Sau Khi Tham Gia Show Hẹn Hò Cùng Người Yêu Cũ, Tôi Hot

Chương 70



Sau cuộc trò chuyện, cơ chế ban đầu của phòng làm việc đã bước đầu được hoàn thiện.

Trần Nghiêm bàn giao lại thông tin mình nhận được, tiện thể ghi chú lại công việc trong tay Nguyễn Tụng: "Hôm nay là ngày thứ mười lăm mọi người tham gia chương trình, vậy tính ra cậu còn phải mở họp qua video để thảo luận kịch bản với bên giám đốc Tiểu Cố bốn hôm nữa, sau đó sẽ lập tức vào đoàn làm phim, cậu đã thống nhất vấn đề chỗ ở và ăn uống với bên họ chưa?"

Coi như Cố Dữ Châu bây giờ đã dẫn tất cả những biên kịch còn lại vào đoàn làm phim rồi, Nguyễn Tụng chỉ cần xách người đến ở là được thì cũng phải hỏi trước một câu, tránh cho có vấn đề gì sơ sót xảy ra.

Nhưng Nguyễn Tụng lại chớp chớp mắt ngơ ngác: "Phải... Đi hả?"

Nói thật là mỗi ngày hễ có thời gian rảnh, anh đều bận nghĩ về cốt truyện, nội dung kịch bản, hoàn toàn không rảnh để nghĩ về những cái khác.

Trần Nghiêm hoàn toàn không thấy bất ngờ chút nào, nghe thế thì chủ động ôm việc vào người luôn: "Được rồi, ngài đi nghỉ ngơi đi, tôi đi liên lạc với giám đốc Tiểu Cố, tiện hỏi số điện thoại của giám đốc sản xuất phụ trách sinh hoạt của bọn họ."

Nguyễn Tụng lập tức hết lo, ngoan ngoãn nói: "Cảm ơn sếp Trần ạ."

"Khỏi cám ơn, trên tay cậu vẫn còn kịch bản phải sửa đấy, đừng có quên, trên Weibo nói ra sướng mồm lắm, giờ gõ bàn phím liệt tay có biết chưa?" Mỗi một chuyện y đều ghi chú cẩn thận vào sổ tay đề phòng mình quên mất.

Đây còn không phải nói đến vụ "Thượng y" của Phương Duy lần trước à?

Nguyễn Tụng vừa nghe thế thì "Hự" một tiếng, rồi nhắm mắt lại.

Thực ra anh vẫn nhớ, quả thật cũng có ý tưởng rồi, nhưng mà cái tật lề mề thích kéo dài phát tác nên mãi vẫn chưa bắt tay vào làm.

Trần Nghiêm: "Đừng có "Ứ hự" gì hết, người ta đang đuổi theo sau mông đòi mua kịch bản kia kìa, má ôi, ra giá cao như vậy, tôi thực sự không thể nào từ chối cho nổi."

"Có cái gì mà không từ chối được, tôi bây giờ đã thoát nghèo thành giàu rồi, một cái kịch bản mà thôi." Nguyễn Tụng giàu nứt đố đổ vách, kiếm đại một cái cớ cho sự lười biếng của mình.

Trần Nghiêm: "Tôi chỉ nói một con số thôi, sáu."

Nguyễn Tụng lập tức: "Sáu trăm nghìn á, vậy thì thôi đi, cứ để bọn họ chờ."

"Cái gì mà sáu trăm nghìn, có sáu trăm nghìn mà tôi lại không cầm lòng được không nỡ từ chối á, là sáu triệu, sáu triệu đó!" Trần Nghiêm nhìn người đang lười biếng nằm ườn trên ghế trong màn hình, hận không thể chui luôn qua đường dây, nắm vai Nguyễn Tụng mà lắc cho anh tỉnh ra, "Đại Thanh diệt vong từ tám đời rồi, ai lại trả sáu trăm nghìn chứ hả?"

