Sau Khi Ôm Đùi Đại Lão Omega Đáng Thương Mang Thai

Chương 9



“Cút ra ngoài.”

Là lời quát lớn lạnh lùng và nghiêm khắc, giọng nói như gió lạnh thổi qua lưỡi d.a.o trong đêm đông giá rét.

Người đàn ông ngồi trên sofa thần sắc lạnh lẽo, ánh mắt đen thẫm là sự ghét bỏ không hề che giấu.

Quý Hạ đứng sững tại chỗ, hai mắt mơ màng mở to, không biết mình lại chọc Phó tiên sinh không vui ở đâu. Ánh mắt cậu trong trẻo, kết hợp với thần thái này, toát ra vẻ yếu đuối đáng thương.

Thế nhưng, luồng tin tức tố mạnh mẽ dồn dập từ bốn phương tám hướng ép tới khiến cậu khó thở đã minh xác cho thấy, Alpha vẫn không hề bị sự đáng thương đó mê hoặc.

Quý Hạ run rẩy vì sợ hãi và áp lực, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức tái nhợt, trên trán rịn ra những giọt mồ hôi li ti. Tuyến thể sau gáy bắt đầu sưng lên, rất nhanh truyền đến cảm giác đau đớn.

Cùng với sự tăng lên của cảm giác đau, tứ chi cậu trở nên vô lực.

Quý Hạ không biết phải làm sao, Phó tiên sinh trước mắt là bộ dáng cậu chưa từng gặp, rất đáng sợ, rất dọa người. Cậu khản giọng hỏi: “Phó tiên sinh, tôi đã làm sai ở đâu?”

Phó Uyên không trả lời cậu, chỉ tăng thêm ngữ khí lặp lại: “Cút đi!”

“Cảnh báo cảnh báo, Độ hảo cảm Phó đại lão -40. Xin Ký chủ lập tức dừng thao tác nguy hiểm.”

“Chúc mừng Ký chủ, Độ hảo cảm Phó đại lão +9.”

“Cảnh báo cảnh báo, Độ hảo cảm Phó đại lão -50. Xin Ký chủ lập tức dừng thao tác nguy hiểm.”

“Chúc mừng Ký chủ, Độ hảo cảm Phó đại lão +18.”

“Cảnh báo cảnh báo, Độ hảo cảm Phó đại lão -70. Xin Ký chủ lập tức dừng thao tác nguy hiểm.”

“Cảnh báo cảnh báo, xin Ký chủ lập tức dừng thao tác nguy hiểm. Giá trị ghét bỏ của mục tiêu nhiệm vụ liên tục tăng cao. Nếu đạt đến giới hạn nhất định, giá trị yêu ghét sẽ không thể đảo ngược, vận mệnh Ký chủ sẽ không thể thay đổi. Xin Ký chủ lập tức điều chỉnh phương án hành động…”

Tiếng “Lạch cạch” vang lên, bàn tay đã mất hết sức lực không giữ nổi chiếc bình hoa thủy tinh, bình hoa rơi xuống đất vỡ tan, hoa hồng vương vãi trên nền nhà.

Quý Hạ đã không còn tâm trí để ý đến những thứ này. Cậu cảm thấy đầu mình muốn nổ tung, một tia lý trí còn sót lại phát ra cảnh báo, bắt cậu phải rời đi ngay lập tức. Cậu c.ắ.n răng chống đỡ cơ thể chao đảo, quay người loạng choạng bước ra khỏi phòng.

Quý Hạ không biết mình trở về gác mái bằng cách nào, khi lấy lại tinh thần, cậu đang cuộn tròn trong chăn trên sofa, run bần bật.

Quý Hạ lớn chừng này, chỉ có hai lần cảm thấy sợ hãi như vậy. Lần đầu tiên là năm 5 tuổi bị ba con ch.ó dữ trong thôn đuổi theo. Lần thứ hai là năm 16 tuổi, nửa đêm đi làm về suýt bị mấy tên lưu manh kéo vào hẻm nhỏ.

Đây là lần thứ ba.

Quý Hạ nghĩ mình sẽ c.h.ế.t.

Cậu mở to mắt rụt rè trong chăn thật lâu, mới từ từ khắc phục được cảm giác sợ hãi khắc sâu từ trong gen. Cậu bò dậy, nhưng chân lại mềm nhũn, ngã phịch xuống đất.

Phải mất một lúc lâu cậu mới gắng gượng đứng dậy từ dưới đất, đi vào phòng vệ sinh.

Cậu muốn rửa mặt, đứng trước gương, cậu lại ngẩn người.

Chỉ thấy trong gương trên bồn rửa tay, khuôn mặt cậu không còn gầy gò như trước, mà trông còn xinh đẹp hơn ngày thường.

