Nhìn hai anh em đang tỏ vẻ chán ghét lẫn nhau, Lam Yên: "..."
Độ ăn ý thì đang tăng vọt.
Nhưng tại sao lại khiến người ta có cảm giác lo lắng mơ hồ?!
Ăn xong bữa trưa, Lam Yên trở về văn phòng.
Thư ký vừa đưa vào một tách cà phê thơm nức, bên ngoài đã có người gõ cửa.
"Vào đi." Lam Yên cầm tách cà phê, đưa lên miệng nhấp một ngụm, ngẩng lên liền thấy Lục Thần với vẻ mặt lấy lòng đứng trước bàn làm jệc.
"Dì Lam." Anh ta ngoan ngoãn gọi.
"Ừm." Giọng điệu Lam Yên qua loa, đặt tách cà phê trở lại bàn: "Sao cậu lại đến đây?"
Lục Thần dè dặt tiến lên: "Dì Lam, chương trình hẹn hò sắp quay rồi, nhưng con vẫn chưa nhận được điện thoại của tổ chương trình, dì có thể giúp con hỏi thăm một chút không ạ?"
Lam Yên nhướn mày: "Cậu không phải thuộc Phó thị Entertainment sao? Sao không tìm Chu Trì?"
Vẻ mặt tuấn tú của Lục Thần nhuốm một chút uất ức: "Gần đây tổng giám đốc Phó khá bận, con tạm thời vẫn chưa liên lạc được với anh ấy."
"Vậy à." Lam Yên mỉm cười: "Vậy tôi sẽ nói với Chu Trì, cậu về đợi tin tức đi."
"Cảm ơn dì Lam!" Lục Thần vẻ mặt biết ơn, định rời đi.
Lam Yên lại một lần nữa lên tiếng: "Dạo này mẹ cậu thế nào rồi?"
"Mẹ con... gần đây bệnh tình có chút chuyển biến xấu, bác sĩ không cho mẹ xuất viện."
Lục Thần cố gắng giải thích: "Nhưng mà, dì Lam yên tâm, mẹ con rất quý trọng tình bạn giữa hai người, đợi khi nào sức khỏe khá hơn một chút, mẹ sẽ đích thân đến cửa xin lỗi."
Ánh mắt Lam Yên u ám, nhưng nụ cười lại càng sâu hơn: "Được, vậy tôi đợi bà ấy."
"Vậy, dì Lam, con đi trước nhé?" Lục Thần có chút lo lắng hỏi.
Lam Yên gật đầu: "Đi đi."
Đợi Lục Thần rời khỏi văn phòng, vừa quay đầu lại đã thấy Phó Chu Trì đang ở cách đó không xa, đang nói chuyện gì đó với thư ký riêng.
Vẻ mặt anh ta mừng rỡ, bước nhanh chân về phía trước, còn cách vài bước, bèn vội vàng gọi: "Anh Trì!"
Phó Chu Trì nghe vậy, quay người lại nhíu mày: "Sao cậu lại đến đây?"
Giọng điệu có chút chán ghét, khiến Lục Thần sững người.
Sau đó anh ta vội vàng phủ nhận suy nghĩ.
Anh Trì thích mình như vậy, sao có thể ghét bỏ được chứ?!
"Em đến hỏi chút vjệc về show tạp kỹ, dạo này liên lạc với anh mãi không được." Lục Thần nở nụ cười, thân mật dựa sát vào.
Phó Chu Trì lùi về sau một bước: "Mấy ngày nay tôi rất bận, có việc gì thì tìm quản lý, không cần tìm tôi."
Nói xong, anh ta quay người đi về phía thang máy.
Lục Thần vội vàng đuổi theo: "Anh Trì, có phải em đã làm sai điều gì không? Tại sao công việc của em đều bị đình trệ? Ngay cả vị trí khách mời cố định của show hẹn hò hào môn cũng không có ý muốn ký tiếp với em?"
Phó Chu Trì nhìn đồng hồ đeo tay với vẻ mặt không kiên nhẫn: "Công việc của nghệ sĩ không phải là như vậy sao, lúc lên lúc xuống, trừ khi cậu nổi tiếng, nếu không thì đều có khả năng bị bỏ ơi."
Sắc mặt Lục Thần biến đổi: "Ý của anh là, em không còn cơ hội trong show hẹn hò nữa rồi?"
