Đèn trong phòng chiếu phim rất tối, chỉ có hai bóng đèn phía trước, gần màn hình IMAX là còn bật.
Nhậm Khâm Minh ngồi bên tay trái Nguyễn Tụng, vừa thấy Tạ Lĩnh Hy thì ánh mắt đã lộ vẻ cảnh giác như đề phòng kẻ cướp.
Đại khái là không muốn khiến mọi người chú ý, hôm nay Tạ Lĩnh Hy ăn mặc rất giản dị, khoác áo vest trăng tay đắp, lúc ngồi xuống tháo khuy áo vét, hất vạt áo ra sau thì từ túi trong lôi ra một phong thư đưa cho Nguyễn Tụng.
Khương Kỳ Kỳ, Trịnh Thanh, Lương Nghệ và Tần Tư Gia ngồi phía bên còn lại vẫn đang mải thảo luận về bộ phim, hoàn toàn không để ý thấy hàng ghế của mình có thêm một người ngồi.
Dưới con mắt mọi người, trước máy quay ghi hình trực tiếp, Nguyễn Tụng nhìn phong thư được đưa tới, tay vẫn giữ nguyên động tác cầm điện thoại trước đó, hoàn toàn không có ý định nhận lấy, cứ thế nhìn trừng trừng Tạ Lĩnh Hy.
Bầu không khí đông đặc lại.
Đúng tròn hai giây, Tạ Lĩnh Hy cảm thấy mình đã thua trong trận đấu mắt này, chủ động mở phong thư ra nói: "Là tôi sơ sót, sao có thể để anh Tụng phải tự mình động tay chứ."
Nguyễn Tụng và Nhậm Khâm Minh không hẹn mà cùng: "Đừng có gọi tôi/ vợ tôi là "Anh Tụng"."
[?]
[Ha ha ha ha ha ha ha ha, hóa ra nguyên nhân của việc "Gây thù chuốc oán" là đây.]
Sau đó ekip chương trình mới chỉnh lại máy quay, zoom cận cảnh vào phong thư mà Tạ Lĩnh Hy vừa lấy ra.
Hóa ra là một bức thư mời viết tay.
[Kính gửi thầy Tạ Lĩnh Hy, nhờ diễn xuất tuyệt vời của ngài đã thể hiện hoàn mỹ lại nhân vật của "Hừng đông 2", đội ngũ sản xuất đặc biệt gửi phong thư này như một món quà đến ngài, chân thành mời ngài đến tham dự buổi chiếu thử "Hừng đông 2" vào ngày x tháng x năm 20xx, thành rạp chiếu phim xxx thành phố A. Chúc ngài xem phim vui vẻ.]
Ở góc dưới bên phải ký tên nhà sản xuất của "Hừng đông 2".
Khán giả khu bình luận giật hết cả mình.
Nhậm Khâm Minh không nhịn được lên tiếng trước: "Cậu diễn "Hừng đông 2" à?"
Trước đây hắn hoàn toàn chưa từng nghe nói.
Tạ Lĩnh Hy không tham gia diễn phần đầu tiên, vậy quá nửa là phần hai này y diễn nhân vật mới bên trong "Thánh địa", quanh năm cạnh tranh với nhau khiến Nhậm Khâm Khâm minh phản xạ có điều kiện, vô số vấn đề hiện ra trong đầu.
Tỷ như Tạ Lĩnh Hy lần này diễn nhân vật nào? Phần diễn có nhiều hay không? Có được khán giả yêu thích không?
Lại tỷ như nếu tìm đối phương diễn, sao lại không nghe nói có người muốn tìm mình...
Tạ Lĩnh Hy thấy vẻ mặt kinh ngạc của Nhậm Khâm Minh thì lập tức lộ rõ sự đắc ý, khu bình luận đều cười y ấu trĩ, thiếu điều không viết luôn hai chữ "Khoe khoang" lên trên má.
Tạ Lĩnh Hy còn đang định nói gì đó, trêu Nhậm Khâm Minh thêm hai câu, thì Nguyễn Tụng ngay bên cạnh đã mở miệng: "Chắc là một vai không quan trọng rồi."
Tạ Lĩnh Hy: "..."