Trên người cậu mặc một chiếc sơ mi trắng hơi trong suốt, chiều dài chỉ vừa vặn đến gốc đùi. Dưới gốc đùi vài tấc, buộc một chiếc dây ren đen, hai sợi dây đai kéo dài hướng lên trên, xuyên qua lớp vải trắng nửa ẩn nửa hiện, có thể mơ hồ nhìn thấy hình dáng quần lót ren chữ T (丁).

Đây là một kiểu trang phục vô cùng không đứng đắn.

Quý Hạ lúc này mới hiểu tại sao Phó tiên sinh lại tức giận đến vậy.

Bộ dạng này của cậu, quá vô liêm sỉ.

Quý Hạ lập tức triệu hồi hệ thống, hỏi tại sao lại xuất hiện bộ trang phục như vậy, có phải hệ thống đã bị trục trặc không.

“Ký chủ, hệ thống không bị trục trặc. Hệ thống liên tục 20 năm có tỷ lệ khen ngợi của Ký chủ cao nhất trong Cục Hệ Thống. Các Ký chủ từng hợp tác với hệ thống đều vô cùng hài lòng. Hệ thống đã chọn trang phục dựa trên thông tin ngài cung cấp. Omega đi vào phòng Alpha, tặng hoa hồng dỗ đối phương vui vẻ, hệ thống đã chọn trang phục có thể khiến đối phương sinh ra d.ụ.c vọng nhất. Tục ngữ nói hay, giữa vợ chồng không có mâu thuẫn nào mà làm (DO) không giải quyết được, nếu có, vậy thì làm thêm lần nữa.”

Quý Hạ xoa mặt, giải thích: “Tôi và Phó tiên sinh không phải vợ chồng.”

“Vậy thì là giữa Omega và Alpha không có mâu thuẫn nào mà làm (DO) không giải quyết được, nếu có, vậy thì làm thêm lần nữa.”

Quý Hạ: “Tôi và Phó tiên sinh không phải loại quan hệ đó.”

“Không thể nào. Giữa AO không tồn tại tình bạn thuần khiết. Không có Alpha nào có thể từ chối trang phục của hệ thống, nếu có, thì Alpha này chắc chắn có bệnh, có bệnh nặng.”

Quý Hạ tuyệt vọng.

“Nếu Ký chủ không thích trang phục hướng tình thú lộ liễu, lần sau có thể sau khi nói rõ từ khóa, thêm từ khóa hướng công việc.”

Nghe được có phương án giải quyết, Quý Hạ thở phào nhẹ nhõm. Nhưng rõ ràng Phó tiên sinh đang rất tức giận, mà cậu lại không thể giải thích gì cả, phải làm sao đây. Cậu bước ra khỏi phòng vệ sinh, lại rúc trở lại trên sofa.

Trong khi đó, Trần Tây đang ăn chơi cùng bạn bè ở quán bar, điện thoại di động trong túi hắn rung lên một cái. Hắn mở điện thoại xem, khóe miệng cong lên. Hắn nói với bạn bè: “Tối mai Phó tổng sẽ đến, còn dẫn theo một Omega. Omega này đẳng cấp cực cao, ai có thể câu được Omega này, Trần Tây tôi tặng hắn một chiếc xe.”

Quý Hạ nghĩ mình sẽ bị mất ngủ, nhưng cậu nhắm mắt lại không lâu sau đã ngủ thiếp đi. Khi mở mắt ra, trời đã sáng hôm sau, hơn 9 giờ.

Quý Hạ vội vàng rửa mặt xong lao xuống lầu. Phòng sách, phòng ngủ, phòng khách, nhà ăn… đều không tìm thấy Phó tiên sinh. Cậu có chút hoảng hốt, đi tìm quản gia Từ đang tưới hoa trong biệt thự của người hầu bên cạnh, hỏi về nơi ở của Phó Uyên.

Quản gia Từ nói: “Thiếu gia đi làm rồi.”

Quý Hạ hỏi: “Phó tiên sinh làm việc ở đâu? Tôi có thể đi tìm anh ấy không?”

Quản gia Từ nói: “Quý thiếu gia, nơi làm việc của thiếu gia cậu không tiện đến.”

Quý Hạ mím môi dưới, hỏi: “Vậy Phó tiên sinh khi nào thì về?”

Quản gia Từ nói: “Xin lỗi, Quý thiếu gia, tôi không thể trả lời cậu, tôi cũng không rõ lắm.”

Quý Hạ ủ rũ héo hon trở lại gác mái. Thời gian của cậu chỉ còn chưa đầy một ngày, nhưng cậu lại không gặp được Phó Uyên. Nếu không thể khiến Phó Uyên giữ cậu lại, cậu sẽ một lần nữa bước vào cốt truyện, bị tra công giam cầm, làm rất nhiều chuyện đáng sợ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Quý Hạ nằm trên sofa mềm mại, bất lực nhìn thời gian trôi qua từng chút một, mà cậu ngoài việc bất lực ra thì chẳng làm được gì.

