Sau Khi Ôm Đùi Đại Lão Omega Đáng Thương Mang Thai

Chương 13



Hệ thống cho Quý Hạ thấy giấc mơ kia, nội dung chỉ có phần về cậu.

Trong mơ, sau khi Quý Hạ đến kinh đô, cậu đã bị đám tra công giam giữ. Cậu hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra bên ngoài, cũng không rõ quỹ đạo vận mệnh của những người khác.

Cho nên, cậu không biết Phó Tô, Trần Triều Phi và Hứa An Thành có quan hệ gì, và họ đang nói chuyện gì.

Có lẽ vì nhìn quá lâu, ánh mắt Quý Hạ quá không che giấu, Trần Triều Phi nhận thấy được, đột nhiên quay đầu lại nhìn.

Quý Hạ bị bất ngờ giao tầm mắt với hắn, trong lòng giật mình, hoảng loạn dời đi ánh mắt, vội vàng tìm đại một chỗ ngồi xuống. Nhân viên phục vụ lập tức đi theo, đưa thực đơn cho cậu.

Quý Hạ tùy tiện lật hai trang, liếc mắt nhìn sang bên kia, phát hiện Trần Triều Phi không còn nhìn cậu nữa, mới nhẹ nhàng thở ra, ánh mắt cũng theo đó rơi xuống thực đơn.

Sau đó, vành tai cậu đỏ lên.

Một ly cà phê rẻ nhất cũng hơn hai trăm!!

Mục đích của Quý Hạ đã tuyên bố phá sản ngay khi cậu đụng phải Trần Triều Phi. Trần Triều Phi là người rất thông minh, Quý Hạ không muốn để hắn biết mục đích của mình, kẻo nảy sinh rắc rối.

Việc không thành, cậu càng không muốn tiêu tiền. Cậu muốn rời khỏi đây, nhưng cô nhân viên phục vụ với nụ cười thân thiện lại đứng một bên chờ cậu gọi món. Điều này làm cậu rất lúng túng, không thể cứ thế mà bỏ đi.

“Hai ly Cappuccino, cảm ơn.”

Giọng Quản gia Từ ôn hòa, gọi món xong, liền đưa thực đơn trong tay trả lại cho nhân viên phục vụ. Quý Hạ cũng khuỵu nắp đưa thực đơn về.

Quản gia Từ nói: “Quý thiếu gia thứ lỗi cho tôi mạo muội, thấy cậu đang do dự, nên giúp cậu gọi Cappuccino.”

Quý Hạ có chút ngượng ngùng, hạ giọng nói: “Quản gia Từ, không sao đâu ạ. Chỉ là thấy cà phê mắc quá.”

Quản gia Từ nói: “Thiếu gia mời khách, Quý thiếu gia không cần để ý giá cả.”

Quý Hạ: “A?”

Nụ cười trên mặt Quản gia Từ tăng thêm vài phần, nhưng không có ý định giải thích, mà lại hỏi: “Quý thiếu gia quen Trợ lý Trần phải không?” Rõ ràng là câu hỏi, nhưng ông lại dùng giọng điệu trần thuật.

Quý Hạ ban đầu muốn hỏi tại sao cà phê họ gọi lại là Phó tiên sinh trả tiền, nhưng bị câu hỏi của Quản gia Từ làm gián đoạn, liền quên mất mình định hỏi gì. Cậu gật đầu, trả lời: “Dạ quen. Là anh ấy đưa tôi đến biệt thự.”

Quản gia Từ khẽ nhướng mí mắt, nhìn ba người đang nói chuyện hòa hợp ở bên kia, tia lạnh lẽo xẹt qua đáy mắt, nhưng sự d.a.o động đó như ánh sáng chợt lóe, ông lại trở về thành người quản gia hòa ái dễ gần.

Ông hỏi: “Quý thiếu gia có biết ai yêu cầu Trợ lý Trần đưa cậu đến biệt thự không? Lại là vì lý do gì mà đưa cậu đến biệt thự?”