Vừa mới chuẩn bị cảm xúc cho công tác kế tiếp mà lại bị làm gián đoạn...
Lúc nói chuyện Nguyễn Tụng vẫn giữ nguyên vẻ ghét bỏ trên mặt y như lần đầu nhìn thấy y.
"Nói không chừng rất quan trọng đó." Tạ Lĩnh Hy lần này không nhượng bộ nhanh như lúc đưa ra phong thư, muốn giãy giụa thêm lần chót.
Nhưng Nguyễn Tụng chỉ đưa tay, chỉ chỉ hàng ghế ở phía trước: "Hàng ghế chính giữa kia đều là diễn viên chính, hình như không có vị trí của anh nhỉ?"
[???]
Ống kính thuận theo hướng tay của Nguyễn Tụng, quay qua chỗ khác.
Để đảm bảo chất lượng xem của mỗi một ví trí, số lượng ghế ngồi trong phòng chiếu IMAX của rạp chiếu phim này cũng không nhiều, mỗi hàng chỉ có độ mười ghế, mỗi ghế đều là kiểu ghế sô pha có thể ngả lưng dựa.
Lúc nhóm Nguyễn Tụng đến đây thì đã trực tiếp được xếp ngồi ở cuối rạp, giảm bớt ảnh hưởng của vị trí sắp xếp máy quay với những người xem khác, tổ đạo diễn và nhân viên chương trình thì thầu hết luôn hai hàng cuối cùng.
Mà chỗ anh chỉ, chính là mấy vị trí ghế VIP của rạp này, bình thường giá vé lúc nào cũng là cao nhất, cũng là vị trí có góc xem tốt nhất.
Sau khi khán giả phòng phát sóng thấy rõ bóng lưng của những người hồi hàng ghế đó thì lập tức đánh lên một chuỗi chấm than.
[Cái định mệnh đậu xanh! Thầy Mộc Tử, cô Tiểu Khiết, còn cả Tam Tam nữa... Má, họ đều ở đây kìa! Yêm tội đáng muôn chết, thế mà vừa rồi không có nhận ra!]
[Quá kinh rồi, đề nghị mấy thanh niên qua đường được kéo vào xem thử hôm nay về nhớ mua xổ số, không chỉ được xem phim miễn phí thành công, mà còn được xem cùng ngôi sao điện ảnh kìa!!! Khóc một dòng sông.jpg x3]
[Nhưng trông mấy người qua đường được mời vào xem ngồi bên cạnh, trước sau trái phải của các thầy các cô bình tĩnh thế nhỉ?]
[Chắc là do đeo khẩu trang đấy, ánh sáng không đủ, mọi người chắc là không nhìn kỹ rồi!! A a a a, muốn phát điên.jpg]
Hầu hết mọi người sau khi vào rạp phim đều sẽ không tò mò nhìn xem bên cạnh mình là ai, cũng không đứng dậy ngó nghiêng khắp nơi, trông rất kỳ mà lại không được lịch sự.
Tạ Lĩnh Hy lần này đúng là thấy phục Nguyễn Tụng.
Ekip chương trình biết bọn họ đến đây không lạ, nhưng từ đầu đến cuối Nguyễn Tụng đều cúi đầu nghịch điện thoại, sao vẫn có thể biết được: "Cậu phát hiện ra từ lúc nào thế?"
Nguyễn Tụng không đáp: "Cho nên người diễn nhân vật quan trọng thì ngồi giữa, không quan trọng thì tùy tiện tự mình tìm chỗ ngồi, có như vậy đúng không?"
Sau khi xác nhận Tạ Lĩnh Hy không đóng vai nào quá quan trọng, trong lòng Nhậm Khâm Minh cũng thấy bình tĩnh hơn không ít.
Tạ Linh Hy trêu chọc hai lần đều thất bại, chua chát ngồi trườn ra trên ghế của mình: "Nhậm Khâm Minh, cậu có mở lớp dạy học không? Tôi cũng muốn tìm một người vợ vừa xinh đẹp vừa lợi hại như vậy."
Đáp án của Nhậm Khâm Minh với câu hỏi này chính là, trực tiếp đứng dậy đổi chỗ với Nguyễn Tụng, biến thành hắn ngồi cạnh Tạ Lĩnh Hy: "Chờ lần sau cậu nhường nhân vật cho tôi thì tôi sẽ dạy."