Lúc này, cửa thang máy vừa đúng lúc mở ra, Phó Chu Trì một tay đút túi sải bước vào trong.
Lục Thần bám sát theo sau: "Anh Trì, lúc trước anh đã nói sẽ nâng đỡ em, bây giờ không thể nuốt lời."
"Có nổi tiếng hay không cũng không phải do tôi nói là được, khán giả không đón nhận thì tôi biết làm thế nào?" Phó Chu Trì không muốn nhìn thẳng vào Lục Thần, anh ta nhìn chằm chằm vào các tầng của thang máy không ngừng lẩm bẩm.
Nhanh lên, nhanh lên.
Để tôi mau chóng thoát khỏi tên này!
Thái độ lạnh nhạt này khiến Lục Thần vô cùng thiếu cảm giác an toàn, anh ta bắt đầu nghi ngờ có phải mình chưa đủ chủ động hay không.
Anh ta đang do dự có nên đưa tay ôm lấy Phó Chu Trì thì không ngờ, cửa thang máy lại một lần nữa mở ra, người kia không cho anh ta cơ hội, một bước lao ra ngoài.
Lục Thần đuổi theo hai bước, nhìn thấy Phó Chu Trì ngồi vào trong chiếc Maybach, còn nhanh chóng đóng cửa xe.
Anh ta đứng tại chỗ nghiến răng nghiến lợi.
Nhất định là Tống Nhất Xuyên giở trò!
Tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua!
Đang chuẩn bị nghiên cứu bản đồ trên đảo, Tống Nhất Xuyên đột nhiên hắt hơi một cái.
Sau đó cậu xoa mũi, lẩm bẩm: "Thằng ngu nào đang nhắc đến mình vậy?!"
Nhân lúc show hẹn hò đang nghỉ ngơi hai ngày, Tống Đức Nghĩa định dẫn con trai đến công ty làm quen với công việc.
Dù sao công việc trong giới giải trí cũng không lâu dài, sớm muộn gì cũng phải quay về kế thừa sản nghiệp gia đình.
Bản thân ông cũng có thể sớm nghỉ hưu, cùng vợ an hưởng tuổi già.
Tống Đức Nghĩa càng nghĩ càng thấy đẹp lòng, ngồi ở hàng ghế sau không khỏi nhếch khoé miệng.
Tống Nhất Xuyên liếc nhìn sang,
- "Ba cười gì thế? Không lẽ là định ném hết đống hỗn độn ở công ty cho con, rồi cùng mẹ đi du lịch khắp nơi đấy chứ?"
- "Nếu thật sự là như vậy, con sẽ nhảy xe ngay bây giờ!"
Tống Đức Nghĩa nghe vậy sợ hết hồn, vội vàng giữ chặt tay Tống Nhất Xuyên: "Con trai ngoan, ngồi yên đấy, lát nữa lên cầu vượt, xe chạy nhanh lắm đấy!"
"Yên tâm đi ba, chỉ cần không gặp tai nạn, con ngồi có yên hay không cũng chẳng sao." Tống Nhất Xuyên cười toe toét.
Tống Đức Nghĩa càng thêm lo lắng: "Phi phi phi! Đừng nói mấy lời xui xẻo đó!"
"Hôm nay chỉ là đến công ty dạo một vòng thôi, con đừng quá căng thẳng, sau này xem con có hứng thú tiếp quản hay không, ba tuyệt đối không ép buộc con!"
Cậu hở tí là nhảy xe, ai mà chịu nổi chứ?! Nếu để vợ biết chuyện này, ông chết chắc!
Tống Đức Nghĩa thầm nghĩ với vẻ mặt còn hoảng sợ, Tống Nhất Xuyên thì vắt chéo chân nhìn ra ngoài cửa sổ.
Chẳng mấy chốc, xe riêng đã đến bãi đậu xe dưới tầng hầm của Tập đoàn Tống Thị.
Thư ký đã đợi sẵn ở cửa, trước tiên mở cửa xe cho Tống Đức Nghĩa, sau đó báo cáo: "Tổng giám đốc Tống, mười phút nữa sẽ có một cuộc họp thảo luận, bên B đã đang đợi ông ở văn
phòng rồi ạ."
Nữ thư ký trẻ tuổi nói xong, quay đầu lại nhìn thấy Tống Nhất Xuyên, hai má hơi ửng đỏ: "Chào cậu Tống."