Quý Hạ hồi tưởng, Trần Triều Phi không hề nói cho cậu nguyên nhân, cậu lắc đầu, tỏ vẻ mình cũng không biết.

Quản gia Từ dường như đã đoán trước, nói: “Trần Triều Phi là người làm việc theo lệnh của cha kế Thiếu gia. Tìm kiếm Omega có độ tương thích tin tức tố 95% trở lên với Thiếu gia, để điều trị chứng rối loạn thời kỳ nhạy cảm cho Thiếu gia.”

Quý Hạ: “Thì ra là vậy.”

Trong lòng cậu thầm nghĩ, cha kế của Phó tiên sinh này cũng tốt phết.

Quản gia Từ như có thuật đọc tâm, nói: “Quý thiếu gia, cậu có phải cảm thấy cha kế của Thiếu gia rất tốt khi nghĩ như vậy cho Thiếu gia không?” Ông cười lạnh một tiếng, “Nếu Thiếu gia không vô cùng ghét Omega, ông ta làm vậy quả thực được coi là một người cha kế tốt.”

Quý Hạ mím môi, Phó tiên sinh thì ra cũng có một gia đình không mấy tốt đẹp.

Nhân viên phục vụ mang hai ly cà phê lên, Quản gia Từ đợi người đó đi xa, rồi tiếp tục nói: “Thiếu gia cầm quyền Phó thị, người ngoài gặp anh ấy đều phải kính trọng, nhưng Thiếu gia lại không có cách nào ngăn cản cha kế gửi Omega cho ngài ấy, mặc dù ngài ấy vô cùng phản cảm, chán ghét.”

Quý Hạ nghi hoặc nói: “Tại sao?”

Quản gia Từ: “Bởi vì ông nội của Thiếu gia.”

Đôi mày xinh đẹp của Quý Hạ nhíu lại: “Ông nội và cha kế cùng một phe? Họ liên kết lại bắt nạt Phó tiên sinh sao?”

Quản gia Từ lắc đầu, nói: “Cũng không phải như vậy. Chỉ là Lão gia hy vọng Thiếu gia có thể sớm ngày chữa khỏi chứng rối loạn tin tức tố, và cũng hy vọng Thiếu gia có thể sớm ngày nối dõi tông đường. Gia nghiệp Phó gia lớn như vậy, cần người thừa kế. Nhưng Thiếu gia chán ghét Omega, không tiếp nhận điều trị bằng tin tức tố Omega. Lại vì một vài nguyên nhân, nói rõ với Lão gia rằng anh ấy cả đời không kết hôn, không sinh con. Vì thế nảy sinh mâu thuẫn với Lão gia, Lão gia cũng ngầm đồng ý hành vi gửi Omega của Tiên sinh Giản.”

Quý Hạ không biết nên trả lời thế nào, chỉ có thể “À” một tiếng.

Cậu không hiểu lắm tại sao Quản gia Từ đột nhiên nói với cậu những chuyện này, dù sao đây cũng là chuyện riêng của Phó tiên sinh.

Quản gia Từ: “Nếu chứng rối loạn của Thiếu gia có thể chữa khỏi, Lão gia nhất định sẽ tạ ơn trọng hậu. Mà nếu có thể có con, đứa trẻ này không chỉ thừa kế Phó gia, mà còn thừa kế toàn bộ gia nghiệp Khâu gia, là đứa trẻ ngậm thìa vàng theo đúng nghĩa đen.”

Quý Hạ hoàn toàn không nghĩ theo hướng giúp điều trị chứng rối loạn tin tức tố của Alpha. Cậu khó khăn lắm mới được ở lại biệt thự, không muốn chọc Phó tiên sinh không vui, lỡ lại bị đuổi đi thì sao.