Mãi cho đến hơn 5 giờ chiều, quản gia Từ xuất hiện ở cửa gác mái, nói với cậu rằng Phó Uyên muốn gặp cậu.

Quý Hạ như cá chép hóa rồng nhảy dựng lên từ sofa, còn chưa kịp mang dép đã hấp tấp hoảng hốt lao xuống lầu, như thể sợ chậm một bước, Phó tiên sinh sẽ đổi ý không gặp cậu.

Cậu chạy một mạch đến phòng khách, thấy người đàn ông mặc vest phẳng phiu đang ngồi trên sofa. Ánh mắt nhìn qua vẫn lạnh lùng như vậy, nhưng trong đó lại có thêm một thứ mà cậu không thể diễn tả rõ, Quý Hạ chỉ cảm thấy mình và Phó tiên sinh cách xa nhau quá.

Quý Hạ nhớ đến bộ trang phục tối qua, vành tai đỏ bừng lên.

Cậu rủ mắt xuống, ngượng ngùng gọi: “Phó tiên sinh.”

Phó Uyên chỉ liếc mắt hờ hững rồi thu ánh mắt lại, sau đó đứng dậy, nói: “Đi cùng tôi đến một nơi.”

Quý Hạ lập tức lẽo đẽo theo sau như cái đuôi nhỏ. Chỉ cần ở bên Phó tiên sinh, cậu vẫn còn hy vọng. Cậu không có đường lui, cậu buộc phải ở lại bên cạnh Phó tiên sinh.

Quý Hạ đi theo Phó Uyên lên xe.

Cậu ấp úng mãi, mới khẽ mở lời, nói: “Phó tiên sinh, tối qua tôi xin lỗi. Tôi… tôi không cố ý.”

Phó Uyên nhìn thẳng phía trước, không trả lời cậu.

Quý Hạ nhìn theo tầm mắt anh, đối diện với đôi mắt sắc bén và trầm tĩnh trong gương chiếu hậu. Đó là một đôi mắt phượng dài hẹp, hình dáng rất đẹp, nhưng cảm xúc trong mắt luôn rất lạnh lùng, là điều mà Quý Hạ không thể hiểu nổi.

Quý Hạ cong mày cong mắt, lấy lòng nở một nụ cười với gương chiếu hậu.

Phó Uyên lãnh đạm dời tầm mắt đi.

Quý Hạ mím môi, buồn bã rũ mi xuống.

Một lát sau, Phó Uyên đột nhiên hô dừng xe, quay đầu nói với Quý Hạ: “Giúp tôi mua một chai nước.”

Đôi mắt to ảm đạm của Quý Hạ trong nháy mắt lại sáng bừng lên hy vọng. Cậu nói “Vâng”, liền lập tức mở cửa xe bước xuống, nhìn xung quanh, tìm thấy một cửa hàng tiện lợi, nhanh chân chạy vội qua.

Phó Uyên nhìn bóng lưng Quý Hạ biến mất qua gương chiếu hậu, mở miệng nói: “Lái xe đi.”

Tài xế sững sờ, trả lời “Vâng”.

Quý Hạ chọn một chút trên kệ hàng của cửa hàng tiện lợi, chọn chai nước khoáng đắt nhất. Thực ra cậu cũng khát, nhưng nghĩ bụng nhịn một chút về nhà uống cũng được, không cần lãng phí tiền.

Cậu cầm chai nước khoáng vừa nhanh chân bước ra vừa nghĩ, mình có thể giúp Phó tiên sinh chạy việc (chạy chân), cũng coi như có chút tác dụng rồi.

Nhưng khi cậu đi đến nơi xuống xe, chiếc siêu xe màu đen đậu bên đường ban đầu đã biến mất.

Quý Hạ hoảng loạn, tìm khắp xung quanh nhưng không thấy. Quý Hạ nhận ra, cậu bị bỏ lại. Ý của Phó tiên sinh rất rõ ràng, cậu không đủ tiêu chuẩn, không xứng đáng ở lại bên cạnh anh.

Hoàng hôn đã lặn xuống phía bên kia ngọn núi, bầu trời đầy mây tía màu đỏ, đèn đường lần lượt sáng lên, trên đường xe cộ tấp nập, người qua lại. Thế giới rõ ràng rất lớn, nhưng giờ phút này, Quý Hạ không biết nên đi đâu.

Cậu mơ hồ đứng đó một lúc, đột nhiên nhớ đến lúc lên xe, Phó tiên sinh đã nói với tài xế là muốn đi Lộ Vân công quán.

