Bàn tay che miệng và bàn tay ôm ngang hông như gọng kìm sắt, Quý Hạ dùng hết sức lực cũng không thể thoát ra dù chỉ một chút, cứ thế trơ mắt nhìn mình bị người phía sau kéo xuống khỏi tầng ba.
Trần Triều Phi hưng phấn tột độ. Lần gặp mặt ngày hôm qua càng khiến hắn khao khát Quý Hạ đến ruột gan cồn cào. Không ngờ hôm nay lại bắt được Omega lạc đàn, đây chính là cơ hội tuyệt vời ông trời ban cho hắn.
Nghĩ đến Phó Uyên, hắn có chút co rúm, nhưng d.ụ.c vọng chiếm hữu bệnh hoạn đã lấn át nỗi sợ hãi trong lòng.
Đồng thời, hắn cũng ôm một loại tâm lý may mắn. Hắn sẽ chỉ chứng minh là Quý Hạ đã chủ động phát ra tin tức tố câu dẫn hắn, và hắn cho rằng Phó Uyên sẽ không vì một Omega thôn quê như vậy mà xé rách mặt với cha kế của mình.
Hắn đá văng cửa phòng một ghế lô ở tầng hai, ném mạnh Omega đã giãy giụa không ngừng suốt quãng đường lên sô pha.
Ánh sáng trong ghế lô rất tối, chỉ có đèn ẩn trong khe trần nhà tản ra chút ánh sáng vàng ấm. Trần Triều Phi đứng trước sô pha, chậm rãi cởi từng nút áo sơ mi, nhìn xuống con mồi bị hắn bắt tới. Trong mắt hắn là d.ụ.c vọng dơ bẩn không chút che giấu.
Quý Hạ bị đột ngột ném mạnh lên sô pha, bị đập đến hoa cả mắt.
Vừa mới hoàn hồn một chút, đã ngửi thấy mùi mực nước nồng nặc gắt mũi, khó chịu đến mức nhăn nhúm đôi mày xinh đẹp. Cậu tay chân cùng dùng để di chuyển trên sô pha, cố gắng cách xa Trần Triều Phi một chút, trong miệng phát ra lời cảnh cáo giả vờ: “Phó tiên sinh sẽ đến tìm tôi ngay lập tức, anh, anh dám làm gì tôi, Phó tiên sinh tuyệt đối sẽ không tha cho anh.”
Đôi mắt Omega xinh đẹp hơi mở to vì sợ hãi, cực kỳ giống một chú thỏ con hoảng sợ tột độ.
Giờ khắc này, Trần Triều Phi đột nhiên cảm thấy kiểu người thanh lãnh như Phó Tô, không thú vị bằng kiểu người đáng yêu, chỉ cần chạm nhẹ một chút là có thể xù lông như thế này.
Hắn cởi áo sơ mi ra, quăng xuống đất tùy tiện, tiến lại gần một bước, bóng tối bao phủ lấy Omega.
Hắn khóe môi cong lên cười nói: “Sợ quá nha! Cứ bảo anh ta đến đi! Cho dù Phó Uyên có đang đứng trước mặt tôi, tôi cũng làm cậu như thường.”
Quý Hạ trừng mắt nhìn hắn, môi hơi run rẩy.
Cậu liều mạng xoay chuyển cái đầu chậm chạp của mình, nghĩ cách thoát khỏi tình cảnh khó khăn. Cậu đột nhiên nhớ lại kinh nghiệm đụng phải lưu manh ở hẻm nhỏ đêm khuya, liếc nhìn xung quanh để ý đến những vật dụng có thể sử dụng.
Kinh nghiệm nói cho cậu biết, Omega không thể chính diện thoát khỏi Alpha, cậu cần chờ đợi một thời cơ, một đòn bỏ chạy. Vì thế, cậu cần tiếp tục chu toàn với Trần Triều Phi.
“Tôi không lừa anh, Phó tiên sinh thật sự đến ngay rồi. Anh tốt nhất thu hồi những tâm tư xấu xa đó, nếu không, nhất định sẽ vạn kiếp bất phục.”