Sự chú ý của cậu dừng lại ở vế sau lời nói của Quản gia Từ, trên mặt lộ ra vẻ ngưỡng mộ, nói: “Đầu t.h.a.i quả nhiên là một kỹ năng sống.”

Quản gia Từ: ………………

Ông trầm mặc một lát, rồi nói rõ hơn: “Chỉ cần có thể sinh hạ con cho Thiếu gia, mặc kệ thân phận người cha Omega của đứa bé thế nào, đều sẽ phụ bằng t.ử quý.”

Quý Hạ buột miệng nói: “Nhưng Phó tiên sinh không muốn kết hôn sinh con, nói như vậy, là không có cách nào sinh con rồi.”

Quản gia Từ: ………………………………

Ông nhấp một ngụm cà phê, rồi chuyển đề tài, hỏi: “Quý thiếu gia, cậu thích trẻ con không?”

Quý Hạ chớp mắt, đề tài này có hơi nhảy cóc, nhưng cậu vẫn gật đầu trả lời: “Thích ạ.”

Quản gia Từ gật đầu, không nói gì nữa, bưng cà phê lên chậm rãi uống.

Đề tài bị ngưng lại thật sự đột ngột, nhưng Quý Hạ cũng không để ý.

Cậu cũng nhấp một ngụm cà phê, vị đắng chát nồng đậm lan tỏa trong khoang miệng, làm cậu không khỏi nhăn mày. Đây là lần đầu tiên cậu uống cà phê, không thể hiểu tại sao có người lại nguyện ý bỏ ra mấy trăm để chịu khổ như vậy.

Nhưng tiền đã tiêu rồi, dù khổ đến mấy cậu cũng phải nuốt xuống, tuyệt đối không thể lỗ vốn!

Quý Hạ chật vật mãi, cuối cùng cũng uống hết ly cà phê, cả người đều không được khỏe. Khóe mắt liếc thấy Hứa An Thành và những người kia đứng lên, dường như chuẩn bị đi, cậu lập tức quay đầu đi, lấy lưng đối diện với cửa.

Cho đến khi bóng dáng ba người biến mất ở cửa quán cà phê, Quý Hạ mới nhăn mũi, không vui vì hôm nay chạy đi một chuyến vô ích. “Quản gia Từ, hôm nay tác chiến thất bại, chúng ta về thôi.”

Quản gia Từ gật đầu, đứng dậy theo.

Lúc này, cửa quán cà phê lại vang lên một tiếng “Hoan nghênh quý khách”.

Quý Hạ vừa đứng dậy quay người lại, cơ thể lập tức cứng đờ tại chỗ, sắc mặt cũng trở nên rất khó coi. Chỉ thấy trước mặt họ là Trần Triều Phi quay lại.

Trần Triều Phi không ngờ có thể đụng phải tiểu O ở nông thôn này tại đây. Kể từ ngày chia tay ở biệt thự, hắn đã nhớ nhung trong lòng, ngứa ngáy khó nhịn. Nhưng vì kiêng dè Phó Uyên, hắn không dám đến gần biệt thự, giờ có thể gặp được, đương nhiên không thể bỏ lỡ cơ hội này.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ánh mắt hắn tham lam, càn rỡ lưu luyến trên người tiểu O, cảm thấy giờ phút này tiểu O dường như không quyến rũ bằng buổi tối hôm đó.

Bất quá, so với lúc mới gặp còn gầy gò hốc hác, tiểu O trước mắt đã mập ra một chút, sắc mặt hồng hào không ít, tinh xảo xinh đẹp. Xem ra được nuôi dưỡng rất tốt.

Hắn nhếch môi, cười nói: “Bảo bối nhỏ, nhớ ca ca sao? Cố ý tới tìm ca ca à.”

Quý Hạ bị kinh sợ bởi câu nói tự cho là đúng của hắn, cậu phản bác: “Không có. Xin anh tránh ra, chúng tôi phải về.”

