sau đó hơi khựng lại: "Có điều..."

"Có điều sao ạ?" Lục Thần hỏi tới tấp.

"Mâu thuẫn giữa tôi và mẹ cậu vẫn chưa giải quyết xong, và nó như là một tâm bệnh trong tôi."

Nghe vậy, Lục Thần lập tức nói: "Dì Lam, con có thể bảo đảm với dì rằng con nhất định sẽ làm cho mẹ con xin lỗi dì. Lỗi sai vốn dĩ nằm ở chỗ mẹ con, nếu mẹ con còn tiếp tục cứng đầu nữa thì con sẽ cắt đứt quan hệ với mẹ con."

"Vậy tôi chờ tin tức tốt của cậu."

Lam Yên cười tắt cuộc gọi, sau đó quay đầu nói với Từ Hồng nằm trên giường bệnh: "Nghe thấy chưa? Con trai bà nói muốn cắt đứt quan hệ với bà!"

"Làm sao bây giờ nha? Cả chồng lẫn con đều không cần bà nha!"

"Cuộc sống này còn ý nghĩa gì nữa đâu?"

Lục Thần tắt cuộc gọi, nhìn về phía Tống Nhất Xuyên với vẻ đắc ý dạt dào: "Nghe thấy chưa? Dì Lam sẽ không mặc kệ tôi!"

Tống Nhất Xuyên cắn táo rôm rốp: "Hay lắm nha, chỉ vì nổi tiếng mà ngay cả mẹ ruột cũng chịu từ bỏ?"

-"Bởi mới nói anh chính là đồ vô ơn!"

"Ai nói tôi từ bỏ mẹ ruột? Mẹ chính là người thân duy nhất của tôi trên thế giới này!" Lục Thần tràn đầy tự tin: "Tôi tuyệt đối có thể thuyết phục được mẹ tôi!"

"Oh..." Tống Nhất Xuyên gật đầu: "Vậy thì anh hãy cố gắng lên!"

Cậu xem trò hay đủ rồi, quay người đi về phòng, vừa lúc đụng trúng người.

Sau khi thấy rõ là ai, Tống Xuyên có chút ngạc nhiên hỏi: "Anh Dự, sao anh lại ở đây?"

"Cậu đi lâu rồi chưa về, tôi có chút lo lắng nên ra ngoài tìm." Trong mắt Diêm Cẩn Dự đều là Tống Nhất Xuyên, không hề chia một ánh mắt dư thừa nào cho Lục Thần.

Anh chợt nhìn xuống cậu, mỉm cười: "Cho tôi ăn một miếng táo được không?"

"Hả?" Tống Nhất Xuyên nhìn về phía quả táo đã bị mình ăn một nửa: "Anh không chê à?"

- "Dính đầy nước bọt của tôi đấy!"

Diêm Cẩn Dự tươi cười rạng rỡ: "Có chút khát nước, nước nấu trong phòng chưa kịp nguội."

"Vậy thì cho anh nè!" Tống Nhất Xuyên đưa quả táo qua.

Cậu cho rằng Diêm Cẩn Dự sẽ cắn một bên khác, nào ngờ Diêm Cẩn Dự lại cắn phủ lên chỗ cậu cắn lúc nãy.

Trong khoảnh khắc, có loại tình cảm mờ ám đang lan tràn.

Tống Nhất Xuyên lặng lẽ đỏ mặt, vừa định suy nghĩ miên man thì chợt nhìn thấy vài cái đầu phía sau Diêm Cẩn Dự.

- "Trời đất ơi, sao bọn họ cũng ở đây vậy?"

-"Dáng vẻ lén lút giống như là đang xem diễn vậy!"

- "Đừng nói là bọn họ cũng muốn thấy cảnh Lục Thần bị đạo diễn mắng nhé?"

-"Không biết anh ta lấy tự tin ở đâu ra mà dám nói Lam Yên chắc chắn sẽ giúp anh ta?"

- "Thực tế thì người ta chỉ coi anh ta là một quân cờ dùng để đối với bà bạn thân từng bạo lực học đường mình thôi!"

Tiểu đội hóng hớt hiểu ra gật đầu.

Thảo nào sau khi đã biết chân tướng rồi mà Lam Yên vẫn còn để Lục Thần ở lại giải trí Phó Thị.