Quý Hạ nhanh chóng tra bản đồ điện thoại tìm vị trí Lộ Vân công quán. Khoảng cách không xa, đi bộ chỉ mất mười lăm phút. Cậu chạy vội lên, dựa theo chỉ dẫn bản đồ tìm đến vị trí công quán.

Thế nhưng, cậu còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, đã bị bảo vệ chặn lại, yêu cầu xuất trình thiệp mời vào công quán, nếu không sẽ không được phép vào.

Quý Hạ giải thích mình đến muộn là do giúp Phó tiên sinh mua nước, cậu còn đưa chai nước vừa mua cho bảo vệ xem, là loại đắt nhất trong cửa hàng tiện lợi. Bảo vệ nhìn thoáng qua, ánh mắt tràn đầy khinh thường, đuổi cậu đi.

Quý Hạ gấp gáp đến mức xoay vòng vòng. Cậu gọi điện cho Trần Tây, muốn hỏi xem hắn có thiệp mời Lộ Vân công quán không, nhưng bên kia chỉ truyền đến tiếng bận rộn dồn dập, hoàn toàn không gọi được.

Quý Hạ biết, nếu ngồi xổm ở cửa đợi thì không thành công, Phó tiên sinh có thể bỏ rơi cậu một lần thì cũng có thể bỏ lần thứ hai. Chỉ cần Phó tiên sinh từ chối, cậu không có khả năng gặp được anh.

Quý Hạ không còn cách nào, trong lúc tuyệt vọng chỉ đành còn nước còn tát, lên mạng tìm kiếm cách vào Lộ Vân công quán. Cậu tìm kiếm nửa ngày, lật qua rất nhiều bài đăng lộn xộn, cuối cùng cũng tìm thấy một bình luận dưới một bài đăng nào đó.

7777: Nói ra có thể bạn không tin, tiểu khu rách nát nhà tôi lưng dựa Lộ Vân công quán, leo qua tường rào rồi bơi qua hồ là đến thôi.

Quýt Hoa Khai: @7777 tiểu khu nào? Tôi muốn vào Lộ Vân công quán mở mang tầm mắt lâu rồi.

7777: @Quýt Hoa Khai Tiểu khu Chính Vinh. Anh em, cậu muốn vào đó dẫm máy may (bị bắt làm việc khổ sai) sao?!



Quý Hạ không đọc tiếp, cậu lập tức tra đường đến tiểu khu Chính Vinh rồi xuất phát.

Trời tối đen, khu chung cư cũ không có mấy cây đèn đường sáng, tối om.

Quý Hạ phải mất rất nhiều sức lực mới leo lên tường rào tiểu khu, cuối cùng cũng tìm thấy hồ nước mà cư dân mạng đã nói. Bên kia hồ đèn đuốc sáng rực, rất lộng lẫy, nhưng bên này hồ lại tĩnh lặng sâu thẳm, ẩn chứa những nguy hiểm không biết trong bóng tối.

Gió đêm rất lạnh, Quý Hạ run rẩy đứng trên tường rào, vịn vào một thân cây.

Xung quanh không có ai, cậu lại không biết bơi, nhảy xuống, đại khái sẽ c.h.ế.t mất. Nhưng nếu không nhảy xuống, cậu sẽ còn tệ hơn. Ngược lại, nhảy xuống, còn có một chút hy vọng.

Cậu còn bốn tiếng đồng hồ, cậu vẫn còn cơ hội để khiến Phó tiên sinh giữ cậu lại.

Quý Hạ dùng sợi dây vừa nhặt được buộc chai nước khoáng vào eo, hít sâu một hơi, nhảy mình xuống hồ.

Cái lạnh lẽo của nước hồ nhấn chìm đầu cậu trong nháy mắt, lòng Quý Hạ hoảng loạn tột độ. Tư thế bơi đã được cậu mô phỏng trong đầu từ trước đều bị quăng ra sau, chỉ còn lại bản năng.

Cậu nín thở, tay chân khua khoắng không theo bất kỳ cấu trúc nào, ra sức giãy giụa, vẫn buồn cười và vật vã như vậy.

Thế nhưng mặc kệ cậu dùng sức thế nào, cơ thể vẫn không ngừng chìm xuống. Nước đổ vào tai, vang lên ầm ầm, cậu dường như nghe thấy có người đang gọi, lại hình như là ảo giác.

Oxy trong lồng n.g.ự.c cạn kiệt, biên độ tay chân Quý Hạ yếu dần, cơ thể bị nước hồ bao bọc, miệng thở khò khè phun ra bong bóng, ý thức trở nên mơ hồ.

Cậu khẽ nhắm mắt, thầm nghĩ, lẽ ra trưa nay không nên chỉ ăn một chút cơm để giả vờ mình dễ nuôi.