“Cạch” một tiếng, thắt lưng được tháo ra, tiếp theo là tiếng khóa kéo bị kéo xuống. Trần Triều Phi cởi quần.
Hắn rất thích cảm giác này, chậm rãi, từng bước một tiếp cận con mồi, thưởng thức biểu cảm sợ hãi lộ ra của con mồi. Điều này khiến hắn hưng phấn không thôi.
Quý Hạ thấy hắn cởi đến chỉ còn một chiếc quần lót, cảm thấy người này thật sự có bệnh. “Đồ biến thái lớn, tránh ra. Tránh xa tôi ra.”
Trần Triều Phi đột nhiên vươn tay nắm lấy hai tay Quý Hạ, tiếp theo khẽ nghiêng người đè Omega lại.
Quý Hạ tự nhiên không thể để hắn đắc thủ, dùng hết sức b.ú sữa để giãy giụa. Nhưng Omega dù sao vẫn là Omega, sức lực căn bản không thể so với Alpha, dù giãy giụa thế nào cũng không thể thoát ra.
Đúng lúc này, Trần Triều Phi đột nhiên ý thức được điều gì, hắn đổi sang dùng một tay giữ chặt hai cổ tay Quý Hạ, tay kia vòng qua cổ Omega x.é to.ạc miếng dán tuyến thể.
Ngay khoảnh khắc miếng dán tuyến thể bị xé xuống, Quý Hạ cảm thấy tuyến thể truyền đến cơn đau nhói.
Trần Triều Phi thì thầm bên tai cậu: “Bảo bối nhỏ, trò vui sắp bắt đầu rồi.”
Quý Hạ có một dự cảm không lành, cậu càng liều mạng vặn vẹo cơ thể, nghiêng đầu né tránh đụng chạm của Trần Triều Phi, dùng hết sức đá chân để đá hắn.
Nhưng rất nhanh, cậu cảm thấy tứ chi bắt đầu trở nên vô lực. Mùi bánh quy bơ trong không khí chậm rãi lan tỏa.
Trần Triều Phi đè lên cậu, vùi đầu vào cổ cậu ngửi ngửi, say mê cảm thán: “Bảo bối nhỏ, em thơm quá. Tôi rất thích em…”
Tay Trần Triều Phi đã thăm dò vào trong vạt áo cậu, Quý Hạ trong cơn hoảng loạn đã không kịp chờ đợi thời cơ nào nữa, tay cậu sau khi thoát khỏi kiềm chế của Alpha, vươn tay nắm lấy gạt tàn t.h.u.ố.c trên bàn sô pha, giáng mạnh một cái vào đầu Trần Triều Phi.
Trong lúc Trần Triều Phi bị đập choáng váng, cậu dùng sức đẩy hắn ra khỏi người mình, lật người xuống sô pha rồi chạy về phía cửa.
Nhưng tứ chi cậu mềm nhũn, vừa chạy được hai bước đã chùn chân, suýt nữa té ngã. Cậu cố chống đỡ mà loạng choạng chạy ra ngoài.
Cơ thể cậu dường như có một đám lửa đang thiêu đốt, thiêu đến toàn thân nóng ran, đầu như bị rót hồ dán, ý thức cũng bắt đầu hoảng hốt, trở nên hỗn độn không rõ.
Quý Hạ c.ắ.n phần thịt mềm trong miệng, dùng cơn đau để giữ mình tỉnh táo.
Cậu loạng choạng hai bước, mắt thấy là có thể nắm lấy tay nắm cửa, con quỷ phía sau lại lần nữa đuổi kịp, túm chặt tóc cậu, dùng sức kéo cậu trở lại, ném cậu trở lại trên sô pha như bao cát.
Quý Hạ hết sức giãy giụa, xô đẩy người đang đè lên mình. Cơn nóng trong cơ thể khiến cậu khát vọng được chạm vào, nhưng bản năng chán ghét cùng lý trí đều đang bài xích.
Cậu không thể để Trần Triều Phi muốn làm gì thì làm, tuyệt đối không thể!
Trần Triều Phi xốc áo Quý Hạ lên, đúng lúc hắn hưng phấn đạt đến cao trào, chuẩn bị thưởng thức món ngon thèm khát đã lâu, cửa “Rầm” một tiếng, bị đá văng trực tiếp.