Sáu người khác đang thảnh thơi ngâm suối nước nóng tán gẫu với nhau thì đột nhiên thấy Nguyễn Tụng ngồi bật dậy khỏi ghế nằm, hiếm thấy mà nói lớn tiếng: "Có bị bệnh không?? Bộ đó mới có 12 tập thôi đấy???"

Một bộ phim truyền hình chỉ dài có mười hai tập, kịch bản đến cái bìa ghi đầu đề còn chưa thấy đâu mà giá mở màn đã lên đến 6 triệu.

Chia ra là mỗi tập 500 nghìn, tính như thế thì chưa chính thức ra mắt bằng tên của mình, anh đã trực tiếp lên đến đẳng cấp của Viên Ấn Hải lúc còn đang ở thời kỳ đỉnh cao rồi.

Trần Nghiêm bị giọng nói của anh làm cho giật mình, thấy camera phát sóng trực tiếp bắt đầu quay sang phía Nguyễn Tụng thì vội nhắc: "Cậu nhỏ tiếng chút đi! Vẫn còn đang phát sóng trực tiếp đấy.

Nhưng bây giờ Nguyễn Tụng đang thấy chấn động không thua gì lúc nghe được tiền cát xê tham gia chương trình trong miệng Từ Lan, chỉ có thể miễn cưỡng bình tĩnh lại, ép mình nằm xuống rồi nói: "Không phải, nhưng quả thực quá điên rồ rồi, không phải nói ngành công nghiệp phim ảnh đang bị đóng băng sao, mọi người đều không làm ăn được, tôi thấy số tiền này vung ra hơi quá."

Trần Nghiêm hoàn toàn có thể hiểu được tâm trạng bây giờ của Nguyễn Tụng, lần đầu tiên y nghe được con số này, phản ứng cũng không kém hơn Nguyễn Tụng được là mấy, cười khan nói: "Nghề này của chúng ta không phải vẫn luôn như vậy sao? Trong miệng luôn kêu không có tiền, nhưng nếu có cơ hội thì lại kiếm được chẳng ít, chỉ có mấy người kém may mắn tầng chót đáy là không có tiền thôi."

Cái gì mà cắt giảm tiền lương của ngôi sao lưu lượng, để giảm bớt chi phí sản xuất phim?

Chẳng qua đều là bề nổi bên ngoài mà thôi sau lưng vẫn có những cách khác để trả cát xê cho người ta, người thực sự bị cắt giảm tiền công luôn là những người mới, cát xê không đáng bao nhiêu.

Trước đây bọn họ không tên không tuổi gì, đương nhiên không nằm trong danh sách suy xét của nhà sản xuất, nhưng bây giờ khác rồi.

Giờ cái tên "Nguyễn Tụng" này đang được nhà nhà người người chú ý, ai cũng muốn mua "Kịch bản đầu tay" của anh sau khi trở nên nổi tiếng.

"Tôi đã xác nhận với họ mấy lần rồi, nói bên cậu vẫn còn chưa sửa xong kịch bản, không thì cứ chờ cậu sửa xong hay bàn tiếp, kết quả người ta đánh bài ngửa với tôi luôn, nói muốn mua là mua cái tên của cậu, còn kịch bản cậu viết như thế nào thì không cần biết." Trần Nghiêm nói rồi tìm lại tin nhắn của người này với mình, chụp màn hình gửi qua cho Nguyễn Tụng.

"Lại còn là công ty lớn, đội ngũ chế tác có tên có tuổi đàng hoàng nhé, trớ trêu chưa?"

Nguyễn Tụng xem thấy đúng là một công ty có tiếng trong ngành, nếu là trước đây có nằm mơ anh cũng không dám nghĩ tới: "... Vậy cậu có đồng ý không?"

Trần Nghiêm: "Đương nhiên là đồng ý rồi! Cho dù tôi có thanh cao thì cũng không thanh cao được với sáu triệu đâu! Dù sao trình độ của đội ngũ chế tác bên họ là có, bán cho họ mình cũng không thiệt gì."