Khó khăn lắm mới bắt được người, lại đang ở bên ngoài, Trần Triều Phi không thể dễ dàng buông tha Quý Hạ.

Tuy rằng rất kiêng kỵ Phó Uyên, nhưng hắn hiểu rõ, Tiên sinh Giản sẽ không muốn thấy bên cạnh Phó Uyên giữ người. Vạn nhất sinh con, Tiên sinh Giản và Phó Tô sẽ chẳng vớt vát được gì.

Hắn không sợ hãi tiến lên một bước, nói: “Lại chơi cái trò lạt mềm buộc chặt đó à? Được được được, ca ca chơi cùng em?”

Khi Trần Triều Phi tiến gần, Quý Hạ ngửi thấy một mùi mực nước, khó ngửi đến mức cậu nhăn mày. Mãi đến khi cảm thấy tuyến thể sau gáy đau nhức, cậu mới ý thức được đó là mùi tin tức tố Alpha.

Cậu lùi lại một bước lớn, tức giận đến run rẩy, nắm chặt bàn tay nhỏ, nâng cao giọng vài phần: “Tránh ra.”

Trần Triều Phi cảm thấy tiểu O hầm hừ như vậy rất đáng yêu, rất chọc trúng XP của hắn, khơi gợi d.ụ.c vọng ngược đãi của hắn.

Hắn thả ra nhiều tin tức tố hơn, muốn dụ dỗ Omega động d.ụ.c ngay tại đây, sau đó trực tiếp mang người đi.

Quý Hạ cảm thấy vô cùng khó chịu, cậu nhấc chân đá mạnh vào xương ống chân của Trần Triều Phi, muốn đẩy hắn ra. Nhưng sức lực Omega đối với Alpha mà nói, không đau không ngứa.

Trần Triều Phi cười gian định vươn tay ôm lấy eo Quý Hạ.

Quý Hạ nhận ra ý đồ của hắn, trợn tròn mắt, chuẩn bị chống cự.

Đúng lúc này, một bóng lưng thẳng tắp chắn trước mặt Quý Hạ. Quản gia Từ đứng phía trước cậu, nheo mắt nhìn chằm chằm Trần Triều Phi, giọng nói ôn hòa lạnh đi mấy độ. “Trợ lý Trần, xin tự trọng.”

Trần Triều Phi luôn đặt sự chú ý lên người Quý Hạ, lúc này mới nhìn thấy Quản gia Từ. Trên mặt hắn thoáng qua vẻ kinh ngạc, nhưng rất nhanh thu liễm lại.

Hắn không nói gì, cũng không động đậy, chỉ ánh mắt bất thiện đối diện với Quản gia Từ.

Trần Triều Phi rất rõ ràng, vị Quản gia Từ này là người từng theo ông nội Phó Uyên ra chiến trường, quân hàm không hề thấp. Đừng nhìn vẻ mặt hiền từ kia, nếu thật sự đ.á.n.h nhau, hắn căn bản không phải đối thủ.

Chỉ là hắn không ngờ, Quản gia Từ lại đi theo Quý Hạ. Phải biết, vị này sau khi được sắp xếp bên cạnh Phó Uyên, ngoài việc hầu hạ chủ t.ử ra thì không hề quan tâm đến ai.

Điều này khiến hắn không thể không đ.á.n.h giá lại cái giá phải trả để mạo hiểm thỏa mãn d.ụ.c vọng.

Một lát sau, hắn lùi lại một bước, nhường đường, nói: “Xin lỗi, tôi thất lễ rồi.”

Quản gia Từ nói: “Tôi khuyên Trợ lý Trần tốt nhất thu hồi những tâm tư xấu xa đó, để tránh rước lấy kết cục vạn kiếp bất phục.”

Quản gia Từ nghiêng người chắn Trần Triều Phi, giơ tay ra hiệu Quý Hạ có thể đi rồi.

Rời khỏi quán cà phê, Quý Hạ giơ ngón cái lên nói: “Quản gia Từ, ông vừa rồi ngầu quá ạ.”