Tạ Lĩnh Hy quả nhiên cười, đổi giọng ngay: "Còn phải nhường à, vậy quên đi, vợ càng đáng quý nhân vật phải nhường càng quan trọng."
Fan Tạ Lĩnh Hy đuổi theo đến phòng phát sóng rất nhanh đã bình luận lên màn hình công khai "Đúng là đàn ông", "Khoe khoang".
[Nick marketing xem đi xem đi, nhớ cho kỹ vào, không phải bọn này không cho anh Hy yêu đương, mà là vì anh Hy một lòng cho sự nghiệp, không muốn yêu nhá, không phải tại fan hâm mộ bọn tui, hì hì hì.]
Tài nguyên của Tạ Lĩnh Hy và Nhậm Khâm Minh tương tự nhau, giá trị con người cũng tương đương.
Tuy bọn họ không giống idol, có quy định cứng nhắc là không được nói chuyện yêu đương, nhưng fan hâm mộ ít nhiều gì cũng không hi vọng họ có người yêu, không muốn mơ mộng ảo tưởng của mình với thần tượng chấm dứt sớm như vậy.
Bàn về chuyện này, fan Tạ Lĩnh Hy đối với y có 120% yên tâm, lúc trước Nhậm Khâm Minh say rượu cưỡng hôn người ta bị chụp được, không ít người thò ra xem chuyện cười của fan Nhậm Khâm Minh.
Phòng chiếu phim dần được lấp đầy, mấy bóng đèn cuối cùng bên cạnh màn hình IMAX cũng tối đi.
Đến lúc này, khán giả xem live đều dồn dập nói lời tạm biệt trên màn hình bình luận công khai, ai cũng biết, giây phút màn hình lớn trong phòng bắt đầu chiếu phim, chính là khoảnh khắc tạm thời đóng quán của bọn họ tối hôm nay.
Ít nhất cũng phải chờ đến khi bộ phim chiếu hết mới có thể triệu hoán họ trở về.
Khương Kỳ Kỳ, Trịnh Thanh vốn còn định nói thêm với nhau dăm ba câu, nhưng có Nguyễn Tụng ngồi bên cạnh giám sát, kinh nghiệm lúc xem "Hồ nước xanh" lần trước vẫn còn đó, lập tức không dám châu đầu ghé tai thảo luận nữa.
Chỉ chờ camera của "19 ngày bên nhau" tắt máy.
Tạ Lĩnh Hy nhìn thẳng vào màn hình, bất thình lình mở miệng nói: " "Thôn tối" dự định sẽ khởi quay sớm."
Nhậm Khâm Minh kinh ngạc nhìn y.
...
"Hừng đông 1" kéo dài trọn vẹn ba tiếng đồng hồ.
Cho nên phần hai này, mọi người ai nấy đều nghĩ, ít nhất thời lượng phim cũng phải tầm hai tiếng rưỡi trở lên, dù sao sau khi phần một kết thúc, cốt truyện rõ ràng mới đi được nửa đầu.
Kết quả hoàn toàn nằm ngoài suy đoán, từ lúc bắt đầu chiếu, chỉ mới qua hai tiếng đồng hồ, mọi người đã phát hiện, thông báo tiến độ trên góc phải màn hình phát trực tiếp đã chuyển từ "Đang xem phim" thành "Hỏi đáp".
Cũng giống như ngày chiếu thử đầu tiên, sau khi kết thúc buổi chiếu thử hôm nay, tất cả khán giả may mắn được mời đến xem phim đều được giữ lại làm một bài phỏng vấn nhỏ.
Có trời mới biết, cả đám bọn họ xem hết vẫn còn chưa đã thèm, đã lại nghe MC trên sân khấu nói lời chào mừng đội ngũ sản xuất phim xuất hiện thì hoang mang thế nào.
Không quay đầu lại nhìn thì không biết, quay lại cái thì giật hết cả mình.
Người qua đường hoàn toàn không thể ngờ, mình được ngồi xem phim cùng với các ngôi sao là thành viên cố định của "19 ngày bên nhau" kỳ này thì thôi đi, vậy mà còn có cả các diễn viên chính của bộ phim ở đây nữa.