Bởi mới nói chiêu mượn đao giết người của dì Lam rất là tàn nhẫn!

***

Lam Yên cười đứng dậy, Từ Hồng nằm trên giường bệnh nhăn nhúm mặt mày mắng liên tục: "Cái con khốn kiếp này! Mày chính là đồ đĩ !"

"Mày muốn châm ngòi ly gián tao và con trai hả? Mày nằm mơ đi thôi!"

"Hai mẹ con tao sống nương tựa lẫn nhau nhiều năm. Sao có thể bị mày chia rẽ được?"

Lam Yên mím môi, trong mắt tràn đầy châm chọc: "Sống nương tựa lẫn nhau? Mày mặt dày đến thế hả? Nếu không phải mày mượn cớ chồng mày chết ở chỗ làm rồi ăn bám nhà họ Tống thì sao Lục Thần có thể đi học trường học tốt nhất rồi tốt nghiệp ở Thanh Bắc được?"

"Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, chuột sinh con biết đào động, câu tục ngữ này lúc nào cũng đúng!"

"Mày yếu ớt thế này, thủ đoạn nào cũng dùng thế này, chắc là Lục Thần cũng..."

"Câm miệng!" Từ Hồng kích động ngắt lời Lam Yên: "Con trai tao là tốt nhất!"

Lam Yên cười vui vẻ: "Tao thấy là mày tự động lựa chọn bị điếc. Lúc nãy nó nói muốn cắt đứt quan hệ với mày, mày không nghe thấy à?"

"Mày yên tâm đi, tao sẽ làm cho nó nói được làm được! Bởi vì với cái loại chó nhà có tang chỉ biết vẫy đuôi nịnh nọt, tao chỉ cần cho nó một chút ngon ngọt là nó sẽ liều mạng li.ếm!"

Dứt lời, Lam Yên quay người bỏ đi: "Tao còn có cuộc họp, vài hôm nữa tao lại đi thăm mày!"

"Cút đi! Đồ khốn kiếp! Mày đừng tới đây nữa!" Từ Hồng tức giận đến mức bộ ng.ực phập phồng.

Lam Yên siết chặt tay nắm cửa: "Không đâu, tao phải tới để xem khi nào mày chết!"

Lam Yên ngồi vào Maybach, thư ký quay đầu hỏi: "Chị Lam, chị không sao chứ?"

Lam Yên lạnh mặt: "Không sao."

Chỉ là chợt nhớ đến một vài chuyện cũ năm xưa...

Ngôi trường tăm tối không thấy ánh sáng mặt trời... Từng khuôn mặt lạnh nhạt ghê tởm... Bọn bắt cóc c.ởi quần cười d.âm đ.ãng... Mỗi một thứ dường như khắc sâu vào đầu, không thể nào mờ nhạt được.

Màu sắc tươi đẹp nhất trong trí nhớ cũng trở nên hoen ố dơ bẩn khiến người khổ sở sau khi bị vạch trần...

Lam Yên thong thả vén tóc mái, để lộ ra khuôn mặt trang điểm xinh đẹp: "Cậu biết không?"

Thư ký khó hiểu: "Chị Lam nói gì ạ?"

"Tôi rất thích một câu..." Lam Yên nhìn ra ngoài cửa sổ xe: "Ở ác gặp ác!"

Thư ký không đáp lời, trên mặt hiện lên vẻ là lạ.

Đúng vậy! Nếu có thể ở ác gặp ác thì tốt biết bao nhiêu!

***

Hôm sau, show hẹn hò vẫn cứ phát sóng trực tiếp như bình thường.

Trải qua một đêm giải thích làm rõ, đa số dân mạng đều thông cảm cho ê kíp, đồng thời nảy sinh đồng tình với đạo diễn.

Vậy nên màn ảnh vừa lên là trên phòng phát sóng trực tiếp bắt đầu có bình luận.

[Đạo diễn vô tội lắm nha! Ông ta không biết khách mời có đức hạnh gì, vậy mà hôm qua bị mắng suốt một đêm, đám anh hùng bàn phím kia ác quá trời quá đất!]

[Đúng vậy, không thể để một con sâu làm sầu nồi canh được! Mấy người mắng dữ như thế, lỡ như đạo diễn lẩn quẩn trong lòng, dừng quay show luôn thì sao? Rồi chúng ta biết đi đâu đẩy thuyền đây?]