“Quý thiếu gia quá khen.”

Hai người bất lực trở về, cưỡi xe máy điện quay lại biệt thự.

Quý Hạ ăn cơm trưa xong, trò chuyện với Bác sĩ Trần về những chuyện xảy ra hôm nay. Bác sĩ Trần cho biết anh cần điều tra thêm, dặn Quý Hạ chờ tin tức. Quý Hạ liền đi vào phòng bếp nhỏ làm bánh mì.

Mấy ngày nay cứ rảnh là cậu lại làm một ít, chia cho những người làm việc trong biệt thự ăn, nhận được lời khen ngợi đồng lòng từ mọi người. Điều này cũng làm Quý Hạ thêm tự tin về việc ra bán hàng.

Thời gian thoáng chốc đã đến buổi tối.

Quý Hạ giấc ngủ luôn rất tốt, qua 10 giờ là bắt đầu mệt rã rời, đầu vừa chạm gối là có thể ngủ ngay lập tức.

Thế nhưng tối nay, Quý Hạ như bị đ.á.n.h t.h.u.ố.c kích thích, trên giường lăn qua lộn lại như cái bánh rán đến gần 12 giờ, lại không hề có chút buồn ngủ nào.

Quý Hạ bị mất ngủ.

Tuyến thể sau gáy vẫn còn đau âm ỉ.

Quý Hạ giơ tay chạm vào, có chút đau, tuyến thể dường như cũng hơi sưng.

Cậu đứng dậy đối diện gương muốn xem thử, nhưng xoay đầu cách nào cũng không thấy. Cuối cùng đành bỏ cuộc, nằm lại trên sô pha.

Khoảng 1 giờ sáng, Quý Hạ vẫn mở to mắt không ngủ được, cậu cảm thấy hơi khát, liền trôi xuống lầu như một hồn ma. Ở cửa cầu thang lầu một, cậu thấy Phó tiên sinh đang ngồi trên sô pha dường như nhắm mắt dưỡng thần.

Trong phòng khách chỉ bật một chiếc đèn sàn, vị trí Phó tiên sinh ngồi ở góc khuất mà ánh đèn vàng ấm áp không chiếu tới hết.

Có chút… Quý Hạ không nghĩ ra từ ngữ để hình dung, chỉ là nhìn thấy trong lòng có chút khó chịu, cậu bước nhanh đi đến bên cạnh Phó Uyên.

Anh Alpha mở mắt nhìn lại, hỏi cậu sao còn chưa ngủ.

Quý Hạ nói: “Hôm nay kỳ lạ lắm, tôi rất tỉnh táo, ngủ không được.”

Phó Uyên: “Lần sau đừng uống cà phê.”

“A?”

Quý Hạ lúc này mới biết kẻ đầu sỏ, lại còn tốn hơn hai trăm nữa chứ, tuy không phải tiền cậu tiêu, nhưng cũng đau lòng.

Phó Uyên đứng dậy chuẩn bị lên lầu.

Quý Hạ ma xui quỷ khiến mà gọi anh lại. “Phó tiên sinh.”

Phó Uyên nghiêng người nhìn cậu, không nói gì.

Quý Hạ có chút lúng túng, cậu gọi Phó tiên sinh để làm gì nhỉ?

Nhưng dưới ánh mắt sắc bén của Alpha nhìn chằm chằm, cậu ngập ngừng một chút, vẫn căng da đầu nói: “Anh có thể giúp tôi một việc nhỏ được không?”

“Ừm?”

“Tuyến thể tôi hơi đau, anh có thể giúp tôi xem tình hình thế nào không?”

Đây là lý do Quý Hạ đã vắt óc nghĩ ra.

Giúp Quý Hạ kiểm tra tuyến thể? Liệu Phó Uyên có đồng ý không, và nếu có, điều gì sẽ xảy ra tiếp theo?