"Chào cô." Tống Nhất Xuyên mỉm cười, sải bước dài về phía thang máy.
Tống Đức Nghĩa lập tức đuổi theo: "Con trai cưng, đợi ba với!"
Thư ký chứng kiến cảnh này, thầm nghĩ, quả nhiên lời đồn không sai, địa vị của Tống Nhất Xuyên vững như bàn thạch, không ai lay chuyển được!
Hơn nữa, cậu còn đẹp trai hơn trên ảnh.
Aaaaaaa----
Chết mất thôi!
Thấy hai người đã đi được một đoạn, thư ký vội vàng chạy theo, nhanh tay bấm nút lên của thang máy.
"Tổng giám đốc Tống, cậu Tống, mời!" Thư ký làm động tác mời.
Hai người gật đầu, lần lượt bước vào thang máy.
Thang máy riêng của tổng giám đốc rất rộng rãi, ba người đứng cạnh nhau cũng không thấy chật chội.
Thư ký tận dụng thời gian giới thiệu sơ lược bản kế hoạch cho Tống Đức Nghĩa: "Tổng giám đốc Tống, lần này tập đoàn Trần thị rất có thành ý,
thương hiệu thời trang mới của họ muốn vào trung tâm thương mại, sẵn sàng giảm 5% làm
hoa hồng và phí thuê mặt bằng."
Tống Đức Nghĩa nhướng mày: "Ông Trần lại tốt bụng thế sao? Ông ta không định tính kế gì tôi đấy chứ?"
Thư ký khựng lại: "Hôm nay đến không chỉ có tổng giám đốc Trần, mà còn có cả con gái ông ấy, Trần Kỳ Vi."
Nghe thấy cái tên này, Tống Đức Nghĩa mím môi cười, quay sang hỏi Tống Nhất Xuyên: "Bé Xuyên, con còn nhớ vị khách mời từng tham gia chương trình truyền hình thực tế với con không?"
"Tất nhiên là nhớ." Tống Nhất Xuyên chỉ vào đầu mình: "Dung lượng lưu trữ của con rất lớn."
Chủ yếu là tập hợp những tin đồn thú vị, có thể tra cứu bất cứ lúc nào.
Trần Kỳ Vi chẳng phải là nữ cường nhân trong mùa đầu tiên sao?
Vì là phụ nữ nên luôn bị gia đình thúc ép kết hôn.
Sau đó cô ấy liền dứt áo ra đi, tự mình lập nghiệp...
Sao tự nhiên lại quay về?
Cậu có chút nghi ngờ, lúc này thang máy đã đến nơi.
Tống Đức Nghĩa dẫn Tống Nhất Xuyên thẳng đến phòng họp, vừa đẩy cửa đã thấy người đàn ông lớn tuổi và người phụ nữ bên bàn tròn đứng dậy.
"Lão Tống, lâu rồi không gặp!" Người đàn ông lớn tuổi cười đến nỗi nếp nhăn đầy mặt, đi vòng qua bàn tròn, giang rộng hai tay định ôm.
Tống Đức Nghĩa cũng rất nể mặt, nhẹ nhàng ôm một cái: "Ông Trần, tuổi tác đã cao rồi mà vẫn chưa chịu nhường chức à?"
Tổng giám đốc Trần bỗng dưng không cười nữa, vẻ mặt có chút chán ghét liếc nhìn phía sau, rồi nhanh chóng quay lại: "Haiz, tôi cũng muốn nhường, nhưng cũng phải có người kế thừa chứ."
"Tôi không có phúc như ông, tuổi già sức yếu rồi mà vẫn có con trai!"
Tống Nhất Xuyên ngượng ngùng xoa mũi.
- "Lão già này, nói chuyện chẳng ra gì cả, con trai nhà người ta là "làm" ra được chắc?!"
-"À đúng rồi, nhà ông không có con trai, có "làm" cũng chẳng ra được!"
Ông Trần bỗng ho dữ dội, ôm ngực, thở không ra hơi.
Thấy vậy, trong lòng Tống Nhất Xuyên lại bắt đầu lẩm bẩm.
-"Đây là bệnh nan y hay là bị tức đây?!"
- "Ghen tị vì ba tôi có con trai đến mức tẩu hỏa nhập ma rồi?!"
"Phụt" Người phụ nữ cách đó không xa không nhịn được cười thành tiếng.