Nguyễn Tụng nhìn vầng trăng treo trên đỉnh đầu mình yên lặng một hồi, sau đó chậm rì rì nói: "Tôi cảm thấy cậu nói đúng, chờ tôi vào đoàn làm phim bên Cố Dữ Châu, để mọi người trong tổ biên kịch làm quen với kịch bản xong, rảnh tay sẽ bắt đầu sửa lại bộ này. Thời gian này cậu cũng để ý một chút xem có căn hộ một tầng hay là biệt thự nào phù hợp, vị trí tốt một chút không, xem xem nên lấy sáu triệu này ra thuê văn phòng, hay là bù thêm một ít, mua đứt luôn."

Mấy hôm nay Trần Nghiêm cũng đang suy nghĩ về việc này.

Nhưng mấy chục triệu Viên Ấn Hải bồi thường cho Nguyễn Tụng, nghe thì nhiều chứ thực ra cũng chỉ đủ để mua và trang trí lại một căn nhà vị trí tương đối đẹp ở thành phố A này thôi.

"Mua đứt luôn có phải hơi xa xỉ quá rồi không, thế chẳng phải sẽ vét sạch kho bạc nhỏ của cậu à?"

Trần Nghiêm giúp Nguyễn Tụng cân nhắc đường lui, cảm thấy vẫn nên để chừa lại một ít.

Suy nghĩ của Nguyễn Tụng thì lại rất thoáng: "Tiền thuê nhà có rẻ đến đâu thì cũng là của người khác, chẳng bằng tự mình đứng ra mua, dù sao tiền nằm trong tay người không biết quản lý tài sản như chúng ta thì chỉ có mất giá hơn thôi."

Cuối cùng trước khi cúp máy, Nguyễn Tụng còn đặc biệt dặn Trần Nghiêm đừng có tiết kiệm tiền.

Nếu đã quyết định là sẽ mua nhà, vậy phải mua cái tốt nhất, phù hợp nhất, sau này hai người họ có thể ở đó luôn, tương lai phòng làm việc tuyển thêm biên kịch, đối phương cũng có thể ở đó cùng họ.

Văn phòng kết hợp với nhà ở, chỉ cần bản thân hoàn thành công việc đúng thời hạn là được, lúc mở cửa thì là "Đang trong giờ làm việc", đóng cửa lại thì coi như "Đã tan tầm".

Nguyễn Tụng biết rõ giờ giấc làm việc của những biên kịch như bọn họ luôn không cố định, thèm được lười biếng đến mức nào.

Trần Nghiêm còn trêu, đừng tưởng y không biết Nhậm Khâm Minh có một căn hộ một tầng trong thành phố: "Nói cứ như ngày nào cậu cũng về nhà ý nhỉ."

Nguyễn Tụng cây ngay không sợ chết đứng: "Nhỡ mà cãi nhau thì cũng phải để tôi có chỗ giận dỗi mò về chứ. Hơn nữa tôi còn muốn sắp xếp chỗ ở cho mẹ, không thể để mẹ ở cùng tôi với Nhậm Khâm Minh được, sẽ ảnh hưởng đến sinh hoạt tình dục của bọn tôi."

Vừa nghe thấy cái lý do này, chó độc thân Trần Nghiêm lập tức bị làm cho nghẹn họng, không nói được lời nào, trực tiếp vỗ mông cúp điện thoại.

Nguyễn Tụng cảm thấy nhẹ nhõm hơn không ít.

Những chuyện vặt vãnh tồn đọng không biết nên bắt đầu từ đâu tồn đọng bao lâu nay đã được Trần Nghiêm một tay giải quyết xong hết.

Vừa cúp máy không bao lâu anh lại nhận được điện thoại của Từ Lan.

Chắc cô cũng giống như Trần Nghiêm, theo dõi phát sóng trực tiếp, thấy anh nói chuyện xong mới lại gọi qua.