Trần Triều Phi kinh ngạc quay đầu, liền thấy mấy người bảo tiêu áo đen dáng người cường tráng nối đuôi nhau đi vào.
Trong lúc hắn còn chưa kịp phản ứng, một người trong số đó trực tiếp bóp chặt cổ hắn từ phía sau nhấc hắn ra khỏi sô pha, quật mạnh xuống đất.
Trần Triều Phi đau đớn kêu thét một tiếng, đang định c.h.ử.i bới những vị khách không mời này, lại bị cảm giác sợ hãi lặng lẽ bóp nghẹt yết hầu.
Một luồng tin tức tố mạnh mẽ đến rợn người đột nhiên che trời lấp đất đè ép xuống, đổ sập thân thể hắn đang cố gượng dậy xuống đất lần nữa.
Trong khoảnh khắc này, d.ụ.c vọng bệnh hoạn trong lòng hắn bị nỗi sợ hãi nghiền nát, cơ thể không ngừng run rẩy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hắn chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn thấy người đàn ông toàn thân tản ra lệ khí kia, quét mắt nhìn hắn như nhìn một đống rác rưởi.
Ánh mắt Phó Uyên dừng lại ở người đang co ro run rẩy trên sô pha, đã không còn tỉnh táo lắm. Đôi mắt đen trầm của anh lạnh như băng. Anh lạnh lùng nói: “Đôi tay không cần giữ lại, lột sạch rồi ném ra ngoài.”
“Rõ!”
“Phó tổng xin anh! Tôi sai rồi, tôi biết sai rồi. Phó tổng xem như vì Giản... Ngô ngô ngô...”
Phó Uyên đi đến bên sô pha, gọi một tiếng “Quý Hạ.”
Người trên sô pha run lên, co mình lại càng chặt.
Phó Uyên cúi người, tay còn chưa chạm vào người, Omega đã giãy giụa, gạt tay anh ra, trong miệng hoảng loạn kêu “Tránh ra tránh ra.”
“Là tôi.”
Phó Uyên nắm lấy tay cậu, hạ giọng nói: “Đừng sợ.”
Phó Uyên nói xong, mạnh mẽ ôm cậu lên.
Quý Hạ đầu óc mơ mơ màng màng, chỉ nhớ rằng không thể để Trần Triều Phi chạm vào mình. Cậu giãy giụa, nhưng khi được ôm lấy, cậu ngửi thấy mùi thảo d.ư.ợ.c quen thuộc, làm cậu an tâm.
Là Phó tiên sinh!
Khi ý thức được đối phương là Phó tiên sinh, dây đàn căng thẳng trong lòng Quý Hạ chùng xuống. Đầu óc cậu không còn tỉnh táo, bản năng trở thành kim chỉ nam cho hành động của cậu.
Cơ thể nóng bỏng của cậu muốn được chạm vào, liền vươn tay câu lấy cổ Alpha, áp khuôn mặt nóng bỏng vào cổ anh cọ xát, trong miệng rầm rì thút thít: “Phó tiên sinh, tôi khó chịu quá. Thật là khó chịu...”
Phó Uyên lập tức nhận ra sự không ổn, mùi tin tức tố đầy nhà làm anh nhăn mày.
Anh lập tức ôm người đi sang ghế lô bên cạnh, định đặt người xuống trước, nhưng Omega không tỉnh táo lại câu chặt cổ anh không chịu buông, khẽ rên rỉ khi anh dùng lực.
Phó Uyên bó tay với người trong lòng, chỉ có thể để Quý Hạ khóa ngồi lên đùi mình, rồi gọi điện thoại cho Trần Tây.
Nhận được điện thoại của Phó Uyên, Trần Tây đang đạp ga hết cỡ, lao đi nhanh như điện chớp trên đường.
Khi nghe Phó Uyên mô tả bệnh trạng, con ngươi hắn xoay chuyển, đột nhiên xoay vô lăng nửa vòng. Ngay sau đó, là một tiếng “Rầm” dữ dội, chiếc xe thể thao Maserati đ.â.m thẳng vào rào chắn đường cái, đầu xe lõm vào một hố.
