Tôi quay đầu nhìn, vẫn là một màu lửa, cháy chậm hơn bên chúng tôi, nhưng nếu chậm trễ thêm chắc chắn sẽ có người chết!
"Nhanh! Nhanh gọi người! Bên thanh niên trí thức nam vẫn chưa ra!"
Tôi vừa dứt lời, Triệu Phương đã khoác chăn ướt chạy vào.
Dù đã rất mệt, tôi vẫn đứng dậy, tìm thùng nước xách qua.
May mắn thay, trưởng thôn nhanh chóng dẫn người đến.
Người đông lên, lửa dập được nhanh.
[Hu hu hu, may mà không sao, xem mà tim tôi đập thình thịch. ]
[Đều tại Lương Nguyệt Như! Vết thương chưa lành hẳn đã gây chuyện! ]
[Cô ta làm vậy để trả thù cho anh trai đấy! Đang trốn trong bụi cỏ đằng kia kìa, mau bắt cô ta đi! ]
Lương Nguyệt Như!
Tôi nghiến răng chạy về phía bình luận chỉ, quả nhiên phát hiện Lương Nguyệt Như đang ẩn nấp ở đó.
Cô ta còn tệ hơn trước đây, không chỉ mặt có thương tích, cổ cũng có, thậm chí hai chân tê liệt không thể chạy xa, vì thế mới bị tôi bắt được.
"Mày lại không chết! Mày lại không chết! Đồ tiện nhân! Mày nên c.h.ế.t đi!"
Lương Nguyệt Như nghiến răng ken két, lao thẳng về phía tôi!
Tôi giơ cái gáo trong tay đập vào đầu cô ta.
"Cô là kẻ g.i.ế.c người! Cô là đồ điên! Mọi người có thù oán gì với cô chứ!"
Động tĩnh bên này nhanh chóng thu hút sự chú ý của những người khác, khi biết Lương Nguyệt Như là kẻ phóng hỏa, ai nấy đều muốn xé xác cô ta!
"Tại mày! Tất cả đều tại mày! Mày đẩy Lương Khang An vào tù, cha mẹ anh ấy sẽ không tha cho tao đâu! Tao không sống nổi, chúng mày cũng phải c.h.ế.t theo tao!"
Dưới ánh đèn pin, khuôn mặt cô ta trắng bệch đến bất thường, hai chữ điên loạn hiện rõ trong mắt!
"Mày có biết tao ghét mày đến thế nào không! Cặp vợ chồng đó mua tao về làm con dâu nuôi cho thằng con bệnh hoạn của họ! Tao đã nhận mệnh rồi! Nhưng nó lại dần dần khỏe lại? Tao lại bị vứt bỏ? Cái gì mà em gái? Có em gái nào ngủ chung với anh trai không! Không có!"
"Ở bên ngoài tao phải đanh đá chua ngoa, không được để Lương Khang An chịu một chút thiệt thòi nào! Nếu không cặp vợ chồng đó sẽ đánh tao bỏ đói tao. Tao còn phải làm nũng nịnh nọt trước mặt thằng vô dụng đó, để nó sàm sỡ, tao còn là người nữa sao? Còn có nhân phẩm nữa sao?"
Lương Nguyệt Như kéo toạc áo mình, để lộ những vết bầm tím ám muội.
"Thịnh Tịnh Tuyết, mày có biết mày ngu đến thế nào không? Có cha mẹ yêu thương mày, có điều kiện tốt như vậy, vậy mà lại có thể thích một thằng vô dụng như Lương Khang An? Nhưng tao vui lắm, chỉ cần mày ở bên cạnh thằng khốn đó, tao sẽ có cơ hội leo lên, thoát khỏi cái gia đình như bùn lầy này!"
Cô ta đột nhiên lao tới, túm chặt hai tay tôi lắc lư điên cuồng, nước mắt không cam lòng trào ra: "Nhưng mày! Tại sao mày không chịu! Tại sao mày không chịu kết hôn với nó! Tại sao không chịu giúp tao! Tất cả đều tại mày!"
Tôi đưa tay đẩy Lương Nguyệt Như ra, cô ta ngã ngồi xuống đất, mặt mũi lem luốc nhưng vẫn cười ngạo nghễ, như thể đã giành chiến thắng.