[Nghe nói tối qua có vụ quả táo gì đó, tôi không xem được, ai bồi thường cho tôi đây?]

[Quả táo gì cơ? Mau nói cho tôi nghe đi!]

[Thì là bé Xuyên ăn một nửa quả táo, sau đó đưa cho anh Dự ăn một nửa còn lại, vậy có khác gì hôn môi gián tiếp đâu?]

[A a a! Anh hùng bàn phím chết tiệt! Làm hại tôi bỏ lỡ kẹo ngọt!]

[...]

Trợ lý nhìn chằm chằm bình luận, đột nhiên đứng dậy: "Đạo diễn, không cần che mắt nữa, dân mạng không mắng anh nữa rồi!"

"Thật hả?" Đạo diễn buông tay ra, trên mặt hiện lên vẻ vui mừng, đi thẳng tới trước màn hình: "Trời ạ, phong cách bình luận thay đổi rồi kìa! May mà hôm qua tôi nhá hàng vụ quả táo, đờ mờ hiệu quả thật kia!"

Hai người đang định vui vẻ chúc mừng thì đột nhiên có tiếng chuông điện thoại vang lên. Đạo diễn ấn nút nghe cuộc gọi, giọng nói chói tai thét thẳng vào màng tai: "Tần Mộ đâu rồi? Ông trả Tần Mộ lại cho tôi!"

"Bà là ai vậy?" Đạo diễn không kiên nhẫn mà hỏi lại.

"Tôi là mẹ của Tần Mộ. Hôm qua Tần Mộ bị ông đuổi ra khỏi show là mất tích tới tận hôm nay." Bà Tần khóc lóc ầm ĩ: "Nếu con trai tôi có chuyện không may xảy ra thì tôi sẽ không để yên cho ông đâu!"

Nghe vậy, đạo diễn nở nụ cười lạnh: "Không Muốn bồi thường tiền vi phạm hợp đồng thì nói thẳng đi, bày ra lắm trò thế làm gì?"

"Cảnh sát sẽ nhanh chóng vào cuộc, để xem khi đó ông còn nói tôi lắm trò nữa được không?"

Bà Tần tắt cuộc gọi, bên cạnh có người sáp lại gần nói: "Có phải là đạo diễn ngu người rồi không?"

Bà Tần chảy mắt gật đầu. Người nọ siết chặt nắm tay: "Dù sao cũng là bọn họ làm lạc mất Tần Mộ. Nếu Tần Mộ xảy ra chuyện thì bọn họ phải bồi thường."

Lúc hai người đang nói chuyện với nhau, vua dưa bắt chéo chân lải nhải trong lòng.

- "Hmm, đạo diễn bị tống tiền rồi hả?"

-"Có mình ở đây mà, sao bọn họ dám làm vậy nhỉ?"

Tiếng lòng vừa vang lên, tiểu đội hóng hớt liền nhìn về phía máy theo dõi.

Có người muốn tống tiền đạo diễn hả?

Ai mắt mù làm vậy nhỉ?

Không biết trong đám khách mời có vua dưa sao?

Đạo diễn tắt cuộc gọi, than thở với trợ lý: "Cái quỷ gì vậy nè? Tần Mộ mất tích rồi quay lại trách tôi? Cậu ta bao nhiêu tuổi rồi hả? Tưởng rằng cậu ta là trẻ vị thành niên chắc?"

"Sao có thể mất tích được? Trường học đâu lớn lắm đâu." Trợ lý chợt nhớ đến gì đó, sáp lại gần đạo diễn, hỏi thử: "Có cần xem theo dõi không?"

Đạo diễn vuốt cằm: "Ngoài cổng trường có theo dõi. Tôi thấy lúc mới dẫn ê kíp vào trường. Vấn đề là trường học có cho phép chúng ta xem theo dõi không?"

"Chúng ta đâu phải cảnh sát đâu?"

"Cũng đúng..." Trợ lý gãi đầu, dường như hết cách rồi.

Đạo diễn chợt đứng "Thôi bỏ đi, quay show trước đi."

Khó lắm mới nổi tiếng hơn chút nữa, không thể để mấy con sâu kia phá hỏng hết được!

Vậy là staff cầm micro đi đến phía trước đội ngũ khách mời: "Tiết học chủ yếu buổi sáng hôm nay là bóng bầu dục..."

