Trước khi rời đi, Tần Thiển Âm quay lại nhìn ta một lần nữa, nàng ta cười âm u, giọng nói chứa đầy sự lạnh lẽo, "Ta sẵn lòng đưa Mục Minh Lý về Vương phủ để cho ngươi dạy dỗ, là vì coi trọng ngươi. Nếu ngươi từ đầu thay ta đã chăm sóc Mục Minh Lý tốt, ta còn có thể cho phép ngươi ở lại vị trí Vương phi lâu hơn một chút, nhưng giờ thì xem ra, nếu ngươi không biết tốt xấu, thì đừng trách ta không khách khí!"
Đối mặt với những lời cay nghiệt của Tần Thiển Âm, ta không phản bác, càng không biện minh.
Ta biết Tần Thiển Âm muốn làm gì, đơn giản là nàng ta muốn đi tìm Duệ Vương làm cứu binh.
Ở kiếp trước, ta đã dạy dỗ Mục Minh Lý rất tốt, Tần Thiển Âm và Duệ Vương, hai người này phủi tay không quan tâm, ỷ vào việc ta lo liệu Vương phủ, đã sống thoải mái suốt mười hai năm, mới nhớ đến việc quay về.
Bây giờ, Tần Thiển Âm không thể nhịn được nữa, muốn cùng Duệ Vương trở về Vương phủ để xử lý ta.
---
Vì vậy, sau vài tháng xa cách, ta lại một lần nữa gặp Duệ Vương.
Duệ Vương chăm chú nhìn ta với ánh mắt thâm trầm, "Hôm đó trong tang lễ của bản vương, ngươi khóc lóc xé gan xé phổi, cả người như điên cuồng."
"Bản vương tưởng rằng ngươi vốn nặng tình với ta, nhưng giờ nhìn tình huống này mới hiểu, ngươi đang xem bản vương như một kẻ ngốc mà đùa giỡn?"
"Tống Vân Từ, ngươi quả thật to gan! Ngươi thật sự nghĩ rằng bản vương giả chết, sẽ không trở về được sao?"
Duệ Vương ôm chặt Tần Thiển Âm bên cạnh, "Nếu ngươi không biết Tần Thiển Âm là người của bản vương thì cũng thôi. Nhưng thực tế, trong lòng ngươi hiểu rõ ta coi trọng Thiển Âm, mà còn dám bắt nạt Thiển Âm?"
"Tống Vân Từ, bản vương thấy ngươi là đang chán sống rồi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Mỗi bước mỗi xa
Duệ Vương vừa nói xong đã định tiến tới đánh ta, nhưng ta nhanh nhẹn tránh đi.
Ta cười lạnh, không chút sợ hãi nhìn thẳng vào mắt Duệ Vương, "Cũng không biết ai mới là người chán sống? Thiếp thân nhớ rất rõ, trương phu Duệ Vương của thiếp thân, đã sớm chôn dưới đất rồi."
"Vị công tử đối diện này một mực tự xưng là 'bản vương', nếu để Hoàng Thượng biết hiện tại ngươi đang ở trong phủ, ngươi đoán xem, trên dưới phủ Duệ Vương có bao nhiêu cái đầu đủ để Hoàng Thượng chặt?"
Ta lấy Hoàng đế ra để áp chế Duệ Vương, nhưng Duệ Vương hoàn toàn không sợ hãi.
Hắn ta vẫn giữ tư thế của một kẻ địa vị cao nhìn xuống ta, nhìn ta với ánh mắt khinh thường, "Tống Vân Từ, đừng dây dưa với ta những chuyện vô nghĩa. Lần này ta trở về phủ là để cảnh cáo ngươi, sau này đừng có mà châm ngòi ly gián, nếu không bản vương sẽ không tha cho ngươi!"
Nói thật, Duệ Vương có thể đứng đây một cách kiên cường, không sợ bị Hoàng đế phát hiện chuyện giả chết, là vì có lý do vững chắc.
Duệ Vương có một đệ đệ song sinh ngốc nghếch, luôn được nuôi ở một biệt viện ở quê.
Ở kiếp trước, Tần Thiển Âm đã chán ngán cuộc sống ở quê, Duệ Vương đã lấy tên của đệ đệ song sinh của Duệ Vương mà trở về Vương phủ, mà Tần Thiển Âm về mặt danh nghĩa cũng là phu nhân của đệ đệ Duệ Vương.
Trước mặt, Duệ Vương ung dung điềm tĩnh ngồi ở vị trí trung tâm, hắn uống ta cạn tách trà nóng trên bàn, sau đó ném mạnh tách trà xuống bàn.
Duệ Vương ra lệnh cho ta, "Từ giờ trở đi, ngươi không được gây rối nữa, phải tận tâm tận sức dạy dỗ Mục Minh Lý."
"Mục Minh Lý là nhi tử ruột của ta, cũng là đích tử của Mục thị, tương lai thằng bé sẽ trở thành Thế tử của Vương phủ, thậm chí còn có thể kế thừa vị trí Duệ Vương của ta."
"Đích tử của Vương phủ rất quý giá, nếu ngươi dám đối xử tệ bạc, hoặc là khắc khe, lạnh nhạt với thằng bé, bằng mặt không bằng lòng, bản vương tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi."
"Còn về đứa con thừa tự tên Mục Viễn Sơn nhận từ dòng họ, cứ tìm lý do nào đó mà đưa đi, bản vương không thích nuôi con của người khác."