Tống Nhất Xuyên nhìn sang, người phụ nữ thoải mái đi về phía này: "Chào bé Xuyên, chúng ta lại gặp nhau rồi."
"Chào chị Kỳ Vi, lâu rồi không gặp." Tống Nhất Xuyên gật đầu mỉm cười.
- "Người thừa kế tốt như vậy mà không chọn, cứ thích tìm mấy tên bất tài cho người ta xem mắt, mấy tên đó xứng chắc?!"
- "Lão già này, chắc chắn là đầu óc có vấn đề!"
Ông Trần từ trước đến nay luôn được kính trọng, đã bao giờ phải chịu ấm ức như thế này, ông ta chỉ tay vào Tổng Nhất Xuyên định mắng, nhưng
lại bị Tống Đức Nghĩa giữ tay lại, ghé sát tai nhỏ giọng khuyên nhủ: "Thôi bỏ đi, nói không ra được đâu."
"Nó, nó nó"
Ông Trần ấp úng hồi lâu, cuối cùng cũng bình tĩnh lại, ngồi xuống ghế với vẻ mặt cam chịu: "Thôi được rồi, nói chuyện hợp tác đi, tập đoàn Trần thị chúng tôi đã thể hiện thành ý tối đa rồi, tổng giám đốc Tống hẳn là hài lòng rồi chứ?"
Lúc này, mọi người đã ngồi vào bàn tròn, bắt đầu bàn bạc về việc hợp tác.
Tống Nhất Xuyên lật xem bản kế hoạch, ngáp ngắn ngáp dài, thầm nghĩ.
-"Đây đều là do Trần Kỳ Vi thiết kế sao? Tôi nhớ thương hiệu của cô ấy chỉ mới tung ra ý tưởng đặt hàng trước thôi mà đã hơn mấy trăm nghìn đơn rồi."
-"Bán hàng online tốt như vậy, sao lại mở cửa hàng truyền thống? Giảm giá nhiều như vậy, tiền thuê mặt bằng lại đắt..."
- "Sự việc bất thường chắc chắn có ẩn tình, để tôi xem kỹ nào!"
Nghe thấy tiếng nói trong đầu, ông Trần vội vàng lấy khăn tay ra lau mồ hôi trán: "Tổng giám đốc Tống, hay là hôm nay chúng ta cứ bàn đến đây thôi?"
"Những việc cụ thể, chúng ta hẹn hôm khác nói chuyện tiếp?"
"Đừng vội." Tống Đức Nghĩa thấy ông Trần định đứng dậy, lập tức đưa tay ra hiệu ông ta ngồi xuống: "Vì quý công ty đã có thành ý như vậy, thì chúng ta nên chốt luôn một lần cho xong,"
"Vi Vi, những thứ này đều do con thiết kế sao?" Ông quay đầu nhìn về phía Trần Kỳ Vi.
Ông Trần vội vàng tiếp lời: "Đương nhiên rồi, Vi Vi nhà chúng tôi không chỉ có đầu óc kinh doanh, mà năng khiếu thiết kế lại càng hơn người."
"Con nói có đúng không?!"
Vừa nói, ánh mắt ông ta nhìn chằm chằm vào mặt Trần Kỳ Vi, ý cảnh cáo rất rõ ràng.
Trần Kỳ Vi mím chặt môi đỏ, vừa định mở miệng, thì tiếng lòng lại vang lên trong đầu,
- "Lão già này, thật sự quá trơ trẽn!"
- "Chẳng trách không có con trai!"
- "Đó là ông trời cũng thấy ông không vừa mắt!"
Tống Đức Nghĩa vừa nghe những lời này, vẻ mặt lộ rõ sự phấn khích,
Chuyện gì đây?
Hình như có bí mật?!
Con trai cưng, đừng dừng lại.
Mau đào ra đi!
Nghe thấy tiếng nói trong đầu, ông Trần bắt đầu ngồi không yên, bất chấp sự ngăn cản của Tống Đức Nghĩa, đứng dậy đi ra khỏi phòng họp.
Trần Kỳ Vi lại đột nhiên lên tiếng ngăn ông ta lại: "Ba, lần này ba mà không đàm phán xong, lần sau con sẽ không tiếp nữa."
"Con bé này!" Ông Trần cười gượng gạo, giọng điệu lại đầy trách móc: "Có phải con thấy mình cứng cánh rồi, ba không quản được con nữa rồi phải không?!"