Lúc này, Lục Thần đột nhiên giơ tay lên ngắt lời staff: "Không có tiết học văn hóa sao? Sao cứ học môn vận động mãi thế?"

"Tiết học văn hóa? Ý cậu là tiết học gì?" Staff khó hiểu hỏi lại.

"Ví dụ như là lịch sử Châu Âu, giám định tác phẩm nghệ thuật..." Lục Thần mỉm cười, trên mặt là vẻ tự tin khó che giấu.

Tuy anh ta học chuyên ngành tài chính, nhưng vì chuẩn bị cho việc đi du học, anh ta đã cố ý học thêm hai môn là lịch sử và giám định, còn từng được giáo sư khen ngợi nữa.

Nếu show hẹn hò quay đúng lĩnh vực sở trường của anh ta thì anh ta không cần phải lo lắng việc thay đổi cách nhìn của dư luận nữa.

Nói cho cùng, hình tượng của anh ta chính là hình tượng học sinh giỏi!

Nghe thấy thắc mắc của Lục Thần, staff nhìn danh sách môn học trong tay mình rồi lập tức đáp: "Tất nhiên là có tiết học văn hóa rồi!"

"Trường nam sinh St. Paul có lịch sử lâu đời, từng xuất hiện rất nhiều danh nhân chí sĩ và rất nhiều tác phẩm nghệ thuật. Sau khi kết thúc tiết học bóng bầu dục, chúng ta sẽ bắt đầu tiết học giám định."

Lục Thần vừa lòng gật đầu: "Đúng là nên có sự hun đúc từ các tác phẩm nghệ thuật, thay vì mù quáng theo đuổi cảm giác sảng khoái trong các trận đấu thể thao."

-"Chậc, nghe anh ta nói gì kìa..."

Tống Nhất Xuyên liếc qua, bĩu môi.

- "Bởi vì không phải lĩnh vực sở trường của anh, cho nên anh có thể trắng trợn mà chê bai?"

- "Thể thao thì sao hả? Các loại hạng mục trong Thế vận hội Olympic đều là các môn thể thao! Không theo đuổi cảm giác sảng khoái thì theo đuổi cảm giác gì? Chẳng lẽ là nên theo đuổi cảm giác ỉu xìu ủ rũ?"

- "Đúng là đầu óc có bệnh!"

Mắng hay lắm!

Tiểu đội hóng hớt âm thầm vỗ tay, đồng thời suy nghĩ trong lòng.

Rốt cuộc thì khi nào tên kia mới offline vậy?

Cứ là vai chính thì sẽ sống dai vậy à?

Các khách mời đến phòng thay đồ để thay đồng phục bóng bầu dục, sau đó đến sân cỏ để chơi bóng bầu dục.

Bọn họ tưởng rằng thầy giáo hôm nay vẫn là thầy Williams, kết quả là một thầy giáo khác.

Cũng tóc vàng mắt xanh, chỉ là vóc dáng vạm vỡ hơn một chút, giọng nói cũng tục tằng hơn một chút.

"Bọn nhãi ranh lên đi, cùng tỏa ra hormone của riêng các cậu, cùng tìm kiếm cảm giác kí.ch thí.ch trong các cú va chạm!"

Thầy giáo vỗ tay cổ động bầu không khí, sau đó ném bóng bầu dục lên không trung, hô to: "Lên đi!"

Tiết học được dạy theo kiểu thi đấu, các khách mời được chia thành hai đội.

Phòng ngủ bốn người là một đội. Hai anh em, Lục Thần và Nguyễn Kình Thiên là một đội.

Tuy Phó Chu Trì và Trần Phong đều không vừa lòng với cách chia đội như vậy, nhưng mà ai cũng không đấu lại vận mệnh, đành phải thi đấu trong tiêu cực.

Dù vậy cũng không ảnh hưởng đến việc người khác tích cực hơn hai người họ.

Thầy giáo vừa ném bóng bầu dục lên là Lục Thần lập tức nhảy ra lao thẳng về phía Tống Nhất Xuyên.

Cậu nói là có thể đâm người đúng không?

Vậy để tôi đâm chết cậu!

Anh ta nín thở vọt tới, tìm đúng cơ hội hất mạnh vai trái vào ngực Tống Nhất Xuyên.