"Ha ha ha ha, bây giờ tài liệu đều bị đốt hết rồi. Mày, mày, còn có cả mày! Đều giống như tao không thể lên đại học nữa! Ha ha ha ha ha báo ứng! Đều là báo ứng!"
Lời của cô ta khiến không ít thanh niên trí thức suy sụp.
Họ đã chép tay tài liệu trong thời gian dài như vậy, tổng kết ghi chú bấy lâu nay, nhìn thấy thời gian càng ngày càng ít đi, giờ đây không còn nữa! Tất cả đều không còn nữa!
"Tao g.i.ế.c mày!"
12
Người thanh niên trí thức nam đó vốn rất nhút nhát, bình thường cũng chẳng nói được hai câu, giúp người khác cũng cúi gằm mặt.
Giờ đây tức giận đến mức hai mắt đỏ ngầu, chỉ muốn g.i.ế.c c.h.ế.t Lương Nguyệt Như.
Tôi vội chạy tới ngăn cản anh ta: "Không đáng! Cậu không muốn thi đại học nữa sao? Chúng ta vẫn còn tài liệu! Cô ta không đáng!"
"Không thể nào! Rõ ràng các người đều ở trong đó! Tôi không thấy ai ôm sách chạy ra! Tôi không tin!"
Lương Nguyệt Như bị kích động, trừng mắt nhìn tôi chằm chằm.
"Còn tài liệu sao?"
Người thanh niên trí thức nam khàn giọng, khi nhìn về phía tôi đã nước mắt đầm đìa.
"Còn."
Trưởng thôn vỗ vai anh ta.
"Trước đây thanh niên trí thức Thịnh đã đưa cho tôi một bộ, nói là để lại cho con em trong thôn học tập, sau này thôn cũng có thể có sinh viên đại học. Tôi đã cho mấy đứa trẻ chép không ít rồi, các cậu đừng lo lắng."
"Tôi và thanh niên trí thức Thịnh còn bàn bạc về việc gửi cho các trạm thanh niên trí thức khác, bây giờ các cậu gặp khó khăn, mọi người sẽ không đứng nhìn đâu."
Đúng vậy, tôi muốn đất nước của mình mạnh mẽ hơn, không thể chỉ dựa vào một mình tôi, cũng không thể chỉ để thanh niên trí thức ở trạm này trưởng thành.
Thế hệ sau của thôn, những mầm non ở các trạm thanh niên trí thức khác, đều có thể là nhân tài.
Chỉ cần có lợi cho đất nước, người được thiên mệnh chọn không nhất thiết phải là tôi.
Những thiện ý đã gieo trồng trước đây, giờ đây đang được đáp lại.
Ai mà chẳng muốn con cái tốt hơn?
Người trong thôn cũng muốn.
Chính vì chúng tôi đã phát tài liệu, họ giúp chúng tôi dập lửa, cho chỗ ở tạm thời, giúp chúng tôi sửa chữa trạm thanh niên trí thức.
Các thôn và trạm thanh niên trí thức lân cận cũng gửi đến sự giúp đỡ.
Còn về Lương Nguyệt Như và anh trai cô ta, cả hai đều bị bắt.
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé! 📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!
Chắc chắn không thoát được án tử.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
13
Ngày thi đại học, tôi và Triệu Phương cùng những người khác động viên nhau, tham gia kỳ thi.
Đây là kỳ thi đại học đầu tiên sau khi được khôi phục, cả nước đều đang chú ý.
Nói không căng thẳng là giả.
Trong lúc chờ đợi, chúng tôi vẫn xuống đồng khi cần xuống đồng, thời gian còn lại thì sắp xếp ghi chú của mình.
Nếu không đỗ, thì chiến tiếp!
Nếu đỗ rồi, thì để lại cho lớp người tiếp theo, để lại cho con em trong thôn.
Ngày có kết quả, cả thôn đều có mặt đông đủ.
Ai nhận được giấy báo nhập học thì người đó đi lấy.
[Căng thẳng quá căng thẳng quá, tôi còn căng thẳng hơn cả họ! ]
[Ai mà chẳng thế! Đây là những học sinh mà tôi tận mắt chứng kiến họ nỗ lực mà! ]
[Này, Tịnh Tuyết đăng ký ngành gì vậy, lúc đó còn giấu không cho chúng ta xem. ]
[Con trẻ cũng phải có chút bất ngờ chứ. ]
Từng cái tên một được xướng lên, tiếng reo hò càng lúc càng vang.