"Đừng tưởng ra ngoài lăn lộn được chút tiếng tăm thì là do bản lĩnh của mình."
"Nếu không dựa vào cái mác của nhà họ Trần, xem ai thèm nể mặt con?!"
Tống Nhất Xuyên nghe vậy, khoé miệng nhếch lên một nụ cười mỉa mai.
- "Lão già, ông lấy đâu ra tự tin vậy?! Chị Vi Vi nhà người ta từ khi khởi nghiệp đến giờ, chưa từng dựa dẫm vào thế lực của gia đình."
- "Hơn nữa, nhà họ Trần các người không những không giúp đỡ, mà còn thường xuyên dựa vào quan hệ cướp mất hợp đồng làm ăn của người ta, trở thành vật cản đường đúng nghĩa."
- "May mà chị Vi Vi có thực lực, có sự nỗ lực, có ước mơ, mới có thể tự mình mở ra một con đường máu trong ngành thời trang đầy cạnh tranh, nếu không đến bây giờ vẫn bị các người chèn ép!"
Ông Trần bị tiếng lòng phản bác đến cứng họng, cơn giận không thể trút ra, ông ta chỉ đành cố nói: "Đã là người của nhà họ Trần, thì phải vì nhà họ Trần mà làm việc."
"Trừ khi con đổi họ!"
Chưa kịp để Trần Kỳ Vi lên tiếng, tiếng lòng lại vang lên.
- "Đây nào phải vì nhà họ Trần làm việc, đây không phải là vì con bồ nhí của ông làm việc sao?"
-"Treo đầu dê bán thịt chó, lấy danh nghĩa của Trần Kỳ Vi để mở cửa hàng, nhưng ông chủ thực sự lại là cô minh tinh nhỏ mà ông bao nuôi ở bên ngoài."
- "Muốn mở rộng thị trường, nhưng lại không có năng lực, định bụng mở cửa hàng xong rồi đổi tên!"
- "Nếu tôi là Trần Kỳ Vi, tôi kiên quyết không đồng ý chuyện này, bởi vì cô minh tinh kia chẳng là cái thá gì, ngay cả mấy mẫu thiết kế chủ đạo này, cũng bị nghi ngờ là đạo nhái thương hiệu nhỏ của ngoài."
- "Nếu thực sự đưa ra thị trường, chắc chắn sẽ dính vào kiện tụng!"
Trần Kỳ Vi đưa tay cầm lấy tập tài liệu trên bàn họp, lật nhanh qua, sắc mặt đột nhiên thay đổi,
"Ba, ba có phải nên cho con một lời giải thích không!"
Ông Trần chột dạ nhưng vẫn cố tình nghiêm mặt: "Ba là ba của con, ba còn cần phải giải thích với con sao?"
"Ai bảo con không phải là con trai, nếu không ba cũng không cần..."
- "Không cần phải ra ngoài tìm bồ nhí để sinh con trai phải không?!"
-"Trời ơi, bao nhiêu năm nay ông chỉ có một đứa con gái, ông không nhận ra là vì nguyên nhân gì sao?!"
- "Tìm bao nhiêu bồ nhí cũng vô dụng, bệnh yếu ti.nh tr.ùng của ông, có được một đứa con gái đã là ông trời ban ơn rồi!"
- "Ồ đúng rồi, ông đã đi khám rồi, biết nguyên nhân là gì, chỉ là vẫn luôn không muốn thừa nhận thôi, còn đổ hết lỗi lên đầu mẹ của Trần Kỳ Vi, ba ngày hai bữa lại dùng lời lẽ kích bác."
- "Mẹ của Trần Kỳ Vi thì dám giận không dám nói, luôn chìm trong sự tự trách, đối mặt với việc chồng phản bội, ra ngoài trăng hoa cũng nhắm mắt làm ngơ!"
- "Người phụ nữ đáng thương, đến bây giờ vẫn không biết, căn bản không phải là do bà ấy có vấn đề, mà là do t.inh tr.ùng của lão già này vô dụng, sinh được chị Vi Vi đã là may mắn lắm rồi!"
Trần Kỳ Vi nghe đến đây, không nhịn được nữa, bừng bừng nổi giận, đứng phắt dậy, lấy hợp đồng trong túi tài liệu ra xé nát.
"Con bé chết tiệt, con bị điên rồi à?!" Ông Trần gầm lên, định giật lại.