Cựu phóng viên giải trí thấy vậy thì thầm mắng một câu.

- "Trời ạ, đoạt tin tức một cách trắng trợn thế hả?"

-"Tôi mẹ nó còn chưa kịp né nữa kìa!"

Không ai ngờ rằng Lục Thần sẽ làm như thế. Tới khi mọi người kịp phản ứng lại thì đã muộn rồi, Tống Nhất Xuyên đã ngã xuống đất, ôm ngực hô đau.

Diêm Cẩn Dự đi lên đẩy Lục Thần ra, lạnh lùng nói: "Cậu làm gì vậy?"

"Tôi đang chơi bóng bầu dục chứ làm gì?" Lục Thần ra vẻ vô tội: "Mọi người đều chơi như vậy mà?"

Lúc này, thầy giáo chạy tới, huýt sáo: "Cậu! Phạm quy! Ra sân đi!"

Lục Thần không vui, bò dậy từ trên sân cỏ: "Vì sao bảo tôi ra sân? Lúc trước Tống Nhất Xuyên đâm người, không ai phán cậu ta phạm quy!"

"Cần phải đâm đúng luật, kéo ôm ngã gì cũng được, chỉ là không thể đâm trước ngực hoặc sau lưng." Thầy giáo rất là bất mãn: "Tôi đã gửi luật chơi cho các cậu trước khi vào học rồi mà? Vì sao còn xuất hiện loại tình huống này nữa?"

"Luật chơi?" Lục Thần đảo mắt, chợt nhớ tới gì đó.

Lúc sáng thức dậy, đúng là có staff phát sổ tay cho anh ta.

Anh ta không để ý nên không mở ra xem.

"Xin lỗi, tôi sai rồi." Lục Thần xua tay, xin lỗi cho xong chuyện.

Thầy giáo cao to đứng trước mặt anh ta, nói thẳng: "Tôi thấy là cậu cố ý phạm quy! Hành vi của cậu vi phạm nặng nề tinh thần thể thao! Dù các cậu có ân oán cá nhân gì với nhau thì cũng không thể mang vào sân được!"

"Tôi, tôi không có!" Lục Thần đỏ mặt, lập tức chột dạ, ném bóng bầu dục rồi đi thẳng ra ngoài sân.

Thầy giáo định nói thêm vài câu nữa, nhưng chợt nhớ tới là vẫn còn "người bệnh" ở đây, bèn ngồi xổm bên cạnh Tống Nhất Xuyên, dùng tiếng Trung bập bẹ hỏi: "Cậu không sao chứ?"

Tống Nhất Xuyên xua tay, tằng hắng vài tiếng: "Không sao."

- "Tôi đây từng bị camera đâm trúng, một chút sức lực của anh ta chẳng hề hấn gì cả!"

-"Phạt anh ta làm gì vậy? Tôi còn muốn đâm trả lại nữa mà!"

"Chỉ phạm quy một lần thôi, không đến mức phải bị đuổi khỏi sân đâu nhỉ?" Diêm Cẩn Dự chợt hỏi thầy giáo.

Thầy giáo sửng sốt, sau đó giải thích: "Nhưng hành vi của cậu ta cực kì ác liệt. Nếu thật sự ở sân thi đấu thì chắc chắn sẽ bị phạt."

"Cho cậu ta một cơ hội đi." Diêm Cẩn Dự hất cằm: "Có lẽ là cậu ta thật sự không hiểu luật chơi."

Lục Thần đứng ở một bên, nghe loáng thoáng lời nói của Diêm Cẩn Dự, không dám tin rằng Diêm Cẩn Dự sẽ tốt bụng đỡ lời cho mình.

Bởi vì ai cũng biết Diêm Cẩn Dự mê mẩn Tống Nhất Xuyên.

"Cậu, cậu còn muốn thi đấu nữa không?" Thầy giáo đứng dậy, hỏi Lục Thần bằng giọng điệu không mấy thân thiện.

Lục Thần thầm mắng một câu. Nói thừa, nếu không thi đấu thì sẽ không có màn ảnh!

Có điều, mặt ngoài anh ta vẫn tươi cười đáp: "Đương nhiên là muốn thi đấu rồi."

"Nhớ kỹ luật chơi chưa?"

"Nhớ rồi!"

