Một đứa trẻ nhỏ như thế, trong lòng lại không chút gợn sóng.
Từ nhỏ đã thấy những cảnh ấy, hắn nào hiểu rằng trong mắt thế nhân, những thứ ấy vốn là điều kinh hoàng cần sợ hãi?
Hồng Trần Vô Định
Sau này vụ án kết thúc, phụ thân bị xử trảm, mẫu thân bị lưu đày tới quân doanh làm quân kỹ, còn hắn thì bị đưa vào doanh trại huấn luyện, chuẩn bị nuôi thành tử sĩ.
Đó cũng là nơi m.á.u tanh g.i.ế.c chóc, hoàn toàn phù hợp với hắn.
Hắn chẳng hiểu những phương pháp giải quyết vấn đề của người bình thường, những kẻ trong doanh trai chỉ dạy hắn làm sao g.i.ế.c người trong một chiêu chí mạng.
Cho tới một ngày, hắn bị thương, trôi theo dòng nước đến một thôn nhỏ nơi sơn cốc, được một lão bà nhặt về.
Lão bà ấy còn nuôi một tiểu cô nương xinh đẹp đến mức khó tin, y phục trắng muốt như bông hải đường nơi núi rừng.
Tiểu cô nương ấy trông thấy thương tích đầy mình của hắn, đôi mày nhỏ nhíu lại.
Đợi bà lão vừa quay đi, nàng liền đập vỡ bát bên cạnh, nhặt mảnh sứ lên rạch thẳng vào cổ hắn, ra tay dứt khoát không lưu tình, không cho người ta kịp trở tay.
Thế nhưng Tạ Chi Hành từ nhỏ luyện võ, dù trọng thương vẫn dễ dàng chế ngự nàng.
Hắn không giận, chỉ nghi hoặc không hiểu vì sao nàng lại muốn g.i.ế.c mình.
Tần Tang chẳng buồn giải thích, không g.i.ế.c được thì đuổi đi, nàng không muốn để kẻ nguy hiểm ở lại nơi nàng và bà lão sống nương tựa.
Nhưng bà lão chẳng nghe, nhất quyết không đuổi đứa nhỏ đáng thương đi.
Tần Tang sốt ruột, bèn nói ra sự thật: nàng từng thấy hắn ở trong rừng, tay cầm thủ cấp đong đưa chơi đùa, khắp người thương tích đầm đìa, rõ ràng chẳng phải người lương thiện, để lại chỉ rước tai họa.
Quả thật, Tần Tang rất giống mẫu thân nàng mà nàng chưa từng gặp mặt.
Dù thân thể yếu đuối, tính tình hiền lành, nhưng khi cần thiết lại dứt khoát tàn nhẫn, thông minh lý trí, sát phạt quyết đoán.
Nàng nói chẳng sai.
Nhưng bà lão vẫn chẳng đành lòng đuổi hắn, Tần Tang đành giận dỗi giúp hắn thay thuốc, dáng vẻ tức giận ấy trông lại đáng yêu vô cùng.
Sau này có một hôm, Tần Tang bỗng nhiên thay đổi thái độ, đối xử với hắn vô cùng tốt.
Dải ngũ sắc nàng thắt tay cho các tỷ muội, cũng riêng dành một sợi cho hắn, giọng nói ngọt ngào, mang theo ý cười:
"Đoan Ngọ an khang nhé."
Tạ Chi Hành chẳng hiểu vì sao nàng biết được quá khứ của hắn, mãi về sau mới biết, thì ra lúc hắn phát sốt, miệng mê sảng nói ra hết thảy, bị Tần Tang moi sạch chuyện thân thế.
Trước kia Tần Tang còn mắng hắn là giống loài bẩm sinh tàn ác, đáng lẽ phải bị bóp c.h.ế.t từ trong trứng.
Ấy vậy mà giờ đây lại bảo hắn là kẻ đáng thương trời sinh, phải được nuông chiều nâng niu.
Tạ Chi Hành vốn là kẻ điên, nhưng Tần Tang chẳng hề sợ hắn.
Nàng áp chế được hắn.