Trần Kỳ Vi hất tay ông ta ra: "Ba, đừng quên con là đai đen cửu đẳng! Nếu muốn vào viện, con không ngại tiễn ba một đoạn!"
Lời đe dọa bằng võ lực quả nhiên hữu dụng, ông Trần sợ hãi lùi lại một bước, miệng vẫn không chịu thua: "Con dám hỗn láo với ba, con không sợ ba nói với mẹ con..."
Trần Kỳ Vi cười lạnh một tiếng: "Đừng có lấy chuyện ly hôn ra dọa con nữa, muốn ly hôn thì ly hôn, sau này mẹ sẽ sống với con!"
Thảo nào ba ruột luôn không chịu đi bệnh viện, một mực khẳng định là do mẹ không thể sinh con, thì ra là sợ sự thật bị phơi bày!
Tệ hơn nữa, ông ta còn trơ tráo đến mức lợi dụng lòng áy náy của mẹ mình để ăn chơi trác táng bên ngoài, hết lần này đến lần khác dẫn gái về nhà, lại còn ra vẻ ung dung tự tại...
Thật không thể tha thứ!
Cô con gái ruột vì tức giận, vẻ mặt lạnh lùng khác thường, trừng mắt như muốn ăn tươi nuốt sống ông ta vậy.
Ông Trần cuối cùng cũng cảm thấy sợ hãi, ấp úng nói: "Mẹ con cũng đã lớn tuổi rồi, con nỡ để bà ấy cô độc đến già sao?"
"Con gái, đừng nóng giận, có chuyện gì về nhà rồi nói."
Tống Nhất Xuyên nghe thấy câu này, thầm nghĩ:
-"Lúc trước còn khinh miệt người ta, bây giờ lại thân mật gọi là con gái rồi?"
- "Sao thế, thật sự sợ bị bỏ rơi à?"
-"Cũng đúng, dù sao bây giờ cả đế chế kinh doanh của nhà họ Trần đều dựa vào chị Vi Vi chống đỡ, nếu không có chị ấy, tập đoàn cũng
chẳng còn xa ngày phá sản!"
Ông Trần không chịu thừa nhận sự thật, mạnh miệng nói: "Nếu con không nghe lời khuyên, cứ nhất quyết đối đầu với ba, thì đừng trách ba đuổi con ra khỏi công ty!"
Một con bé có thể làm nên sóng gió gì?
Năm xưa ông ta tự tay gây dựng sự nghiệp, lúc đó nó còn chưa sinh ra!
Cho dù hai năm nay nó đã lăn lộn ở vị trí giám đốc điều hành, nhưng cũng không thể thoát khỏi sự hỗ trợ của các nhân viên lâu năm trong công
ty.
Nếu nhất định phải xé rách mặt nhau, thì cứ chờ xem ai chết trước.
Chưa đến một tháng nó sẽ khóc lóc quay về cầu xin ông ta tha thứ!
Ông Trần càng nghĩ càng tự tin, bĩu môi: "Nếu con muốn chịu khổ, ba tuyệt đối không ngăn cản, tối nay có thể dẫn mẹ con rời khỏi nhà họ Trần!"
"Được, đây là ông nói đấy!"
Trần Kỳ Vi hừ lạnh một tiếng, dứt lời liền bỏ đi.
Cô ấy đang về phía cửa, đột nhiên lại quay lại, nói với Tống Nhất Cố: "Bé Xuyên, cảm ơn cậu."
Tống Nhất Xuyên: "... K-Không có gì."
- "Chuyện gì thế? Cảm ơn mình làm gì?"
-"Mà nói đi cũng phải nói lại, dạo này hình như mình hay được cảm ơn vô cớ nhỉ?"
- "Ôi chao, thật kỳ diệu!"
Trần Kỳ Vi cong môi, ánh mắt chân thành không thể xem nhẹ, nhìn Tống Nhất Xuyên chằm chằm vài giây, rồi rời đi không ngoảnh đầu lại.
Ông Trần đứng tại chỗ, có chút lúng túng, nói với Tống Đức Nghĩa bằng giọng mỉa mai: "Lão Tống, đây là đứa con trai tốt của ông đấy à?"
"Đúng rồi." Tống Đức Nghĩa đưa tay xoa đầu Tống Nhất Xuyên một cách cưng chiều: "Tôi cũng thấy bé Xuyên rất tốt!"
"Ba tự hào vì có con!"