"Được rồi, thi đấu bắt đầu!"

Thầy giáo còn chưa nói xong, Tống Nhất Xuyên đã bị Diêm Cẩn Dự kéo qua một bên.

Đạo diễn trước máy theo dõi thấy vậy thì ngồi xuống lần nữa, lòng mang sợ hãi ôm lấy ngực mình... May mà vua hot search nhà họ vẫn chưa ngã xuống!

"Tung bóng!"

Thầy giáo tung bóng lên không trung. Diêm Cẩn Dự nhảy lấy đà mà bắt lấy bóng bầu dục rồi nhanh tay chuyển bóng cho Tống Nhất Xuyên.

Vua dưa đội nón kết chụp bóng, sau đó đi tìm bóng dáng Lục Thần.

Lục Thần cảm nhận được một luồng ý xấu, thầm nói: Không ổn rồi, chẳng lẽ là cậu ta định...

Lục Thần vừa nghĩ đến đây thì Tống Nhất Xuyên đã đến gần anh ta, sau đó là "bịch" một tiếng.

Trước mắt Lục Thần tối sầm. Anh ta trực tiếp ngửa đầu ra sau, ngã xuống.

Bình luận trên phòng phát sóng trực tiếp.

[Hay lắm! Tôi chỉ thích có thù báo thù ngay lập tức thôi!]

Hiện giờ Tống Nhất Xuyên có một lượng fan cực kì khổng lồ, chiếm hơn phân nửa giang sơn phòng phát sóng trực tiếp.

Lúc nhìn thấy Lục Thần cố ý đâm trúng Tống Nhất Xuyên, bình luận liền nhảy liên tục.

[Làm gì có chuyện đâm một cái là trúng thẳng ngực? Rõ ràng là cố ý đây mà? Hành vi của Lục Thần có chút ghê tởm nha!]

[Tôi cũng cảm thấy như vậy đấy! Đừng có nói là không hiểu luật chơi. Lúc chơi khúc côn cầu, anh ta đã phạm quy một lần rồi. Nếu anh ta có tâm thì đã xem kỹ luật chơi trước khi vô tiết học bóng bầu dục rồi.]

[Đúng vậy, đừng có dùng vô tri làm lý do ngụy biện, tốt xấu gì cũng là sinh viên giỏi trường Thanh Bắc, phạm vi tri thức chỉ có bấy nhiêu thôi hả?]

[Tôi đau lòng muốn chết đi được! May mà hiện trường có anh Dự, anh Dự xông lên trước tiên. Nếu bé Xuyên bị đâm ra bệnh gì thì tôi nhất định sẽ không tha cho Lục Thần đâu!]

[Anh Dự bị sao vậy? Sao lại đỡ lời cho Thần? Đáng lẽ ra nên để anh ta bị phạt mới đúng!]

[Bé Xuyên đứng lên được rồi, trông có vẻ không sao, còn chơi tiếp được nha!]

[Mau nhìn đi, anh Dự đoạt bóng rồi truyền cho bé Xuyên, bé Xuyên nhắm hướng Lục Thần rồi kìa!]

[Trời đất ơi, bé Xuyên định trả thù hả?]

[Oh wow, bé Xuyên ghê gớm nha, đâm bay anh ta luôn rồi kìa!]

[Ha ha ha... Camera man kéo màn ảnh lại gần rồi kìa, Lục Thần bị chảy máu mũi kìa!]

[Không biết mấy bà có thích thú không, chứ tôi là tôi thích thú lắm nhé!]

[...]

Lục Thần che mũi, đứng dậy quát thầy giáo: "Cậu ta cố ý kìa! Sao không tính cậu ta là phạm quy đi?"

Thầy giáo lắc đầu: "Không phạm quy."

"Va chạm trong quy tắc."

"Tôi con mẹ nó khâm phục mấy người lắm rồi!" Lục Thần gần như sụp đổ, nhìn về phía máy theo dõi, chỉ vào cái mũi của mình, chất vấn đạo diễn: "Tôi bị thế này rồi mà ông vẫn mặc kệ hả?"

Đạo diễn bực bội ngước lên: "Thì lúc nãy cậu cũng đâm người ta mà?"

Lục Thần nghẹn họng.

Đạo diễn xua tay: "Nhân viên y tế đâu, đi xử lý vết thương cho cậu ta đi."