Hắn kêu t.h.ả.m thiết một tiếng, sau đó ngữ khí dồn dập nói: “Phó tổng, tôi đ.â.m xe rồi, xin lỗi, tôi có lẽ không thể đến nhanh như vậy. Ngài nghe tôi nói, bệnh trạng của Hạ Hạ là giả động dục. Cậu ấy vừa mới phân hóa thành Omega, nếu ngay bây giờ tiêm chất ức chế, sẽ gây gánh nặng cho tuyến thể. Biện pháp tốt nhất, là Alpha cho cậu ấy một cái đ.á.n.h dấu tạm thời.”
“Tút tút tút ——”
Đầu dây bên kia ngắt điện thoại.
Trần Tây thả lỏng cơ thể, ngả phịch vào lưng ghế xe, chậm rãi thở ra một hơi.
Lúc đó hắn nhận được tin nhắn của Quý Hạ, gọi lại không ai nghe suýt chút nữa sợ c.h.ế.t, nhưng đầu hắn có bệnh nhân nên không thể rời đi, chỉ có thể gọi điện thoại cho Phó Uyên.
Đương nhiên, hắn không nói mục đích đi quán bar, chỉ nói dẫn Quý Hạ đi mở mang kiến thức.
Giả động dục...
Dùng ngón chân cũng biết đã xảy ra chuyện gì. Tình huống này, hắn ước chừng mình đã xong đời rồi.
Trần Tây thở dài sâu sắc, lặng lẽ móc ra điếu thuốc, hút một hơi, tận hưởng giây phút yên tĩnh trước cơn bão nhân sinh.
Phó Uyên cúp điện thoại xong, trầm mặc một lát, gỡ Quý Hạ khỏi người mình.
Anh vỗ vỗ mặt Omega, nói: “Quý Hạ, tình trạng hiện tại của cậu, cần một cái đ.á.n.h dấu tạm thời.”
Quý Hạ bị tách ra khỏi Alpha, cơ thể vốn đã khó chịu càng khó chịu hơn, cậu cố gắng muốn tiến lại gần, nhưng bị Phó Uyên giữ lại, không thể tiếp cận.
Cậu rầm rì, giọng nói mềm mại đến kỳ quặc. “Phó tiên sinh, muốn ôm, muốn ôm.”
Phó Uyên bóp cằm cậu nâng khuôn mặt đang rũ xuống lên, giọng nói mang theo cảm giác lạnh lùng nghiêm túc, nói: “Tôi sẽ cho cậu một cái đ.á.n.h dấu tạm thời, nếu cậu không đồng ý, thì đẩy tôi ra.”
Anh nói xong, đợi một lát, mới ôm người lên lần nữa.
Trong cơn mơ mơ màng màng, Quý Hạ cảm thấy tuyến thể sau gáy bị một vật sắc nhọn đ.â.m xuyên qua, trong khoảnh khắc đó cậu cảm thấy đau. Cậu tuy luôn là Beta, không hiểu lắm về kiến thức sinh lý của Omega, nhưng cậu vẫn biết, tuyến thể Omega là vật rất riêng tư, không thể tùy tiện để người khác chạm vào.
Nhưng mùi thảo d.ư.ợ.c luôn quẩn quanh chóp mũi, làm cậu cảm thấy an tâm.
Cậu không giãy giụa, lặng lẽ cảm nhận có một luồng vật chất từ chỗ tuyến thể bị đ.â.m thủng tiến vào cơ thể cậu, theo m.á.u chảy khắp người, dập tắt cơn nóng bỏng kia.
Đó là một cảm giác vô cùng thoải mái, khó có thể dùng lời nói để diễn tả.
Qua không biết bao lâu, Quý Hạ cảm thấy một vật ẩm ướt nóng bỏng nhẹ nhàng l.i.ế.m láp tuyến thể cậu, hơi ngứa, cậu rụt cổ muốn né tránh.
Sau đó cậu nghe thấy giọng nói trầm thấp dễ nghe kia, nói: “Nước bọt có thể làm vết c.ắ.n nhanh chóng kết vảy. Đừng cử động.”
Cậu liền ngoan ngoãn bất động.