Trải nghiệm này quá sức ảo ma, có thể lấy ra khoe cả đời.
Khương Kỳ Kỳ, Trịnh Thanh chuẩn fan cứng của phim, lúc nhìn thấy mấy diễn viên điện ảnh từ hàng ghế giữa đứng lên, đều phấn khích không nói nổi lên lời, trong nháy mắt không còn tí giá rổ người nổi tiếng nào.
Vừa nghe MC nói muốn mời người lên sân khấu trả lời câu hỏi, hai người tranh nhau giơ tay, người nọ giơ cao hơn người kia, thiếu điều chưa nhảy dựng lên khỏi ghế ngồi, sợ họ ngồi hàng cuối cùng, MC không chú ý tới.
Lương Nghệ với Tần Tư Gia trông mà không biết nên khóc hay nên cười.
Từ lúc bắt đầu chiếu phim, Nhậm Khâm Minh đã bị một câu không đầu không đuôi của Tạ Lĩnh Hy làm cho tò mò thắc mắc không chịu được, mãi mới chờ được đến lúc hết phim để hỏi.
Vừa lúc Nguyễn Tụng cũng đã vội nhắn tin cho Trần Nghiêm.
Lúc trước chuyện đội ngũ chế tác của "Hừng đông 2" có mặt ở đây cũng là tin tức do Trần Nghiêm cung cấp.
[Tụng cả đời không muốn vận động: Bộ phim này mà chiếu vào dịp tết, doanh thu phòng vé nhất định sẽ phát kỷ lục.]
[Béo nặng nghìn cân, da mặt nặng 800: Kinh, đánh giá cao vậy.]
Nguyễn Tụng không kể lại kỹ càng tỉ mỉ cho Trần Nghiêm, chỉ nói từng chi tiết trong phim đều được làm rất cẩn thận.
[Tụng cả đời không muốn vận động: Cậu bây giờ có rảnh không? Giờ bọn họ đang phỏng vấn khán giả, tôi ra ngoài gọi điện thoại cho cậu.]
[Béo nặng nghìn cân, da mặt nặng 800: Chuyện gì, đang chờ cậu lật thẻ bài của tôi đây.]
...
Nguyễn Tụng đi ra từ cửa sau của phòng chiếu phim, tìm một chỗ thích hợp nói chuyện mới đề cập tới việc mời Trần Nghiêm làm người đại diện biên kịch với Trần Nghiêm: "Tôi không phải vì chuyện hạng mục mình giới thiệu cho cậu bị người ta chậm lương, muốn bồi thường cho cậu mới làm thế này đâu, là tôi thực sự không thể làm một mình được, email của tôi ngày nào cũng đầy oặc, thực ra có rất nhiều hạng mục nghe có vẻ ổn, nhưng tôi thực sự không có hơi sức đâu để cẩn thận xem từng cái một, cậu đừng có nghĩ nhiều.]
Chủ yếu nhất là anh không thích ra ngoài xã giao, mà chuyện này lại là sở trường của Trần Nghiêm.
Hơn nữa, anh và Trần Nghiêm làm bạn thuê nhà lâu như vậy, trình độ chuyên nghiệp của đối phương như nào, cả hai đều biết tường tận, anh có thể tin tưởng và mắt nhìn của Trần Nghiêm, cả công lẫn tư, người thích hợp cho vị trí này nhất đều chỉ có Trần Nghiêm.
Kết quả Trần Nghiêm cười hề hề đáp: "Cậu còn không nói với tôi nữa thì tôi cũng sắp không nhịn được, tự mình đến nói rồi. Tôi còn không biết cậu là người như thế nào, có gì mà phải nghĩ nhiều với chả nghĩ ít."
Từ trước khi Nguyễn Tụng nổi tiếng, y đã biết, một mình một ngựa là chuyện không thể nào, nhưng y không ngờ công việc lại tới nhanh như vậy.
"Vậy giờ tôi gửi mật khẩu email cho cậu nhé? Sau đó cậu tự xem xem có nên lập một tài khoản Wechat riêng để liên hệ với họ không, hay dùng luôn tài khoản chính của cậu, dù sao mấy chuyện này cậu chắc chắn là rành hơn tôi rồi."