Bất kể người đó là ai, chúng tôi đều vui mừng cho người đó.
"Thịnh Tịnh Tuyết!"
[A a a a a, đỗ rồi! Đỗ rồi! ]
[Chúc mừng chúc mừng, tôi ké chút lộc may mắn~]
[Tâm tưởng sự thành, vạn sự thắng ý! ]
[Người Trung Quốc cả đời đều hưởng lộc may mắn ước nguyện. . . ]
Tôi xúc động đến nỗi không thốt nên lời.
Cho đến khi thật sự cầm được giấy báo nhập học trong tay, nước mắt vui mừng mới trào ra!
Tôi đã trở thành sinh viên đại học!
Cha mẹ sẽ tự hào về tôi!
Tôi cũng có thể đóng góp một phần sức lực của mình rồi!
Có người đỗ, có người không đỗ, nhưng đây nhất định là một ngày đáng để ăn mừng.
Các trạm thanh niên trí thức trong vùng thôn chúng tôi có số thanh niên trí thức đỗ đại học nhiều nhất, còn được khen ngợi đặc biệt.
Triệu Phương đỗ Đại học Khoa học Kỹ thuật, cô ấy nói nắm đ.ấ.m mới là đạo lý, cô ấy muốn nghiên cứu ra vũ khí mạnh nhất, để người khác không dám xâm phạm chúng tôi nữa.
Lý Tĩnh đỗ ngành Kỹ thuật, hai năm xuống nông thôn, cô ấy đã bỏ lỡ giây phút cuối cùng của bà ngoại mình.
Cô ấy hy vọng sau này có thể nghiên cứu ra máy móc cho phép mọi người có thể liên lạc bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu.
Còn tôi.
Tôi thi đỗ Đại học Nông nghiệp.
Làm ruộng hai năm, đổ rất nhiều mồ hôi, nhưng dù con người có nỗ lực đến đâu, chỉ cần thời tiết không tốt, mùa vụ không tốt, lương thực thu hoạch được sẽ ít.
Tôi muốn nghiên cứu ra hạt giống năng suất cao, trồng được thật nhiều thật nhiều lương thực, để mọi người không còn phải chịu đói nữa.
Đêm rời khỏi thôn, chúng tôi hứa nguyện, lần gặp sau, nhất định phải lập được thành tích!
Trở về thành phố, cuối cùng tôi cũng gặp lại cha mẹ, cũng gặp cha mẹ của Lương Khang An.
Họ lao tới, vẻ mặt điên cuồng.
"Con trai tao đâu? Con gái tao đâu? Tại sao mày về được mà chúng nó không về? Hả?"
"Hỏi mày đấy! Người tốt như thế sao lại vào tù! Có phải mày không! Có phải mày không!"
Cha mẹ tôi lao tới, một phát kéo tôi ra sau lưng, cảnh giác nhìn hai người.
"Không sao đâu, cha, mẹ." Tôi vỗ vai họ an ủi, rồi nhìn về phía vợ chồng họ Lương, "Các người sẽ sớm gặp được họ thôi, nhìn phía sau đi."
Hai cảnh sát đi tới, trong tay còn cầm còng số 8.
"Đi một chuyến với chúng tôi."
Hai người sắc mặt hoảng sợ, vừa định bỏ chạy, còn đâu nhớ gì đến con trai con gái nữa.
"Không không không, chúng tôi không làm gì cả! Chúng tôi không đi!"
Lương Nguyệt Như quả thật đã làm sai rất nhiều, nhưng điều này không có nghĩa là, bất hạnh của cô ta có thể bị bỏ qua.
Đã biết rồi, chúng tôi cũng không thể làm ngơ.
Thấy hai người bị bắt đi, tôi mới cùng cha mẹ vào nhà.
"Tịnh Tuyết! Đỗ được là tốt rồi! Về được là tốt rồi!"
"Giỏi lắm! Thật tuyệt, con gái của cha!"
Tôi ôm chặt họ, ôm lấy cuộc đời đáng ra thuộc về tôi.