"Ngày mai Tạ Lĩnh Hy sẽ kết thúc việc ghi hình cho chương trình, Tần Tư Gia và Trịnh Thanh có buổi họp báo nên cũng sẽ xuống núi một chuyến, lát nữa cậu nhớ nói với Khâm Minh và Tạ Lĩnh Hy, buổi tối xong việc thì cùng nhau trở về."

Nguyễn Tụng: "Vì bộ "Thôn tối" của đạo diễn Vương ạ?"

Từ Lan không nói rõ: "Bộ phim quyết định khởi quay sớm hơn, đoàn làm phim không yêu cầu Khâm Minh lập tức kết thúc ghi hình, trực tiếp vào đoàn đã là nể tình rồi."

Nguyễn Tụng cũng nghĩ vậy.

Hoạt động hàng ngày trong show giải trí "19 ngày bên nhau" rất phong phú, thực ra càng giống như một nơi tránh bão lý tưởng.

"Sinh hoạt" dưới ống kính máy quay có khổ nữa mệt nữa thì vẫn như một chốn đào nguyên, được che phủ bởi một lớp màn sa, ngăn cách với bên ngoài, thế giới ngoài kia với họ mới càng thêm rắc rối phức tạp.

Ngày chương trình kết thúc cũng chính là ngày họ phải quay về với thực tại.

Nguyễn Tụng kết thúc cuộc điện thoại với Từ Lan, từ xa nhìn về phía đám người đang ngâm mình trong bể.

Chắc có lẽ bọn họ không mang theo điện thoại di động, không ai biết ngày mai mình phải tham gia họp báo, đang hoan hỉ nói chuyện trên trời dưới bể cùng nhau.

Xong cuối cùng vẫn là bê anh từ trên ghế nằm xuống thành bể ngồi ngâm chân, chọc ngoáy anh ngồi đó một mình suy tư là đang nghĩ cái gì.

Nguyễn Tụng miệng nhanh hơn não, buột miệng nói: "Tôi đang nghĩ, nếu không phải mấy người chúng ta cùng tham gia chương trình này, gặp được nhau, thì cho dù có chạm mặt ở bên ngoài cũng khó mà nói chyện được với nhau."

Một nhóm mấy người, mỗi người một cá tính.

Quá nửa là Tần Tư Gia sẽ chê Khương Kỳ Kỳ yểu điệu thái quá, ý vào việc trong nhà có chút quyền thế mà hoành hành ngang ngược.

Trịnh Thanh quá nửa là sẽ chê Nhậm Khâm Minh xấu tính, không thân thiện, mặt lúc nào cũng xị ra không biết là cho ai xem.

Khương Kỳ Kỳ thì lại chê Nguyễn Tụng biết rõ mặt mũi mình ưa nhìn, lại vờ vịt như không biết gì.

Còn Lương Nghệ sẽ chê Trịnh Thanh ngốc nghếch, thoạt nhìn không quá thông minh, kiểu gì cũng bị Tần Tư Gia đá...

Tạ Lĩnh Hy thì càng khỏi phải nói.

Nếu không phải tham gia chương trình, tiếp xúc với nhau một đoạn thời gian, bọn họ có lẽ rất khó để bình thản ở chung một chỗ, sống chung một mái nhà như vậy.

Nguyễn Tụng lơ đãng nói một câu như vậy, nháy mắt khiến tất cả mọi người lặng đi.

[... Tui có hơi hơi muốn khóc rồi QAQ.]

[Thực ra, ngẫm lại thì đạo diễn Diêm chọn thành viên tham gia vẫn rất cẩn trọng, suốt sáu mùa được ghi hình, gần như đều có thể thay đổi ấn tượng vốn có của khán giả với các thành viên.]

[Lướt mạng xã hội đọc mấy tin tức bên lề nhiều, thông tin nhận được nhiều khi không khách quan khiến người ta quên mất rằng, chỉ khi tự bản thân mình tiếp xúc trực tiếp, mới có thể hiểu rõ được một người khác, phần thể hiện ra trước ống kính máy quay, vĩnh viễn chỉ là một phần nhỏ của tảng băng chìm.]