Người khác nổi tiếng xong đều cảm thấy đó là một phiền não hết sức ngọt ngào, ước gì công việc tìm tới cửa nhiều thêm một chút, chỉ có mình Nguyễn Tụng là cảm thấy đau hết cả đầu, thấy nó không khác gì một củ khoai lang nóng phỏng tay, chỉ muốn nhanh nhanh chóng chóng ném sang cho người khác.
Trần Nghiêm đã sớm tính toán trong đầu từ trước: "Cậu gửi mật khẩu qua cho tôi trước đi, tôi xem qua một lượt, lọc ra mấy thông tin có ích, sau đó chúng ta sẽ thống nhất xem mà mỗi ngày check thư một lần, hay mấy ngày mới check một lần."
Nguyễn Tụng thấy thoải mái hẳn: "Được, vậy giao hết cho cậu."
Việc này kéo dài một ngày không giải quyết, trong lòng anh như có cái gì mắc lại, email chưa đọc được gửi đến càng nhiều, anh lại càng thấy lo.
"Nhưng vẫn còn một chuyện." Nguyễn Tụng lại nói.
Trần Nghiêm đã chuyển sang bật loa ngoài, theo mật khẩu Nguyễn Tụng gửi tới Wechat, gõ bàn phím máy tính đăng nhập vào email: "Hả? Cậu nói đi."
"Tôi định mở phòng làm việc."
Trần Nghiêm vẫn chăm chú nhìn vào màn hình máy tính, trả lời theo bản năng: "Phòng làm việc được đấy, công việc... Hả? Ấu siệt! Cậu muốn mở phòng làm việc á???"
...
Trong phòng chiếu phim IMAX, hoạt động trên sân khấu đang diễn ra vô cùng sôi nổi.
Vì trước đó nhân viên chọn ngẫu nhiên người đi dạo trong khu mua sắm, nhưng không phải bạ ai cũng hỏi có muốn xem chiếu thử hay không mà đều hỏi một hai câu về phần một của loạt phim "Hừng đông" trước, trả lời được, đồng thời có dấu hiệu là fan phim thì mới có cơ hội được nhân viên ngỏ lời mời xem chiếu thử phần phim thứ hai.
Cho nên giờ phút này, trong phòng chiếu phim ai nấy đều là fan của series phim "Hừng đông", không có ngoại lệ, bầu không khí tại hiện trường phỏng vấn, tổ chức hoạt động tương tác với khán giả vô cùng tốt.
Không ai chú ý đến ngồi ở hàng cuối cùng mé bên trong góc có hai "Quân nhân đào ngũ" đang thì thầm nói chuyện.
Nhậm Khâm Minh quay sang hỏi Tạ Lĩnh Hy: "Trước đó cậu nói "Thôn tối" dự định sẽ khởi quay sớm là có ý gì?"
"Ý ngay mặt chữ, là quyết định điều chỉnh tức thời." Tạ Lĩnh Hy nói, "Chắc đến tối người đại diện của cậu cũng sẽ nhận được tin thôi, gần như là quay xong show hẹn hò này cậu sẽ không có thời gian nghỉ ngơi, trực tiếp vào đoàn phim, tranh thủ quay xong bộ phim của đạo diễn Lưu thật sớm."
Nhậm Khâm Minh cau mày, tỏ ý không hiểu: "Tại sao đột nhiên lại gấp gáp như vậy?"
Quay một bộ phim không phải chuyện đùa, cần có rất nhiều nhân lực vật lực, công tác chuẩn bị cũng không thể qua loa, không phải nói muốn quay sớm là có thể quay sớm được.
Còn sớm hơn rất nhiều như vậy.
Tạ Lĩnh Hy đè giọng xuống thật thấp, chỉ nói bằng khẩu hình miệng ra một cái tên: "Cô ta tìm đạo diễn Vương ngả bài, có cảm giác như chuẩn bị dốc toàn lực làm một mẻ lớn."
_____________________
Tác giả có lời muốn nói:
Chị gái nào đó ở một góc xa xôi moi danh sách ám sát ra: Để xem nên xử ai trước nào?