Tần Tang từng chút một dạy hắn cách thích ứng với thế gian, dạy hắn nhẫn nhịn, dạy hắn biết ngụy trang.
Nàng chưa từng hy vọng hắn sẽ có cảm xúc hay tấm lòng thiện lương như người bình thường, nàng chỉ cần hắn biết giả vờ làm người, sống cho tốt là đủ.
Tần Tang thông minh lanh lợi, có lần chỉ vô tình đi ngang lớp học, nhìn qua vài lượt đã nhớ kỹ thơ văn mà mấy tên bất tài kia mãi chẳng thuộc nổi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nhưng phu tử không thu nữ nhi làm học trò, bảo rằng nữ tử không thể dự khoa cử, học cũng chẳng để làm gì.
Tần Tang tức đến mức bóp c.h.ế.t mấy con tằm.
Kết quả bị bà lão đuổi theo đánh một trận ra trò.
Việc nhỏ thế thôi, vậy mà Tạ Chi Hành vẫn nhớ mãi, về sau hắn ngày đêm khổ học, chỉ muốn thay nàng hoàn thành giấc mộng.
Tần Tang lại tưởng hắn vì muốn dự khoa cử, vào triều làm quan, khôi phục vinh quang cho gia tộc,, nên mới khắc khổ như vậy.
Bởi thế nàng cũng học cách nấu rượu với bà lão, mang ra chợ bán, dành dụm từng đồng để mua bút mực giấy nghiên cho hắn.
Nàng đem tiền tích góp cất trong một chiếc hộp nhỏ, lại chẳng để ý chiếc hộp ấy đầy lên nhanh đến lạ thường.
Bởi lẽ Tạ Chi Hành cũng lén bỏ bạc vụn vào đó.
Sau này, trước khi bà lão qua đời, chính tay làm chủ, để hai người họ bái đường thành thân.
Chiếc hộp bạc nhỏ kia được mang đi đổi lấy một cây trâm vàng, cài lên mái tóc Tần Tang.
Tần Tang đã dùng chính cây trâm ấy để g.i.ế.c người.
Thỉnh thoảng có kẻ thù cũ của Tạ Chi Hành lần theo tới cửa, phần lớn đều bị hắn dọn sạch.
Có lần sót lại một tên, bị hắn dọa cho hồn vía lên mây, chạy trối chết, gặp Tần Tang thì cứ ngỡ nàng là cứu tinh.
Nhìn thấy cô nương dung mạo đoan chính, mặt mày dịu dàng, hắn lập tức lao đến:
"Cô nương, cứu mạng!"
"Cô nương có biết phu quân của cô là loại người lòng lang dạ thú, vô cùng tàn độc..."
Tần Tang vốn không thích nhiều lời, vậy mà hôm ấy lại phá lệ, như vuốt ve chó con mà xoa đầu hắn, dịu dàng nói:
"Ngươi làm sao biết, ta không độc ác?"
Tay nàng khẽ vung, rút trâm nơi tóc mai, xuyên thủng yết hầu kẻ kia, giúp Tạ Chi Hành diệt trừ hậu họa.
Trong mắt Tạ Chi Hành, Tần Tang mãi mãi là nữ tử dịu dàng, yếu mềm, lương thiện.
Dù nàng có g.i.ế.c người phóng hỏa, nàng vẫn là người thiện lương.
Cho nên bóng hình Tần Tang mà hắn tưởng tượng ra, vĩnh viễn chẳng lộ ra nửa phần sắc sảo tàn nhẫn.
Thế gian này ồn ào náo nhiệt, rối loạn như tơ vò, hắn vẫn không thể hòa nhập được.
Tần Tang là điểm tựa duy nhất của hắn giữa thế gian hỗn loạn này.
Trước lúc rời đi, Uyên nương cũng từng nói với hắn: "Con người không thể bị thù hận giam cầm cả đời."
Vị đại tướng quân kia cũng từng dặn dò tương tự.
Nhưng bọn họ đều không biết, thứ giam cầm Tạ Chi Hành không phải là thù hận.
Mà là nỗi nhớ.
Hoàn.