[Nếu không phải có "19 ngày bên nhau", Kỳ Kỳ ở trong mắt Mị vẫn là kiểu bình hoa di động, anh Trịnh là kiểu may mắn được nữ thần ngẫu nhiên chọn trúng làm lốp xe dự phòng, Lương Nghệ thì là kiểu muốn được "Gả" vào nhà giàu, nên mới cưng chiều nâng niu người yêu...]

[Là fan của Chó cỏ, bọn yêm biết ơn đạo diễn Diêm lắm lắm, nếu không có đạo diễn Diêm, không biết Chó cỏ nhà bọn yêm còn phải đeo cái danh "Diêm vương mặt lạnh" trên lưng bao lâu nữa, hai tay chắp trước ngực.jpg x3]

[Nếu không nhờ có chương trình, đến chết tôi cũng không tin ba đôi này thực sự nghiêm túc nói chuyện yêu đương đâu...]

[Tháng ngày thảnh thơi vui vẻ thế mà chỉ còn lại có bốn ngày nữa thôi, để tôi nhìn xem người nước mắt chảy dài là ai nào 15551.]

Tối hôm đó, mọi người quyết định "Trừng phạt" Nguyễn Tụng vì đã dám nói một lời thức tình người trong mộng, tập thể hò nhau lôi chân anh, kéo xuống bể.

Nguyễn Tụng ướt từ trên xuống dưới, nhưng vẫn cười nói hi hi ha ha với mọi người.

Thời gian không còn sớm, khách sạn suối nước nóng sắp xếp phòng cho bảy người họ ở lại qua đêm.

Ba cặp đôi mỗi đôi một phòng, Tạ Lĩnh Hy chăn đơn gối chiếc ở một phòng, vừa lúc có thể review cho khán giả xem live biết bài trí và bố cục trong phòng.

Lúc mấy người lên trên tầng thì đi ngang qua khu vực giải trí.

Có thiết bị tập thể dục, khu quầy bar phục vụ đồ uống, phòng tập boxing, phòng tập yoga, v.v... Cái gì cũng có, quả thực là một nơi thích hợp để nghỉ dưỡng.

Chắc Diêm Tùng Hàng cũng nhìn ra, bọn họ làm nhiệm vụ trong bệnh viện quá mệt mỏi rồi, nên đặc biệt cho phép bọn họ đưa ra một yêu cầu nhỏ.

Mấy người họ không thương tượng với nhau, lập tức bày tỏ, hy vọng tối nay có thể cho bọn họ tùy ý bật tắt camera trong phòng.

Diêm Tùng Hàng làm sao có thể không biết mấy người này đang âm mưu gì trong đầu.

Sau khi nhận được câu trả lời đồng ý, mọi người lập tức hớn hở bay như chim về phòng mình, không muốn trì hoãn thêm một giây nào.

Chỉ có Tạ Lĩnh Hy một mình lẻ loi hiu quạnh, nghiêm túc đặt câu hỏi với giám đốc khách sạn: "Phòng ở đây cách âm thế nào..."

Giám đốc khách sạn đã đoán được trước: "Ồ, cái này thì mọi người cứ yên tâm, trước khi tới, đạo diễn Diêm đã tìm chúng tôi xác nhận qua rồi, tuyệt đối không thành vấn đề!"

Diêm Tùng Hàng: "..."

[???]

[Ha ha ha ha ha, xem ra đạo diễn Diêm biết rất rõ việc các thành viên âm thầm biến chương trình thành kênh người lớn đấy nhỉ, doge,jpg]

__________________

Tác giả có lời muốn nói:

Đạo diễn Diêm vì sự sống còn của phòng phát sóng trực tiếp, căng thẳng lau mồ hồi: Rõ là như vậy, tôi chỉ quản được ban ngày, đến tối thì chỉ có thể thành thật phối hợp đóng máy quay lại thôi.